Quan Thần

Chương 501: Cuộc chiến thứ ba



Gương mặt Trình Hi Học đỏ lên, tức nghẹn nói một cách không cam lòng:

- Hạ Tưởng, có phải cậu không tin rằng xí nghiệp sản xuất năng lượng mặt trời là không có triển vọng? Cậu đã sớm có ý nghĩ khác?

Hạ Tưởng mỉm cười một cách mĩ mãn, hắn và Trình Hi Học đã so chiêu với nhau mấy lần, ông ta vẫn còn tưởng rằng hắn không có hành động gì. Hiện tại nhìn thấy bộ dạng đỏ mặt tía tai, không cam chịu thất bại của ông ta thì trong lòng thầm nghĩ rằng, ông vẫn muốn có câu trả lời trước mặt sao? Được, hôm nay tôi sẽ trả lời toàn bộ trước mặt ông, bất cứ vấn đề gì cũng không trốn tránh, cũng không lánh nặng tìm nhẹ.

- Không tồi! Giáo sư Trình liếc mắt một cái là đoán được suy nghĩ của tôi thì quả thật là lợi hại. Hiện tại, thành phố Bảo đã đi vào giai đoạn tập trung hơn mười xí nghiệp năng lượng mặt trời nhỏ thành một nhóm và tạo thành một công ty năng lượng mặt trời với quy mô bậc trung. Đồng thời cũng đã ký kết về việc góp vốn với công ty Tối Nhật Quang, một công ty năng lượng mặt trời lớn nhất ở Mĩ. Hai ngày trước, Chủ tịch Mike đã đích thân bay đến thành phố Bảo để ký kết hiệp nghị, lúc ấy tôi cũng đã dùng cơm trưa với Chủ tịch Mike. Như thế nào, Giáo sư Trình không nghe được những tin tức từ bộ Ngoại thương sao?

Giọng điệu của Hạ Tưởng vừa thoải mái lại có chút khôi hài. Tất cả mọi người ở đây đều cố nín cười, nếu như không có sự hiện diện của Phó thủ tướng Triệu thì chỉ sợ mọi người đã vỡ òa lên cười rồi.

Mọi người cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Tưởng giáo huấn một giáo sư nổi danh trong nước khiến cho ông ấy á khẩu, không thể trả lời được. Mỗi câu mỗi chữ đều làm cho sắc mặt Giáo sư Trình biến đổi, giống như một mũi tên nhọn bắn trúng nội tâm bất an của Giáo sư Trình một cách không thương xót. Vừa rồi, ông ta còn lên mặt giáo huấn người khác, còn hiện tại thì tuy sắc mặt không thể nói là xám như tro tàn nhưng cũng là tái xanh, đóng lại quyển sổ trên tay, ông ta dường như là không còn đứng vững nữa.

Phương Cách làm ra vẻ người tốt, đưa tay đỡ Trình Hi Học một tay. Lúc này, Trình Hi Học giống như người lao lực quá độ, có người giang tay ra đỡ nên theo bản năng mà muốn dựa vào. Tuy nhiên, khi toàn thân đang thả lỏng thì bàn tay đỡ sau lưng ông ta đột nhiên biến mất, nhất thời ông ta không giữ thăng bằng được nên lui về phía sau hai bước.

Vương Lâm Kiệt thấy thế vội đưa tay ra đỡ Trình Hi Học, ân cần nói:

- Giáo sư Trình đã lớn tuổi, đứng quá lâu nên não bộ không được cung cấp máu kịp thời. Chỉ cần nghỉ ngơi một chút là ổn rồi. Phương Cách, mau đem một cái ghế dựa đến đây cho Giáo sư Trình ngồi nghỉ.

Trình Hi Học cho là người mới vừa trêu đùa ông ta chính là Vương Lâm Kiệt nên không khỏi tức giận, đẩy Vương Lâm Kiệt ra, bước về phía trước một bước, dằng giọng nói: Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

- Hạ Tưởng, cậu đã chuẩn bị các công việc rất tốt. Vậy sao tại hội trường đại học Trung Sơn lại tránh né không nói, chẳng phải là cố ý đùa giỡn tôi sao?

Vẻ mặt Hạ Tưởng hiện lên nét kinh ngạc, nói:

- Thật kì lạ! Lời nói của Giáo sư Trình tôi thật không hiểu. Tôi không phải là người trong giới học thuật, cho nên không cần phải đem công tác cụ thể của việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của tỉnh Yến ra làm báo cáo. Nếu là công việc báo cáo thì phải báo cáo cho Bí thư Diệp và Chủ tịch tỉnh Phạm mới đúng, không cần phải ở trong hội trường của trường đại học Trung Sơn mà báo cáo với các chuyên gia học giả càng không cần phải báo cáo với Giáo sư Trình, có đúng không? Nói sao thì đây cũng liên quan đến bí mật thương mại, cho dù suy xét từ góc độ nào thì tôi lại càng không thể tùy ý nói ra. Giáo sư Trình đường đường là một giáo sư giảng dạy của trường Đại học Trung Sơn, đồng thời cũng là một học giả danh tiếng, sao lại không nghĩ đến điểm này?

Trình Hi Học lại bị Hạ Tưởng làm cho nghẹn họng không nói nên lời, chỉ cảm thấy khí huyết đang dâng lên, thiếu chút nữa là khụy xuống.

Ông ta đã khổ tâm tổ chức tất cả, trước tiên bị sự xuất hiện bất ngờ của Hạ Tưởng ở hội trường đại học Trung Sơn làm cho sự việc rối lên. Sau này lại nghĩ rằng Hạ Tưởng là lánh nặng tìm nhẹ mà trả lời vấn đề, tuy rằng có thể may mắn thoát khỏi nhưng cũng chứng minh rằng hắn không có tài hoa lại không có năng lực, chỉ có chút khôn vặt mà thôi, cho nên mới miễn cưỡng qua được. Ông ta đã muốn mượn Triệu Tuyền Tân đi thị sát tỉnh Yến để hoàn toàn đánh bại Hạ Tưởng. Thứ nhất là báo thù lại cuộc họp tại hội trường đại học Trung Sơn. Thứ hai là đánh một dấu chấm hết cho chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp. Ông ta cũng không đến nỗi không có tài cán gì.

Nhưng tuyệt đối thật không ngờ rằng lúc ấy Hạ Tưởng lánh nặng tìm nhẹ mà trả lời vấn đề không phải là không có năng lực hay là không có tài hoa mà là bày binh bố trận, cố ý giăng ra cạm bẫy dành cho ông ta. Mà ông lại cứ cho rằng Hạ Tưởng vô năng, còn muốn ở trước mặt Thủ tướng Triệu và Bí thư Diệp, Chủ tịch tỉnh Phạm giáng cho Hạ Tưởng một đòn chí mạng, nhưng cuối cùng lại chỉ là mơ mộng hão huyền.

Hạ Tưởng chẳng những có chiến lược phản kích mà còn âm thầm bố trí tất cả các sự việc, chờ đối phương lên tiếng thì lập tức phản bác, chẳng những cãi lại mà còn nói với giọng khiêu khích, châm chọc. Giống như ông ta chủ động đưa mặt ra cho Hạ Tưởng đánh bốp bốp vài cái trước mặt mọi người.

Nghĩ đến thanh danh cả một đời bị hủy hoại trong chốc lát, lại nghĩ về việc sau khi về không thể giải thích được với cấp trên, tiếp đến là nghĩ về nỗi khổ tâm làm việc trong nhiều năm mới có cơ hội thăng tiến, nay lại bị Hạ Tưởng làm cho tan biến giấc mơ. Trình Hi Học chỉ cảm thấy từng đợt khí huyết quay cuồng trong cơ thể mình khiến lồng ngực thấy rất khó chịu, thân hình lảo đảo, rốt cuộc không trụ được nữa phải ngồi phịch xuống ghế.

Sau khi ngồi xuống, ông ta cảm thấy đầu óc tỉnh táo một chút nhưng lửa giận trong lòng lại không áp chế được, cứ thế phun trào ra ngoài:

- Hạ Tưởng, cậu khinh người quá đáng rồi đó. Cậu rõ ràng là đã bố trí hết thảy, đối diện với những nghi vấn của tôi thì lại liên tục tránh né, cố ý khiến cho tôi phải nghi ngờ rằng cậu là người không có tài năng, tuổi trẻ hiếu thắng. Tuổi còn trẻ mà đã có mưu đồ sâu nặng như vậy thì sau này cậu có tiến lên địa vị cao trong xã hội thì tuyệt đối cũng không phải là phúc cho quốc gia và dân chúng. Chắc chắng cậu chỉ là một người tên quan liêu đùa bỡn quyền lực mà thôi.

Nếu nói lúc trước Trình Hi Học luôn đeo cái mặt nạ học giả, phải văn công không cần võ đấu, lời nói nói ra luôn giáo huấn người khác, hiện tại thì quê quá hóa khùng, cố ý ở trước mặt Triệu Tuyền Tân, Diệp Thạch Sinh, Phạm Duệ Hằng châm ngòi ly gián, phá hủy tiền đồ của Hạ Tưởng. Điều này xem như là đã xé rách bộ mặt ngụy trang của mình, ra mặt chống đối Hạ Tưởng.

Cái gọi là chuyên gia học giả, khi đuối lý thì cũng không khác gì người thường, cũng đỏ mặt tía tai mà cắn bậy.

Lời Trình Hi Học vừa thốt ra khỏi miệng, Triệu Tuyền Tân lập tức biến đổi sắc mặt, thầm nghĩ, đường đường là một học giả Thái Sơn Bắc Đẩu chẳng lẽ là do dạy học quá lâu rồi hóa khùng, còn đấu không lại một người chỉ lăn lộn trong quan trường mới vài năm như Hạ Tưởng? Khi bị thua thì nên tĩnh tâm chờ về sau sẽ trả thù, thế mà lại nói ra những điều đại kiêng kị trong quan trường trước mặt mọi người như thế. Nếu cứ như vậy thì người mất mặt chính là Trình Hi Học. Hơn nữa, sau đó ông ta cũng không còn mặt mũi đâu mà mỉa mai tỉnh Yến nữa.

Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng liếc nhìn nhau, đều cảm nhận được sự tức giận trong lòng đối phương. Chỉ là một học giả cáo mượn oai hùm, vậy mà ngay trước mặt Phó Thủ tướng, Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh lại phá hủy tiền đồ của Hạ Tưởng như vậy thì thật là quá đáng. Hạ Tưởng là cán bộ của tỉnh Yến, đối với tiền đồ của hắn thì ngay cả Triệu Tuyền Tân cũng không dễ dàng tỏ thái độ gì. Ông ta chẳng qua chỉ là một nhân vật đứng lấp lửng giữa chính trị và học thuật mà lại có thể ăn nói ẩu tả như vậy, quả thật không biết lý lẽ là gì. Hạ Tưởng dù bị Trình Hi Học ngang nhiên công kích nhưng hắn vẫn nể mặt Triệu Tuyền Tân mà không dám nói những lời quá đáng. Dù sao thì hắn cũng xem Trình Hi Học là một giáo sư giảng dạy cho trường đại học Trung Sơn và là một học giả danh tiếng nên không muốn ông ấy mất mặt. Thế mà Trình Hi Học lại thẹn quá hóa giận, ăn nói ngông cuồng, bộc phát cơn giận đã bị dồn nén từ lâu.

- Giáo sư Trình, không dám phiền ngài nói những lời khích lệ như vậy, cũng không dám ngắt ngang lời ngài. Ngài là một giáo sư có danh tiếng trong nước, luôn tự phong mình là Thái Sơn Bắc Đẩu của giới học thuật, tôi kính trọng ngài không hết thì làm sao dám bình phẩm đạo đức và phẩm hạnh của ngài.

- Ngài đã chủ động khơi mào luận chiến trước mặt giới truyền thông thì tôi cũng bắt buộc chính mình phải tin rằng ngài hoàn toàn căn cứ vào học thuật để tranh luận. Điều đó là công tâm, cũng là vì dân vì nước mà hao tâm tổn trí muốn cho chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp ngày càng hoàn mỹ và được chấp hành một cách nghiêm khắc. Bởi vậy trong bài báo của tôi về bài thuyết trình của ngài, tôi cũng luôn mang ý nghĩ cung kính và học tập. Ngoài mặt là tranh luận với ngài nhưng thực tế thì tôi luôn thể hiện sự tôn trọng với ngài.

- Chỉ có một điều khiến tôi không nghĩ đến là bài thuyết trình của ngài ngày càng cấp tiến, bắt đầu từ sự tranh luận ôn hòa sau lại chuyển biến thành chỉ rõ tên tuổi mà công kích người khác. Đến đây, tôi nghĩ là có lẽ Giáo sư Trình là vì muốn quan điểm của mình càng thêm chân thật, luận chứng đầy đủ cho nên mới nhắc đến tỉnh Yến và cũng nhắc đến tên của tôi. Tôi lúc ấy thật sự rất kinh ngạc. Tôi chỉ là một hạng vô danh tiểu tốt nhưng lại được giáo sư Trình chú ý đến thì quả thật là rất vinh hạnh. Khi bình tĩnh mà suy xét lại thì lúc ấy còn có chút đắc ý.

- Nhưng thật không may, khi tôi tới hội trường của trường đại học Trung Sơn, bất cẩn nghe được bài diễn thuyết của Giáo sư Trình, tôi mới phát hiện ra được Giáo sư Trình không chỉ bất mãn với việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của tỉnh Yến mà còn bất mãn đối với tôi. Hơn nữa trong bài diễn thuyết đã mấy lần ám chỉ nhân phẩm và năng lực của tôi có vấn đề. Thân là hậu sinh vãn bối, tôi cũng không muốn tìm hiểu xem rốt cuộc là xuất phát từ mục đích gì mà Giáo sư Trình lại bôi nhọ tôi như vậy. Tôi không hề đắc tội với Giáo sư, lại cũng không thân thích gì mà lại được Giáo sư để mắt đến một tên Hạ Tưởng nhỏ nhoi này, rốt cuộc là đã xảy ra vấn đề gì?

- Cho đến hôm nay, vào giờ phút này tôi mới hiểu được, hóa ra Giáo sư Trình đối với tôi có sự bất mãn hoàn toàn là vì tôi đã dẫn dắt tổ lãnh đạo và trong quá trình mở rộng điều chỉnh kết cấu sản nghiệp đã đạt được một chút thành tích không đáng kể. Dựa theo những gì mà Giáo sư Trình đã tiên đoán và dựa theo lý luận học thuyết của ngài thì việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp là không phù hợp với tình hình giai đoạn hiện nay trong nước và kết quả tất nhiên là sẽ thất bại. Đáng tiếc, việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của tỉnh Yến lại không thất bại như Giáo sư Trình đã mong muốn, ngược lại càng ngày càng phát triển thuận lợi, đạt được thành tích mỗi ngày một cao. Thành công này giống như là đã giáng một cái tát vào mặt Giáo sư Trình trước mặt mọi người. Bởi vì trong mắt giáo sư Trình thì việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của tỉnh Yến chỉ có thất bại thì mới chứng minh ngài biết nhìn xa trông rộng, tính toán chính xác, mới thích hợp với danh xưng Thái Sơn Bắc Đẩu của ngài.

- Hôm nay, trước mặt Phó Thủ tướng Triệu và Bí thư Diệp, Chủ tịch tỉnh Phạm, thì ngài đây là một vị giáo sư rất danh tiếng nhưng sau khi chỉ trích tôi không thành, thì liền vội vàng mà công kích tôi, bôi nhọ tiền đồ của tôi. Đến tận bây giờ, tôi xem như đã hoàn toàn thấy rõ bộ mặt thật dưới lớp mặt nạ học giả của ngài, ngài quả là vì tư lợi cá nhân mà giả nhân giả nghĩa. Bởi vì ngài không phải căn cứ vào lập trường khách quan, nghiêm túc để nghiên cứu học vấn, cũng không đứng ở góc độ học thuật để nhìn nhận việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp mà dốc hết sức để công kích và bóp chết chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp. Chỉ có điều kết quả không như ngài mong muốn, ngài từ Bắc Kinh đến tỉnh Yến, không để ý đến thân phận giáo sư cao quý của mình mà tiến hành truy đánh tôi. Hạ Tưởng tôi thật là bất hạnh, vốn không thân thuộc với ngài lại bị ngài bị đẩy vào chỗ chết. Xin hỏi Giáo sư Trình, với danh vọng và thân phận của ngài, ngài đã dùng ngòi bút làm vũ khí để công kích tôi còn chưa đủ hay sao mà còn theo tôi đến tận tỉnh Yến để mặt đối mặt chèn ép tôi? Hiện tại, kết quả không như ngài mong muốn thì ngài lại đỏ mặt tía tai mà phán cho tôi một câu, nói tôi không phải phúc của quốc gia và dân chúng. Bây giờ tôi có thể trịnh trọng nói với Giáo sư Trình rằng…

Nói đến cuối, Hạ Tưởng không khỏi có chút kích động. Hắn nhìn thẳng vào ánh mắt của Trình Hi Học, gằn từng tiếng nói:

- Tôi từ huyện Bá đến tổ cải tạo thôn nội đô thành phố Yến, rồi tới huyện An đảm nhiệm chức Phó chủ tịch huyện trong hai năm, hiện nay thì ở tổ lãnh đạo điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của tỉnh Yến gần được một năm. Tôi đến chỗ nào, tuy không dám nói là đã cống hiến cho dân cho nước to lớn đến cỡ nào nhưng tôi có thể đứng trước mặt Phó Thủ tướng Triệu, Bí thư Diệp và Chủ tịch tỉnh Phạm mà nói một câu xuất phát từ đáy lòng. Tôi, Hạ Tưởng luôn dùng hết khả năng của mình vì nước vì dân, tuyệt đối không tư lợi. Tôi có thể mời Giáo sư Trình đến những nơi mà tôi đã từng công tác để hỏi thử xem có bao nhiêu người nói Hạ Tưởng tôi là quan tham, là một tên quan liêu chỉ nói láo không biết làm việc. Nếu thật sự có như vậy thì tôi cam lòng chấp nhận mọi xử phạt từ Phó Thủ tướng Triệu, Bí thư Diệp và Chủ tịch tỉnh Phạm.

Cuối cùng Hạ Tưởng bùi ngùi mà lại mạnh mẽ nói một câu:

- Thưa đại Giáo sư Trình, những gì mà ngài đã làm khiến cho tôi hiểu được một đạo lý, chính là giữa thanh danh và danh vọng chỉ khác nhau có một chữ nhưng người có thanh danh chưa chắc là người đã có danh vọng, giữa hai cái thì khác nhau một trời một vực.

Câu nói cuối cùng của Hạ Tưởng chẳng khác nào là một cái tát vang giòn vào mặt của Trình Hi Học.

Trình Hi Học ngồi trên ghế há hốc miệng không nói ra lời, ra sức chống tay lên bàn muốn đứng lên nhưng lại không đứng nổi. Vẻ mặt của ông ta vừa uể oải, tủi nhục, xót xa, phẫn uất, bất đắc dĩ, lại còn xấu hổ. Vô số những trạng thái tâm trạng khác nhau xuất hiện dồn nén trong lòng nhưng không phát tác ra ngoài được khiến ông ta cảm thấy trước mắt mình là một màu đen, suýt chút nữa là không trụ nổi mà té xỉu xuống đất.

Cả một bầu không khí im lặng bao trùm. Nếu không có sự hiện diện của Triệu Tuyền Tân thì ở đây đã sớm nổ ra một tràng pháo tay như sấm rồi, nhưng vẻ mặt của Triệu Tuyền Tân lại tức giận, Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng cũng không nói gì, tất cả mọi người không dám rục rịch, e sợ sẽ châm ngòi nổ trong lúc này. Bọn họ vừa cảm thấy hả giận lại lo lắng thay cho Hạ Tưởng, lo rằng dưới cơn thịnh nộ của Triệu Tuyền Tân thì không chừng Hạ Tưởng cũng sẽ bị vạ lây.

Một lát sau, cuối cùng Triệu Tuyền Tân cũng đứng lên, vẻ mặt tức giận nói:

- Tuy rằng đồng chí Hạ Tưởng nói rất có lý nhưng thân là người trẻ tuổi theo lý phải có thái độ tôn trọng Giáo sư Trình. Lời nói của cậu có phần hơi quá rồi không được tốt cho lắm. Người trẻ tuổi thì không nên quá kiêu ngạo, có một số việc phải có chừng có mực, không nên hăng quá hóa dở.

Tốt rồi! Tất cả mọi người bao gồm cả Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Lời nói của Triệu Tuyền Tân xem ra không nhẹ cũng không nặng, hợp tình hợp lý nhưng cũng không có sự thiên vị Trình Hi Học.

Phó thủ tướng đã lên tiếng dạy bảo, Hạ Tưởng chỉ có thể chấp nhận, cúi đầu nói:

- Phó thủ tướng phê bình tôi rất đúng. Quả thật tôi đã hơi kích động, tuổi trẻ mà kích động thì khó tránh khỏi có sự thất thố. Xin thành thật xin lỗi Giáo sư Trình, hy vọng sau này có cơ hội thảo luận vấn đề với Giáo sư Trình một cách bình tĩnh, hòa nhã. Đồng thời, tôi cũng hy vọng Giáo sư Trình có thể công chính, công bình mà đối đãi với người và việc.

Nói lời xin lỗi, nhưng trong đó Hạ Tưởng còn có ý không phục Trình Hi Học. Triệu Tuyền Tân liền hừ một tiếng nói:

- Xem ra cuộc thảo luận ngày hôm nay nên chấm dứt tại đây. Thạch Sinh, Duệ Hằng, tôi nghĩ buổi hội nghị chiều nay không cần phải mở ra nữa, bây giờ nên quay trở về.

Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng đều lên tiếng giữ lại và nói những lời khách sáo nhưng Triệu Tuyền Tân cũng không nghe, nhất mực phải đi, Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng đành tiễn Triệu Tuyền Tân ra về.

Hai người cũng nhìn thấy được Triệu Tuyền Tân cố ý làm ra bộ dạng của một Phó thủ tướng cho Trình Hi Học xem mà thôi. Một Phó Thủ tướng tuyệt đối sẽ không vì một cán bộ cấp Cục nho nhỏ mà tức giận, đây chỉ là trình diễn cho người khác xem thôi.

Nhưng Triệu Tuyền Tân luôn có thái độ phản đối việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp. Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng cũng không ôm hy vọng về chuyến viếng thăm của Triệu Tuyền Tân sẽ mang lại kết quả tốt đẹp, bọn họ cũng không để ý gì đến sự tức giận của Phó thủ tướng, cũng không đến mức quá lo lắng Phó thủ tướng sẽ làm gì bọn họ. Tuy nhiên, hôm nay Hạ Tưởng lại mượn việc phản bác lại Trình Hi Học để báo cáo về đợt công tác thứ hai của điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, khiến trong lòng hai người đều rất vui vẻ.

Theo như lời Hạ Tưởng nói thì đã có một vài xí nghiệp thành công thay đổi chế độ xã hội, trên cơ bản có thể báo hiệu sự thành công của chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp. Vả lại Trình Hi Học đã chỉ trỏ về việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp trên nhật báo của quốc gia. Hôm nay, trước mặt bọn họ, ông ta lại bị Hạ Tưởng phản bác đến mức không còn lời nào chống đỡ được. Phạm Duệ Hằng còn đỡ một chút chứ Diệp Thạch Sinh thì cảm thấy hãnh diện. Từ lúc Trình Hi Học phát động cuộc luận chiến đến nay thì cảm thấy không vui chút nào, nhưng bây giờ lại cảm thấy thần thái sảng khoái, là một niềm vui từ trước đến nay chưa từng có.

Trong nội tâm ông ta liền bật lên tiếng cười vui sướng. Nhất là những lời nói phản bác liên tiếp của Hạ Tưởng vào lúc cuối đã nói lên tâm trạng căm thù Trình Hi Học đến tận xương tủy của Diệp Thạch Sinh. Ông ta chẳng những không cảm thấy khó chịu trước những lời lẽ kích động của Hạ Tưởng mà ngược lại còn cảm thấy vui mừng vì đã khiến cho Trình Hi Học á khẩu, không nói nên lời. Hơn nữa, ông ta còn thấy vui vì thấy được tính tình đích thực của hắn..

Diệp Thạch Sinh liền quyết định, mau chóng công bố ra bên ngoài tin vui tỉnh Yến đạt được thành công trong việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, đồng thời cũng sẽ cho triển khai nhóm thành phố thí điểm thứ hai, và cũng cố gắng hết sức để trong thời gian ngắn nhất hoàn thành việc bố trí nhóm thành phố thí điểm thứ hai.

Cứ như vậy thì trong vòng hai năm nếu nền kinh tế tổng thể của tỉnh Yến có thể phát triển đi lên thì bước tiếp theo cho dù ông ta không thể lên chức Phó Thủ tướng thì cũng có thể là một Ủy viên của quốc hội. Nghĩ đến điều này, Diệp Thạch Sinh mặt mày hớn hở, không để ý gì đến việc Triệu Tuyền Tân phất tay áo bỏ đi, trong mắt Diệp Thạch Sinh giờ này chỉ có vẻ mặt không cam lòng và tức giận của Trình Hi Học cộng với dáng vẻ cô đơn, chán nản của ông ta.

Hạ Tưởng đứng giữa đám người, nhìn theo Triệu Tuyền Tân và Trình Hi Học rời đi. Hắn thừa nhận hôm nay hắn có hơi kích động, hắn tức giận Trình Hi Học bởi vì ông ta không chịu buông tha cho hắn, hắn đã nói vài câu không nên nói trước mặt Triệu Tuyền Tân là vì hắn không có ấn tượng gì tốt với Triệu Tuyền Tân.

Chủ yếu là vì chính sách sản nghiệp hóa giáo dục do Triệu Tuyền Tân đưa ra, về sau này càng ngày càng xuất hiện nhiều hậu quả nghiêm trọng làm cho rất nhiều người không kham nổi chương trình đại học. Mà đại học lại đào tạo một đám sinh viên tốt xấu lẫn lộn khiến cho những người sinh viên thật sự lại không được công nhận sức lao động của mình.