Quân Tẩu - Người Khác Không Cần Thì Tôi Lấy

Chương 3: Đêm tân hôn phòng không gối chiếc



Hắn không biết bản thân nhìn cái gì, đầu óc hắn hoàn toàn chẳng có gì. Nhưng chính là hắn cứ như vậy ngồi nhìn đối phương đến khi rèn mi như cánh bướm nhu thuận kia rung động lên thật khẽ. Hắn lại không hề có ý định kéo dài khoảng cách giữa hai người. Cứ như vậy ở thời điểm rèn mi kia nhấc lên, để lộ tròng mắt bởi vì vô tình bị đánh thức mà trở nên mờ mịt thì cùng nó đối diện nhau một lúc lâu. Đợi đến khi nó hoàn toàn thanh minh, bên trong xen lẫn sự giật mình cùng một chút cảm xúc gì đó hắn nói không rõ hắn mới không chút lúng túng lên tiếng: "Bây giờ tôi phải về quân đội. Lát nữa em theo mọi người trở lại Tống gia. Ba ngày sau tôi sẽ phái người đến đón em đến quân khu. Chuẩn bị gì đó em cứ nghe mẹ sắp xếp là được."

Nói xong thì hắn đứng dậy, đồ cũng chẳng thèm thay, cứ như vậy mặc nguyên cây quân trang bước thẳng ra khỏi phòng, để lại mình Sở Tư Di... Một mặt mờ mịt như còn đang trong mộng.

Nghĩ đến đó Sở Tu Di nhìn phòng đơn chiếc bóng, không nhịn được một tiếng thở dài bất lực.

Cốc cốc...

Đương lúc cô đang thẩn thờ nhìn căn phòng mang đậm phong cách quân nhân còn nồng đậm khí tức của người đàn ông thì ngoài cửa có tiếng gõ vang. Âm thanh nhỏ nhẹ lại cẩn thận mang theo ngập ngùng cùng áy náy. Có chút quen.

Hầy! Sở Tư Di, con đường sau này của mày còn dài lắm.

Thở dài một hơi, Sở Tư Di điều chỉnh lại cảm xúc rồi đứng lên đi mở cửa. Vừa nhìn thấy người bên ngoài cô đã hé miệng nhu thuận gọi một tiếng: "Mẹ."

Mẹ đây đương nhiên không phải mẹ ruột của cô mà là mẹ Tống, mẹ chồng cô rồi. Người phụ nữ tuổi đã ngũ tuần nhưng nhan sắc vẫn mỹ miều, hơn hẳn mẹ Sở vốn trẻ hơn bà rất nhiều nghe cô gọi thì sắc mặt có phần dễ coi hơn trước đó. Nhưng một giây sau nghĩ đến cái gì đó áy náy lại càng nhiều hơn bên trong đôi mắt bà. Bà khẽ nắm lấy hai tay cô nhỏ nhẹ oán trách thằng con trai không nên thân của mình: "Là tiểu Thượng nó lỗ mảng. Làm gì có chuyện đến thời gian ba ngày cũng không có!"

Không những trước ngày cưới không trở về chuẩn bị, sau ngày cưới cũng không ở lại, nào có cái lý đó chứ! Để cho người ngoài biết được không phải sẽ nói Tống gia không coi trọng đứa con dâu này sao. Không nói đến chuyện họ có vừa lòng hay không, nhưng nếu truyền ra ngoài thì nhất định sẽ có không ít lời ra tiếng vào làm ảnh hưởng thanh danh nhà họ. Nếu không phải nó chạy nhanh, bà nhất định sẽ nắm dái tay đứa con trai không nên thân này răn dạy một trận.

Sở Tư Di không biết bà nghĩ gì, cô chỉ cười, lắc đầu nói: "Con không sao đâu mẹ. Thời gian của chúng con còn dài, nhưng thời gian anh ấy ở trong quân ngũ lại chỉ còn cùng lắm vài chục năm nữa thôi. Hơn nữa ba ngày sau con cũng sẽ vào quân khu với anh ấy mà. Không có anh ấy cũng không sao, con có thể bồi mẹ."

Cô nói đến chân tâm thật ý, mẹ Tống nghe mà mặt mày muốn nở hoa. Ai biết cô càng hiểu chuyện như vậy lại càng khiến mẹ Tống cảm thấy có lỗi hơn. Mà ấn tượng của bà đối với đứa con dâu thay thế này cũng bỗng chốc trở nên tốt hơn rất nhiều. Vốn bà không có nhiều cảm tình với cô chứ chưa nói chuyện Sở gia nửa đường đổi người khiến bà phật ý. Tuy không phải bà có ấn tượng gì tốt với đứa con dâu hụt kia nhưng việc này liên quan đến thanh danh nhà bà, bà đương nhiên sẽ không có sắc mặt tốt rồi. Nhưng hiện tại nhìn xem đứa con dâu trước mặt biết ăn nói như vậy, khó chịu trong lòng bà bất giác ít đi. Bà nghe nói là chính nó chủ động thay thế cho chị mình, trong lòng quyết định sẽ đối tốt với đứa con dâu này hơn.

Thật lòng mà nói Tống gia không hề để ý Sở gia sẽ đưa ai đến làm con dâu nhà họ đâu. Bởi vì trả cái ân tình kia cho Sở gia mà Tống lão thái gia trước khi mất đã hứa hôn cho đời cháu của hai nhà, xem như dùng hôn ước đem hai nhà buộc chặt, tương lai nếu Sở gia gặp nạn Tống giả sẽ không đứng nhìn. Lúc đó Tống gia chỉ có mình Tống Thượng con trai bà, mà Sở gia bên kia có đến hai người con gái. Bởi vì vấn đề tuổi tác cho nên hai nhà đã quyết định hôn sự là do Tống Thượng lúc đó mười lăm tuổi cùng Sở Minh Châu mười tuổi đến gánh lấy. Sở Tư Di mười bốn năm trước mới tám tuổi.

Vốn dĩ tuổi của con trai bà lớn hơn, nghĩ đến bởi vì chênh lệch tuổi tác mà phải rất lâu bà mới có cháu nội được, nhưng bà lại không ngờ đến tận năm con bà hai mươi chín Tống gia vẫn chưa rước được con dâu về. Thật lòng mà nói thì bà rất giận. Giận Sở Minh Châu kéo dài thời gian, đến cuối cùng lại còn chơi trò đào hôn, làm lỡ nhiều thời gian của con bà như vậy. Nếu bà sớm biết thì đã để cho tiểu Thượng hứa hôn với Sở Tư Di nhỏ hơn chị mình hai tuổi rồi. Ít nhiều gì với tính tình bà nhìn thấy từ đứa con dâu trước mặt này thì dám lắm bà cũng sẽ có cháu sớm hơn một hai năm đi.