Quân Tẩu - Người Khác Không Cần Thì Tôi Lấy

Chương 11: Đến quân khu làm một quân tẩu



Lại trước khi xe chạy, bà giống như quyết tâm cái gì mà bám vào cửa sau xe nhìn Sở Tư Di cố chấp nói: "Nhưng con vẫn là con của mẹ, Tư Di. Luôn luôn là như vậy. Con hãy nhớ kỹ, Sở gia luôn là nhà của con."

Sở Tư Di nhìn bà, cuối cùng vẫn là thở dài đáp vâng một câu.

Sau đó xe chạy, để lại mẹ Sở ở phía sau nhìn theo bóng lưng của Sở Tư Di vừa lau nước mắt cho đến khi hoàn toàn không nhìn thấy nữa.

Có những thứ có lẽ không đến mức gọi là quá muộn nhưng rốt cuộc lại không thể bù đắp được hoàn toàn. Nếu chịu hiểu ra thì thôi, nhưng không chịu hiểu, vậy giữa đôi bên cũng chỉ là duyên mỏng, mau đoạn. Cuối cùng ở thời điểm này mẹ Sở nhận ra được cái gì Sở Tư Di không biết, cô đã không còn tâm tư để đi làm rõ nữa.

Có lẽ đối với mẹ Sở tất cả chưa là quá muộn, nhưng đối với Sở Tư Di, đây đã là kết thúc.

Chiếc xe quân dụng do tiểu binh Hách Bình lái tới băng băng chạy trên đường, tốc độ không nhanh không chậm chạm gót bốn tiếng đồng hồ thì đến thành phố Hồ Khởi, nơi quân khu mà Tống Thượng đang công tác tọa lạc. Bởi vì không có thói quen ngủ trên xe nên lúc đến nơi Sở Tư Di không khỏi có chút phờ phạc vì đường xa. Tuy rằng tiểu binh đã rất chắc tay nhưng khó lòng đề phòng đường đất trên giao lộ gập ghềnh. Đoạn quốc lộ lớn thì không nói, nhưng lúc vào gần địa phận Hồ Khởi, nơi này nhìn chung lạc hậu hơn nhiều nên không thiếu những nơi lắm ổ gà ổ vịt. Sở Tư Di thật sự là bị quần cho một trận thừa sống thiếu chết.

"Chị dâu, hiện tại trung tá có việc bận, tạm thời không thể thoát thân. Trung úy kêu em đưa chị đến chỗ anh ấy trước. Chị đợi chút em dẫn chị đi."

Lúc xe đến gần cổng quân khu, Hách Bình thấy Sở Tư Di có hơi ngóng trông nhìn phía trước, ngoài miệng thì nói nhưng trong lòng thương cảm thay cho cô. Lần đầu đến nơi xa lạ lại không được chồng đón, người không biết nội tình sẽ cho rằng cuộc hôn nhân này của lãnh đạo mình không được vừa ý. Mà khi đó thân phận của Sở Tư Di cũng sẽ trở nên xấu hổ.

Sở Tư Di vừa nghe xong đúng là không nén nổi sự thất vọng, nhưng cô so với Hách Bình nghĩ thì nhanh hơn nhiều mà sớm điều chỉnh lại tâm tình của mình.

"Chị dâu!"

Lúc vượt qua rào chắn ở cổng Sở Tư Di không tránh khỏi bị mấy người tiểu binh đứng gác hô to gọi nhỏ một trận. Vốn cũng đã lường trước được cho nên Sở Tư Di không có ngại ngùng gì, nhưng cô lại không lường được giọng của họ rất lớn, khoảng cách từ cổng đến sân lớn bên trong khu quân lại chẳng xa chỗ này, mà trên sân hiện tại lại không hề thiếu quân nhân đang huấn luyện. Kết quả thì thôi rồi, Sở Tư Di còn chưa xuống xe đã bị người vây xem.

Cho dù họ chỉ đứng từ xa nhưng Sở Tư Di vẫn cảm thấy áp lực như núi. Nếu không phải thần kinh cô cứng thì nhất định sẽ bị dọa sợ.

"Chị dâu đừng để ý. Họ đây là chào đón chị."

Hách Bình sợ cô không được tự nhiên cho nên lên tiếng điều hòa.

Nhưng sau đó hắn nhận ra mình đã lo thừa rồi. Người chị dâu nghe đồn là không được xem trọng của lãnh đạo bọn họ không phải là dạng con gái thành phố bình thường.

"Không sao. Nếu cậu có thể ở dưới áp lực của trung tá bọn cậu mà không run sợ thì tình huống này cũng sẽ không khiến cậu sợ hãi đúng không?"

Lời này của cô khiến Hách Bình giật mình, ánh mắt không khỏi nhìn thẳng hơn người con gái trẻ tuổi chỉ lớn hơn mình một chút này. Sau đó giống như để chứng thực cho lời nói của mình, Sở Tư Di dưới sự chú mục của đám người miệng thì chẳng ngớt gọi cô là chị dâu thẳng bước tiến vào quân khu, chân chưa từng có chút chập chùng. Hách Bình kéo vali theo phía sau nhìn cô tự nhiên nhưng không mất lễ độ, giơ tay nhấc chân đều toát ra một cỗ khí tức phóng khoáng, dễ dàng dung nhập với cái nơi chỉ toàn là mùi mồ hôi của một đám đàn ông thô kệch không hiểu phong tình còn lắm khi nhìn thấy phụ nữ, cái nhìn của hắn đối với cô cũng bất giác trở nên khác đi.

"Chị dâu, đây là chỗ của trung tá. Trước mắt chị còn chưa quen nơi này, để lát nữa tôi mang cơm trưa đến cho chị, chị có thể an tâm nghỉ ngơi."

Hách Bình vừa mở khóa cửa nhà Tống Thượng vừa nói với cô. Sau đó thì hắn giao luôn chìa khóa nhà cho rồi đi mất.

Sở Tư Di đứng ở trước cửa nhìn vào bên trong một hồi rồi mới động thủ đi vào. Ở cửa có hai cái vali do Hách Bình giúp cô xách vô, cô cũng không đá động tới chúng liền mà đi trước một vòng trong nhà.

Căn nhà dành cho anh chồng cô trong quân khu là một căn nhà cấp bốn điển hình lúc bấy giờ. Trong nhà có một phòng bếp, một phòng ngủ, một phòng khách tổng cộng không đến năm mươi mét vuông, nhìn chung còn rất mới và sạch sẽ. Không, chắc chỉ tầm bốn mươi mét vuông thôi. Nhưng một căn nhà như thế này đã là rất tốt với điều kiện ở trong quân khu. Có lẽ bởi vì hắn đã có gia quyến nên mới được cấp cho căn nhà như vậy. Cô rõ ràng cảm thấy khí tức của người đàn ông ở đây chẳng có mấy, rõ ràng là mới vào ở không lâu, mà còn không ở thường xuyên nữa.