Quan Thần

Chương 2009: Ai sợ ai



Trần Diễm về nước, có nghĩa là giữa Trần Diễm và Giang An đã đạt được thỏa hiệp chung. Nói đúng hơn là, yêu cầu của Trần Diễm đã được yêu cầu thỏa mãn, cô ta đã điều khiển được về mặt tiền tài, định ra tay với Hạ Tưởng.

Nói đến việc phải trực tiếp ra tay với Hạ Tưởng, Vương Hướng Tiền cũng không quá mong chờ. Gã biết rõ nếu muốn cùng với Lôi Trị Học liên hợp lại đánh mất quyền lực của Hạ Tưởng, độ khó là khá cao. Hạ Tưởng không giống với Chủ tịch Tỉnh tiền nhiệm, Chủ tịch Tỉnh tiền nhiệm tuổi già sức yếu, không có chút ý chí chiến đấu nào, thậm chí còn không cần Lôi Trị Học ở Tỉnh ủy phối hợp cùng với gã, chỉ bằng danh tiếng do nhiều năm ở bộ máy Ủy ban nhân dân của gã tạo thành, cũng đủ để chi phối phán đoán của Chủ tịch Tỉnh.

Hạ Tưởng hoàn toàn khác biệt, Hạ Tưởng còn rất trẻ, mà tuổi trẻ thì có nghĩa là tinh lực dư thừa, cũng có nghĩa là tuyệt đối không chấp nhận sự thỏa hiệp. Còn một điều nữa là, bối cảnh của Hạ Tưởng rất dọa người, đừng nói là gã, cho dù là Lôi Trị Học cũng không thể trực tiếp lật đổ Hạ Tưởng.

Hiện tại nếu muốn phá hỏng con đường phía trước của Hạ Tưởng, thì chỉ có một biện pháp là thiết lập hoàn cảnh khiến cho chính bản thân Hạ Tưởng phạm phải sai lầm. Trừ điều đó ra, không ai có thể ngăn cản bước chân tiến tới của Hạ Tưởng! Đương nhiên còn có một biện pháp cũng không tính là biện pháp, đó chính là thiết lập cạm bẫy khiến cho thân tín mà Hạ Tưởng tín nhiệm nhất nhảy vào và phạm phải một sai lầm lớn, cuối cùng lấy lý do dùng người không đúng, kéo Hạ Tưởng xuống ngựa.

Mặc kệ là cách nào, thì khó khăn cũng rất cao, cũng rất khó thực hiện. Nhưng bất kể chuyện gì có mặt tốt thì cũng sẽ có mặt xấu, tuổi trẻ cũng vậy. Bởi vì còn trẻ tuổi, cho nên tinh lực vô cùng dư thừa, độ miễn dịch của Hạ Tưởng trước một chuyện gì đó cũng sẽ kém hơn. Vừa nghĩ tới thủ đoạn xấu xa của Trần Diễm, trong lòng Vương Hướng Tiền ngoài ngứa ngáy ra, còn có chút sung sướng không kiềm chế được.

Gã dám khẳng định, Trần Diễm vừa ra tay, nhất định Hạ Tưởng sẽ bị té ngã.

Vừa nghĩ tới 5% cổ phần khai thác mỏ mà Trần Diễm giành được, trong lòng Vương Hướng Tiền có đủ loại cảm giác, hâm mộ có, ghen tị có, mà cả hận thù cũng có.

Trần Diễm thực sự là một người rất tinh ranh, chỉ cần nói chuyện, mà lấy được hàng tỉ của cải vào tay. Một người con gái chưa kết hôn, bên người không có đàn ông, cũng không có trẻ con phải yêu thương, có nhiều tiền như vậy thì có ích gì chứ? Ghen tị cũng chẳng làm được gì, Vương Hướng Tiền từ chuyện Trần Diễm kiếm được một khoản lớn lại nhớ đến chuyện bị phạt ở mỏ than, gần 10 nghìn? Thực quá độc ác, Hạ Tưởng là thực sự muốn máu của gã sao. Được, gã nhớ mối nợ máu này, cũng muốn cho Hạ Tưởng biết rằng cái gì là lợi hại. Muốn động đến nền móng của tỉnh Tây, muốn chuyển đổi kinh tế? Khờ dại, ngây thơ, tự cao tự đại!

Chờ đó mà coi, đừng nói Hạ Tưởng muốn thúc đẩy kinh tế hình ở tỉnh Tây chuyển đổi, có thể bình yên vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt đã là tốt lắm rồi.

Nghĩ đến chỗ đắc ý, Vương Hướng Tiền lại nhìn những người thân cận chung quanh mình, bản thân mỗi người đều giữ chức vụ quan trọng, ở Tấn Dương có được mạng lưới quan hệ và thực lực hùng mạnh, tâm trạng gã càng thêm vui sướng, cứ như đang nhìn thấy được thảm bại của Hạ Tưởng, thấy được Hạ Tưởng đang ủ rũ mà ly khai khỏi Tấn Dương, gã liền ha ha cười lớn:

- Nào, cụng ly.

Hiếm khi được hôm Phó chủ tịch Tỉnh Vương có tâm trạng tốt, mọi người ở đây quan sát vẻ mặt của gã, đều thấy được điều đó, liền hướng Vương Hướng Tiền kính rượu. Vương Hướng Tiền ở trước mặt những người thân tín, cũng không cần ra vẻ làm gì, không bao lâu đã hơi quá chén.

Địch Quốc Công liền đưa mắt ra hiệu, lập tức có người tiến đến nâng Vương Hướng Tiền, đưa gã đi hưởng thụ nhân gian xuân sắc, được giai nhân mát xa cho.

Sau đó, mọi người đều tản đi.

Địch Quốc Công đi cùng với Tang Thiên Lương ra khỏi khách sạn,ngồi cùng một chiếc xe. Vừa lên xe, Địch Quốc Công liền nói nhỏ:

- Chuyện của Lý Hướng Văn, đã xử lý sạch sẽ chưa?

- Sạch sẽ, bảo đảm không để lại bất cứ dấu vết gì.

Sự lạnh lùng trong mắt Tang Thiên Lương ẩn hiện:

- Tiếc là đã để cho lão già đó chạy mất, đó là tai họa ngầm.

- Chân của lão già đó cũng không còn nhanh nhẹn, sao lại có thể chạy ra khỏi Tấn Dương được chứ?

Địch Quốc Công vô cùng khó hiểu, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa xe. Trong bụi than, trong màn đêm, người ta vui thú hưởng lạc. Cũng giống như kiểu phồn vinh của kỳ lạ của Dubai, một bên là sa mạc tử vong, một bên là khách sạn xa hoa nhất trên thế giới, sự đối lập rõ rãng và rõ nét, có thể kích thích dục vọng ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng của mỗi con người sinh trưởng tốt.

- Đúng là thất sách.

Địch Quốc Công thở dài một tiếng:

- Không nên đánh chết Lý Hướng Văn! Tuy nhiên nếu mọi chuyện đã như vậy, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, đem cái chết của Lý Hướng Văn làm thành án tử.

- Đã làm rồi, là một vụ tai nạn giao thông bình thường, cãi nhau dẫn đến ẩu đả rồi xảy ra tử vong ngoài ý muốn. Hiện trường, chứng cớ đều có đủ, cho dù Lý Hướng Văn có sống lại, cũng không thể lật lại bản án. Hiện tại lỗ hổng duy nhất chính là Lý Lão Hán, chỉ cần bắt được Lý Lão Hán, giết người diệt khẩu, thì mọi chuyện sẽ êm đẹp.

Tang Thiên Lương hung tợn nói:

- Lão già sống dai, sao không ngã đập đầu trên mặt đất, vĩnh viễn không thể đứng dậy nữa? Như thế tôi bớt việc, anh cũng bớt việc, thực tốt.

Địch Quốc Công không tiếp lời của Tang Thiên Lương, mà chỉ hỏi:

- Người nhà khác của Lý Hướng Văn đâu?

- Lý Hướng Văn cùng với cha mình sống nương tựa lẫn nhau, vợ trước sau khi ly hôn với gã, thì đã xuất ngoại, không còn liên lạc nữa, trong nhà gã không còn thân nhân nào khác.

Tang Thiên Lương cười ha hả:

- Điển hình cho hạng người đáng thương chết không ai chôn, còn muốn đấu với Cục trưởng Địch? Không biết trợn to mắt lên mà nhìn, tiền quan trọng hơn hay mạng quan trọng hơn?

Địch Quốc Công khoát tay:

- Không nói nữa, chuyện trước kia cũng đừng có nhắc lại. Còn có một mắc xích nữa phải chú ý một chút, đó là một số công nhân trước kia trong công ty của Lý Hướng Văn, phải bịt miệng bọn họ lại.

Tang Thiên Lương âm thầm khâm phục sự thận trọng của Địch Quốc Công, Cục trưởng Địch có thể có được như bây giờ, cũng không phải là ngẫu nhiên, thân là cảnh sát, phải làm mọi việc thật kỹ càng cẩn thận không để lại sơ hở gì.

Sau khi chia tay với Địch Quốc Công, cách chỗ ở không xa, sau khi Tang Thiên Lương xuống xe, cũng không gọi xe. Hôm nay y không lái xe, chính là vì muốn ngồi chung xe với Địch Quốc Công để thảo luận việc giải quyết tốt hậu quả cuối cùng về chuyện Lý Hướng Văn, sau đó đi bộ về nhà.

Trước kia Tang Thiên Lương là đại đội trưởng, bây giờ đã lên tới chức Đội trưởng Cục công an thành phố, ngồi vào vị trí Địch Quốc Công đã ngồi vào mấy năm trước. Y lại không phải cảnh sát hình sự, lại uống rượu vào rồi, ý thức phòng bị sẽ không tốt. Tuy nhiên, cho dù y có là cảnh sát hình sự, và vẫn tỉnh táo, thì y cũng không thể nhận thấy có người đang theo dõi mình.

Bởi vì người theo dõi y chính là Tiêu Ngũ, trước kia Tiêu Ngũ chính là bộ đội đặc chủng, cậu ta muốn theo dõi ai, về cơ bản không có mấy người có thể phát hiện được, huống chi là Tang Thiên Lương đã uống rượu say.

Không chỉ Tang Thiên Lương bị theo dõi, mà phía sau Địch Quốc Công cũng có một cái đuôi!

Ngày hôm nay Tang Thiên Lương không về nhà, nói chính xác hơn, là không về nhà y, mà là quay về nhà của tình nhân y - chân bước không ngừng vào một tiểu khu có tên là Hoa viên Cẩm Giang, nhà số ba, tầng ba, tiểu khu ba có người tình Nhiễm Mị mà y yêu nhất.

A Mị năm nay 29 tuổi, mảnh mai như liễu, dáng người đẹp, tài ăn nói giỏi, bộ dáng lại rất Lolita, ba cái tốt của Lolita cô đều có hết. Cho nên khiến Tang Thiên Lương như được hồi xuân, đối với A Mị yêu thích không buông tay.

Bóng dáng phía sau như bóng với hình, ẩn nấp trong chỗ tối nơi ngọn đền mờ nhạt không chiếu rọi tới, giống như một người có tâm lý u ám, lại giống như quỷ không mời mà đến. Tang Thiên Lương ngâm nga một khúc nhạc, thoải mái bước đi, lương tâm không trong sáng nhưng tinh thần vẫn không chút sợ nửa đêm quỷ tới gõ cửa, hồn nhiên không biết nguy hiểm ở phía sau đang lặng yên tới gần.

Chỉ cần làm ra chuyện trái với lương tâm, cho dù có sợ nửa đêm quỷ tới gõ cửa hay không, thì sẽ có một ngày, quỷ nhất định sẽ đến gõ cửa.

Tang Thiên Lương không cần gõ cửa, trực tiếp mở cửa phòng ra, y biết lúc này A Mị nhất định đã tắm rửa xong rồi, cũng đã mặc xong nội y thêu hoa, chờ y tới chung vui. Cảm giác say của y hơi hơi dâng lên, không khỏi có chút cấp bách như khỉ.

Có người nói rượu là độc dược với dạ dày, điều này không sai chút nào. Nếu là bình thường, Tang Thiên Lương cũng sẽ không bất lực như vậy, nhưng ngày hôm nay quả thực uống hơi nhiều, bước chân lâng lâng, vừa mới mở cửa, bỗng cảm thấy phía sau khác thường, còn chưa kịp quay đầu lại, bả vai….Đã bị một bàn tay từ trong bóng tối giơ ra vỗ một cái.

Tang Thiên Lương vô cùng kinh hãi, đằng sau có người mà không ngờ y lại không phát hiện được, nếu chẳng may đối phương là cho một dao lên cổ y, chẳng phải là chưa kịp hiểu ra sao đã thành ma quỷ oan sao? Người làm chuyện trái lương tâm, trong lòng đương nhiên là có quỷ, y đột nhiên xoay người lại, đấm một cú về phía sau.

Cho rằng đối phương nhất định đã có phòng bị, một cú đấm này đánh ra, khẳng định đối phương có thể đánh trả, không ngờ một cú đấm này đánh ra, lại trúng giữa mặt đối phương. Chỉ nghe "ôi" một tiếng, bóng đen ngửa đầu ra đằng sau, sắp ngã xuống.

Vừa nghe tiếng hét, Tang Thiên Lương choáng váng, không ngờ lại là A Mị!

Y luống cuống, tiến lên một bước ôm lấy cổ A Mị, nhìn thấy một bên mắt A Mị bị y đánh trúng thâm đen lại, giống như mắt gấu mèo, người thì đã hôn mê bất tỉnh, y vừa tức vừa vội, vội ôm lấy A Mị chạy xuống tầng, muốn đưa cô bị bệnh viện cấp cứu.

Nhất định là A Mị ẩn nấp để y bắt, muốn đùa nghịch với y, không ngờ y lại không có chút tình thú, một đấm đánh khiến người đẹp hôn mê luôn, mất mặt quá.

Dưới tình thế cấp bách, Tang Thiên Lương không kịp đóng cửa, y quay người chạy xuống tầng, một bóng đen ở trên tầng lại chợt hiện ra, nhẹ nhàng đi vào phòng.

Bóng đen vừa đi vào phòng, cửa phòng liền không tiếng động mà đóng lại.

Hôm nay Địch Quốc Công cũng không về nhà.

Bình thường buổi tối sau khi nhận lời mời rồi ăn cơm xong với khách, Địch Quốc Công cũng ít khi về nhà. Ô tô của gã chạy về phía một tiểu khu xa hoa, trong tiểu khu đó, có một người phụ nữ đã duy trì quan hệ mờ ám với gã hơn mười năm. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Khác với người khác làm bừa làm loạn chính là, Địch Quốc Công rất biết tự hạn chế, gã không làm bậy. Tuy rằng phụ nữ bên cạnh gã không ít, nhưng cũng không vi phạm chung thủy vợ chồng, bởi vì mỗi người phụ nữ đó đều có giấy đăng ký kết hôn với gã. Nói đúng ra, Cục trưởng Địch có bốn cuộc hôn nhân hợp pháp, bốn người vợ được chứng nhận, hơn nữa còn có bốn đứa con gái.

Cũng đúng, nhiều vợ nhiều con như vậy, muốn có nhà để ở, có chi phí chi tiêu, muốn làm quan thế hệ hai, muốn làm con ông cháu cha, không dựa vào quốc gia thì dựa vào ai? Trong tay không có quyền lực thì dựa vào cái gì? Vậy nên Lý Hướng Văn mới bị chết oan uổng, nếu anh ta biết những khó khăn của Cục trưởng Địch, biết không biếu vài triệu sẽ bị mất cái mạng nhỏ, thì nói gì anh ta cũng sẽ tự hai tay dâng lên mấy triệu đó để cung cấp cho Cục trưởng Địch tiêu xài.

Nhà mà hôm nay Địch Quốc Công đi tới là nhà bà Hai. Bà Hai đã sinh cho gã một đứa con gái, năm nay năm tuổi, trông rất dễ thương và đáng yêu, tuy rằng có chút đanh đá, nhưng vẫn có thể chọc ghẹo khiến Địch Quốc Công vui vẻ. Bà Hai vì nhờ con gái mà được coi trọng hơn, được Địch Quốc Công nuông chiều còn nhiều hơn cả bà ba, bà tư.

Sau khi Địch Quốc Công xuống xe, chỉ dặn lái xe sáng mai đến cửa tiểu khu đón gã là được, sau đó gã bước lên lầu. Mới đi được hai bước, bỗng nhiên cảm thấy có sự khác thường, dường như ở sau lưng luôn có đôi mắt nhìn chằm chằm vào gã, khiến sau lưng gã như có mũi nhọn, rất không thoải mái.

Nhanh chóng quay đầu lại, chỉ thấy bóng cây lay động, đèn đường sáng ngời, nửa bóng người cũng chẳng có? Gã khẽ lắc đầu cười, thần hồn nát thần tính, tưởng dây thừng là rắn lớn.

Địch Quốc Công lại đi lên tầng, không chút phát hiện là chờ lúc gã lên tầng rồi, một người im lặng như cái bóng từ trong bóng cây hiện ra, đứng dưới đèn đường, nhìn lên cửa sổ sáng đèn ở tầng hai hiện ra bóng dáng một nhà ba người Địch Quốc Công hạnh phúc, cái miệng của cậu ta khẽ cong lên, hiện ra một tia cười lạnh, ý cười giễu cợt.

Không phải ai khác, chính là cao thủ bậc nhất luôn đi theo Hạ Tưởng, cao thủ trong quân đội cùng Hạ Tưởng vào sinh ra tử, Tống Lập!