Quán Rượu Trong Ngõ

Chương 2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tại con đường ẩm thực ở thành phố A dù mới sáng sớm nhưng không khí đã vô cùng nhộn nhịp. Đây là 1 địa điểm nổi tiếng, không chỉ là du khách tham quan mà người dân cũng rất đông bởi lẽ trên con đường này bán rất nhiều các loại thực phẩm tươi ngon, đặc sản và xen kẽ là những hàng quán, nhà hàng và điểm đặc biệt là phố ẩm thực này hoạt động 24/24 bất cứ khi nào bạn đói bụng muốn tìm hàng ăn hay muốn mua thực phẩm cũng hãy đến đây – nơi được mệnh danh là con đường ẩm thực không ngủ của thành phố.

Kỷ Hạ Giang và Phàm Hy Bảo đang cùng đi dạo ở đây, được nghỉ ngơi tốt nên nhìn cả 2 cô gái đều rất hào hứng tràn đầy năng lượng nhất là bạn nhỏ Phàm Hy Bảo trên tay đang cầm rất nhiều đồ ăn vặt.

"Ăn ít một chút coi chừng bụng khó chịu đó" Kỷ Hạ Giang nói, cô thật hết cách với người bạn của mình dù cả 2 đã ăn sáng rất no nhưng cậu ấy giờ này gặp món ăn vặt nào cũng mua tay còn cầm không hết nhưng chân thì đi tìm hàng quán rồi.

"Biết rồi biết rồi cậu phiền quá, nhưng mà nhiều món ngon như vậy phải ăn nhiều chút"

"Gấp gáp làm gì, ở đây 2 tuần tha hồ cho cậu ăn"

"Tớ biết, nên giờ phải thử nhiều tiệm để biết chỗ nào ngon mà đến lần nữa...này đi qua bên kia đi tớ muốn ăn xiên trái cây" Phàm Hy Bảo nói chỉ hướng qua con đường đầy màu sắc của các loại trái cây.

"Người không biết sẽ nghĩ cậu là tổng thanh tra cục vệ sinh an toàn thực phẩm vì đi đến đâu cũng thử món. Tớ không thích trái cây, muốn đi tìm nơi mua ít kẹo trước đã"

"Aaa cái tên này thật là đồ không biết thưởng thức, trái cây ngon thế mà! Vậy đi mua kẹo đi, tớ đi mua mấy xiên trái cây dự trữ tối ăn mua xong hẹn ở đầu cổng nha" Phàm Hy Bảo liếc nhìn người bạn kỳ lạ của mình, cô với Kỷ Hạ Giang chơi với nhau 10 năm nhưng số lần thấy tên này ăn trái cây đếm trên đầu ngón tay, thường sẽ chọn uống nước hoa quả, smoothie thay thế việc ăn, nhưng bạn học họ Kỷ lại có 1 sở thích ăn kẹo còn rất thích các loại kẹo đủ mùi vị bao gồm cả vị các loại hoa quả. Phàm Hy Bảo và nhóm bạn chơi cùng thường hay lén lút gọi Kỷ Hạ Giang là "con ma nhà họ Kẹo"!

Kỷ Hạ Giang đáp, không quên dặn dò "được, nhớ mua ít thôi không ăn hết lãng phí"

"Biết rồi nói nhiều quá đi đi chị Kỷ" Phàm Hy Bảo xua tay, nhanh chóng chạy vào thiên đường hoa quả mơ ước của mình



"Woww, nhiều nơi bán quá" Phàm Hy Bảo vừa đi vừa cảm thán vì quá nhiều quầy bán đủ loại trái cây rực rỡ.

Sau một lúc ăn vài xiên trái cây và mua thêm về dự trữ thì cô tiếp tục đi tìm nơi bán nước ép hoa quả cho người bạn khó chiều của mình.



"Trời ơi xanh đỏ cam vàng, thiếu lục lam chàm tím là ra cầu vòng luôn rồi! Hoa cả mắt...ah quầy nào bán ngon nhỉ sao nhiều quầy bán nước ép thế này. Chọn nhầm nơi chắc chị Kỷ lại tặng cho 1 ánh mắt dao găm mất" Phàm Hy Bảo nói khi nhìn 1 lượt hơn 10 quầy bán các loại nước ép đủ màu, tuy là nhìn rất đẹp mắt nhưng khó biết vị có ngon không. Cô thì rất dễ ăn nhưng Kỷ Hạ Giang chính là có cái miệng rất khó chiều, trái cây tươi cô còn biết chọn chứ nước ép làm sao biết chẳng lẽ đến xin mấy chủ quầy nếm thử một lượt, nếu vậy thì Phàm Hy Bảo cô chắc sẽ được khiêng trên cáng ra khỏi phố ẩm thực!!!!

"Xin chào, em có thể thử đến tiệm tên Nhất Nhất cuối đường nha, chỗ đó bán nước ép hoa quả rất ngon"

Phàm Hy Bảo giật mình nhìn sang nơi phát ra giọng nói oh người nói là một mỹ nhân, chị gái xinh đẹp vừa nói vừa chỉ tay cuối con đường cho cô nhìn theo.

Phàm Hy Bảo cười thật tươi "Xin chào, cảm ơn ạ em sẽ đến đó. May quá em đứng nơi này phân vân 10 phút hơn rồi. Cảm ơn chị"

"Không có gì, chắc em là khách du lịch lần đầu đến đây đúng không? Nghe giọng em rất giống bạn chị là người thành phố B" Cô gái cười nhẹ nói, cô cũng đang mua hoa quả vô tình đứng kế bên và nghe người này than thở cũng thấy Phàm Hy Bảo đứng rất lâu trên mặt đầy phân vân, nên tiện tay giúp đỡ.

"Đúng ạ! em muốn mua nước ép cho bạn nhưng bạn em rất khó tính em sợ không ngon nên định xem mọi người đến quầy nào đông hơn sẽ đi theo!! May mà có chị, cảm ơn chị nhiều"

"Đừng khách sáo, vậy chị đi trước chúc em đi chơi vui nha. Tạm biệt"

"Tạm biệt chị ạ" Phàm Hy Bảo cười vẫy tay đứng đó nhìn theo bóng lưng cô gái đi về phía trước. Thầm nghĩ chết tiệt thật, cái khí chất, giọng nói và vẻ ngoài đó làm cô đây 20 năm là gái thẳng còn phải nhìn theo không dời mắt được.

Cô nghĩ có phải do khí trời thành phố A mát mẻ lạnh lạnh quanh năm không mà da chị ấy rất trắng, có chút gầy nhưng dáng người rất chuẩn làm người ta ghen tị thật! Xém tí cô đã nghĩ chắc là người nổi tiếng nào đó vì khuôn mặt nhìn rất điện ảnh, có chút hơi hướng mỹ nhân Hongkong lúc nhỏ xem trên tivi, đẹp nhất là cái mũi chắc chơi cầu trượt được trên đó thật....aaaa Phàm Hy Bảo tự nhủ phải tỉnh táo thôi đi mua nước, mỹ nhân không sánh bằng mỹ thực.

*Bốp*

"Úiiii đauuuu" Phàm Hy Bảo giật mình vì bị ai đó vỗ vào người.

"Kỷ Hạ Giang cái tên điên làm sợ muốn chết, có biết làm người khác hết hồn sẽ chết người không hả?"

"Cậu mới điên, làm gì đứng giữa đường thơ thẩn vậy bị ông chủ tiệm nào hớp hồn à?" Kỷ Hạ Giang cười nói không quên đưa 1 viên kẹo mùi vị Phàm Hy Bảo thích cho cô, trêu chọc Phàm Hy Bảo rất thú vị vì bạn học Phàm không biết bản thân giờ phút này trông rất hài hước - tay xách đầy đồ ăn người thì ngơ ngác như trẻ con lạc mẹ trên phố.

"Không phải ông chủ tiệm, là 1 chị gái xinh đẹp cậu đến sớm một chút sẽ được thấy rồi"

"Còn là gái thẳng?" Kỷ Hạ Giang nhướng mày hỏi

Phàm Hy Bảo trừng mắt nhìn bạn mình "Thẳnggggg tôi thẳng, tôi luôn luôn thẳng"

"Tưởng cậu hôm nay đã thành gặp cô gái nào thì cũng căng thẳng" Kỷ Hạ Giang cười lớn trêu chọc.

"Chết tiệt im mồm đi, Phàm mỹ nhân này chỉ là thưởng thức 1 người cũng mỹ nhân giống bản thân" Phàm Hy Bảo nói, không quên hất tóc một cái.

"Không đùa nữa, tiểu Phàm cậu mua xong hết chưa rồi trở về"

"Xong rồi, đi đến cuối phố này mua nước ép hoa quả là được. Chị gái lúc nãy chỉ tớ 1 cửa tiệm bán ngon nhất ở đây" Phàm Hy Bảo nói, cả 2 đi về phía cuối phố.

Cửa tiệm tên "Nhất Nhất" nhìn có vẻ rất lâu đời nơi đây, trang trí mang hơi thở cổ xưa, trước cửa bày những chai nước ép trông ngon mắt đang được ướp đá, phía trong có vài bộ bàn ghế cho ai ngồi lại và quầy để sơ chế trái cây làm nước ép.

Do đã đi dạo, ăn uống từ sáng đến tận bây giờ nên cả 2 đều có chút mệt không uống tại đó mà mua vài chai nước ép đem về.