Quan Thần

Chương 512: Sức Quyến Rũ Và Sự Quyết Đoán



Người mà bị Hoàng Lâm và Lưu Húc nhìn chằm chằm, thường không chạy thoát được. Toàn bộ vấn đề của cha con Tống gia bị lộ ra, chỉ là vấn đề thời gian, Hạ Tưởng đã hoàn toàn yên tâm rồi. Lái xe vừa đi ra khỏi sân Tỉnh ủy không xa, chuông điện thoại reo lên, sau khi nhấc máy, hiển nhiên là điện thoại của Trưởng phân cục phía Nam thành phố Tưởng Ngọc Hàm.

- Trưởng phòng Hạ, tôi là Tưởng Ngọc Hàm, Tống Cương vì vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, đã bị xử cách chức. Về vấn đề khác đang được từng bước điều tra, một khi có tin tức, tôi sẽ ngay lập tức báo cáo với anh.

Thái độ của Tưởng Ngọc Hàm được hạ rất thấp, hoàn toàn dùng giọng điệu báo cáo công tác,

- Đối với hành vi chấp pháp tàn bạo của Tống Cương, tôi thay mặt cho Phân cục phía Nam thành phố biểu thị sự xin lỗi với anh, từ nay về sau sẽ tăng cường quản lý tố chất của cảnh sát.....

Tưởng Ngọc Hàm nói mãi không thôi, giọng điệu quan liêu nói liền một mạch, Hạ Tưởng muốn xen vào cũng không được, đành phải bất đắc dĩ mà nghe gã nói. Chẳng mấy chốc đã đến một ngã tư, khi dừng lại đợi đèn đỏ, có một cảnh sát giao thông đi tới bên cạnh, sau khi cúi chào cảnh sát giao thông rất nghiêm túc nói:

- Đồng chí, gọi điện khi lái xe là vi phạm luật giao thông, xin xuất trình giấy phép lái xe và dừng xe ở bên đường!

Hạ Tưởng thường không làm những việc ngạo mạn xung đột với cảnh sát giao thông, hắn cười, vừa định giải thích mấy câu, tai của Tưởng Ngọc Hàm cũng rất thính, lập tức nghe thấy không ổn, vội nói:

- Trưởng phòng Hạ, phiền anh đưa điện thoại cho anh cảnh sát giao thông bên cạnh.

Hạ Tưởng liền làm theo, giơ tay đưa điện thoại ra:

- Có người muốn nói chuyện với anh.

Cảnh sát giao thông là một thanh niên choai choai, khó hiểu mà cầm lấy điện thoại, vừa đặt tới bên tai thì nghe đầu giây bên kia truyền sang một tiếng hét giận dữ:

- Tôi là Tưởng Ngọc Hàm, cậu là Cảnh sát giao thông của đại đội nào? Vừa rồi Trưởng phòng Hạ nói chuyện điện thoại với tôi, cậu lập tức cho đi, nghe rõ chưa? Dám chặn xe của Trưởng phòng Hạ, cậu không có mắt hả?

Cảnh sát giao thông trẻ tức thời cũng không phản ứng lại, sửng sốt trong chốc lát mới tỉnh ngộ ra Tưởng Ngọc Hàm là ai, sợ đến mức khuôn mặt đều biến đổi, liên tiếp nói,

- Vâng, vâng, vâng.

Sau đó liền cung kính mà đưa điện thoại cho Hạ Tưởng, còn kính lễ, chỉ huy các xe khác nhường đường cho Hạ Tưởng, để cho Hạ Tưởng một mình lưu thông.

Hạ Tưởng cười cười, cũng không nỡ từ chối ý tốt của Cảnh sát giao thông trẻ, lái xe chạy qua trong những cái nhìn chăm chú của rất nhiều xe ô tô và người đi đường. Bên tai còn vọng lại không ít những lời mắng nhiếc và chỉ trách, hắn bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu. Bản thân vốn là người tốt, trước giờ không làm chuyện đặc quyền, bây giờ bị chê cười, vì sự chăm sóc đặc biệt của Tưởng Ngọc Hàm, ngược lại đã khiến xe của hắn cũng thành chiếc xe đặc quyền hoành hành ngang ngược.

Suy nghĩ một chút, thôi được rồi, dừng xe sang bên đường, nhận điện thoại rồi đi cũng không muộn.

Cũng may, Tưởng Ngọc Hàm cũng đã báo cáo xong công việc, rồi thật cẩn thận hỏi một câu:

- Không biết Trưởng phòng Hạ và Lịch Phi có quan hệ gì?

Tưởng Ngọc Hàm là một người thông minh, Hạ Tưởng thầm than thở. Có thể trong thời gian ngắn ngủi mà thuận lợi xử lý công việc, đồng thời phân rõ địch ta, cũng không đơn giản, là một nhân vật khéo ăn khéo ở.

Lịch Phi giúp hắn, hắn cần thiết phải ăn mận trả đào, bèn nói:

- Là một người bạn tốt rất đáng tin của tôi.

Tưởng Ngọc Hàm lập tức hiểu thấu mà nói:

- Rõ rồi, trong lòng tôi đã rõ rồi. Trưởng phòng Hạ còn chỗ nào không hài lòng đối với công việc của chúng tôi, nhất định phải nói với tôi, chúng tôi sẽ cố gắng sửa chữa, và mong Trưởng phòng Hạ đưa ra những ý kiến quý giá.

Hạ Tưởng liền khách khí nói vài câu, sau khi ngắt điện thoại, ngẫm nghĩ một chút, rồi lại gọi điện cho Lịch Phi, ngoài việc biểu thị sự cảm ơn đối với Lịch Phi, còn muốn y gần đây nên qua lại nhiều một chút, lanh lợi một chút, biết đâu lại có chuyện gì tốt. Lịch Phi liền biết chỉ cần Hạ Tưởng không có chuyện gì, khẳng định sẽ có người gặp xui xẻo. Nghe được ám chỉ của Hạ Tưởng, y vui mừng khôn xiết, trong lòng nghĩ xem như cũng thành công được một lần. Tuy quan hệ của y với Tôn An không tồi, nhưng Tôn An bình thường bản thân cũng lôi thôi lếch thếch, đối với công việc và tiền đồ cũng không để tâm đến lắm, đối với sự việc của y càng ít quan tâm, sau khi giúp y nhắc đến cái vị trí Phó sở trưởng, đã không còn quá tận sức nữa. Y có thể thăng lên chức Sở trưởng, vẫn là nguyên do đi theo Hạ Tưởng lần trước.

Trong nháy mắt cái vị trí Sở trưởng cũng đã ngồi được không ít thời gian rồi, Lịch Phi muốn thăng chức, cũng đã nói với Tôn An mấy lần. Tôn An quay đầu đồng ý, ngoảnh đầu lại quên, y cũng không có cách nào luôn miệng thúc giục.

Vừa lúc Hạ Tưởng lại có việc tìm y, y liền ôm lấy cái tâm tư đánh cuộc, quyết tâm giúp Hạ Tưởng thêm một lần, không tin Hạ Tưởng sẽ không có chút bày tỏ nào.

Bây giờ Lịch Phi càng hiểu rõ một sự thực, chính là chỉ có giúp Hạ Tưởng, thì không sợ không có báo đáp.

Sau khi Lịch Phi nhận được điện thoại của Hạ Tưởng, liền thường xuyên lấy cớ báo cáo công việc để làm lý do xuất hiận trước mặt Tưởng Ngọc Hàm. Ba ngày sau, qua đề nghị của Tưởng Ngọc Hàm, Cục công an thành phố phê chuẩn, y chính thức được điều động công tác nhận chức Phó đội trưởng đại đội Cảnh sát hình sự. Không lâu, y nghe thấy tin tức Tống Đức Đạo bị nhân viên Ủy ban kỷ luật đưa đi. Rất nhanh, Tống Đức Đạo bị điều tra vì tham ô nhận hối lộ hàng chục triệu đồng, Tống Cương cũng vì các tội danh không làm tròn trách nhiệm, nhận hối lộ đã chính thức bị phê chuẩn bắt giữ. Cha con cùng rơi vào lưới trời.

Chịu ảnh hưởng từ vụ án Tống Cương, Phân cục Cục công an thành phố đều có mấy vị ngã ngựa, đến cả Đội trưởng đội cảnh sát hình sự cũng bị liên lụy, Lịch Phi lại có được ám thị từ Tưởng Ngọc Hàm, chỉ cần y làm tốt, chưa đầy một năm sẽ cho y nâng lên trưởng phòng.

Từ đó, Lịch Phi tâm phục khẩu phục đối với Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng lướt qua những vấn đề không đề cập tới của Lịch Phi và Tống Đức Đạo, hắn biết, chỉ cần hắn mở đầu, tự sẽ có người đi lo liệu, cũng không cần hắn phải quan tâm nhiều. Tuy cấp bậc của hắn không cao, nhưng vì Trần Phong và Tôn Định Quốc cùng lúc xuất hiện, cảnh tượng trở nên tương đối kinh ngạc, hắn căn bản không cần quan tâm sẽ không không có kết quả, vì Ủy ban kỷ luật tỉnh đã tham gia vào vấn đề của Tống Đức Đạo, tất nhiên sẽ dính dáng đến Tống Cương.

Người trong giới quan trường đều rất thông minh, thấy từ trên xuống dưới muốn thu dọn cha con Tống gia, khẳng định sẽ lập tức vạch rõ ranh giới với Tống gia, hơn nữa những kẻ giậu đổ bìm leo cũng không ít, không bỏ công Hạ Tưởng đã vẽ đường cho hưu chạy.

Hạ Tưởng mới đi được nửa đường, thì nhận được điện thoại của Tào Thù Lê, muốn hắn đến thẳng nhà hàng Toàn Chuyển, cô muốn mời hắn ăn cơm. Hắn không biết trong quả hồ lô cô bé bán thuốc gì, liền hỏi:

- Có chuyện tốt gì vậy?

- Không có, đừng hỏi, cứ tới đây là được rồi.

Đi thì đi, bà xã có lời mời, không thể không nghe. Hạ tưởng lái xe thẳng đến nhà hàng Toàn Chuyển. Tới nơi, đi thẳng lên tầng trên cùng, vừa đi vào phòng ăn, liền nghe thấy bên trong vọng ra tiếng reo hò.

Hạ Tưởng chỉ cảm thấy một trận hoa mắt, chim Oanh chim Yến, ăn mặc đẹp như hoa, ba người đẹp như hoa như ngọc rọi vào trong mắt. Nét cười dịu dàng là Tào Thù Lê, ý vị tuyệt vời là Lam Miệt, hấp dẫn quyến rũ là Phượng Mỹ Mỹ, ba người đẹp, mỗi người một vẻ, bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn, thực sự đã làm hắn giật mình.

Lại sửng sốt, nhìn kỹ, hóa ra bàn bên cạnh ở phía sau họ còn có hai người-Phương Cách và Tiêu Ngũ.

Phương Cách với vẻ mặt cười lén, còn Tiêu Ngũ lại kín đáo mà cười...... Hạ Tưởng đã hiểu ra rồi, hóa ra họ đã có mưu tính trước, chỉ có hắn là chẳng hay biết gì.

Cuộc gặp gỡ hôm nay, được khởi xướng từ đề nghị của Phượng Mỹ Mỹ.

Sau khi sự việc xảy ra Phượng Mỹ Mỹ cảm thấy đều là vì cô mới xảy ra chuyện lớn, trong lòng vô cùng bất an, liền nói với Tiêu Ngũ muốn mời Hạ Tưởng ăn cơm, một là để tăng thêm tình cảm, làm quen một chút với Tào Thù Lê, hai là cũng biểu thị một chút lòng cảm ơn của cô. Tiêu Ngũ đồng ý, nhưng lại không dám chủ động mời hạ Tưởng, Phượng Mỹ Mỹ liền mắng y ngốc, nên chủ động gọi điện cho tào Thù Lê, chọn đường của phu nhân ngoại giao mà đi

Tào Thù Lê vừa trí tuệ lại giỏi hiểu ý người, Phượng Mỹ Mỹ vừa hàm súc nói, cô đã hiểu được ý của cô ta, lúc này liền mở miệng nhận lời. Đồng thời còn mời Lam Miệt. Lam Miệt có mặt thì Phương Cách cũng không thể thoát rồi, mấy người đặt xong phòng, chỉ còn đợi Hạ Tưởng tới.

Chuyện hôm nay cũng tốn không ít tài trí của Phương Cách, Hạ Tưởng nhìn thấy những người đang ngồi đều là bạn bè thân thiết, tự nhiên cao hứng, sau khi ngồi xuống, mấy người liền náo nhiệt hẳn lên.

Phượng Mỹ Mỹ mặc một chiếc áo gió màu xám, tuy vẫn là đôi ủng cao cổ mê người, nhưng màu sắc không còn được sáng bóng. Có thể nói tổng thể phong cách đã khiêm tốn đi nhiều. Cô có chút ái ngại mà nâng ly rượu, nói:

- Kính anh Hạ một ly! Anh Hạ vào thời khắc quyết định đã thể hiện rõ bản sắc nam nhi, là một người anh đáng được tin cậy. Em và Tiêu Ngũ thật lòng cảm ơn sự chiếu cố của anh Hạ.

Tiêu Ngũ cũng nâng ly rượu lên, trong mắt hơi ướt át, chỉ có vẻ mặt cương nghị, nhưng lại không nói thành lời.

Hạ Tưởng thấy Phượng Mỹ Mỹ quả thực có lòng, đã biết thay đổi trang phục giản dị hơn, liền cười nói:

- Mỹ Mỹ là cái tên đẹp, người cũng rất xinh đẹp, xinh đẹp không phải cái tội, nhưng bây giờ rất hiếm có một người đàn ông tốt thật thà như Tiêu Ngũ, cho nên những lúc bình thường, mặc những bộ quần áo bình thường là được, đỡ phải khiến cho những người đàn ông có dụng tâm khác có những nhận xét không tốt.

Lời của Hạ Tưởng nói rất hàm súc, khuôn mặt Phượng Mỹ Mỹ hơi đỏ lên, ngượng ngùng mà thè lưỡi:

- Em đã biết sai rồi, anh Hạ đừng phê bình em nữa, sau này em không dám nữa đâu.

Lam Miệt vẫn mặc những bộ quần áo đơn giản trang nhã như trước đây, bên trên cô mặc một chiếc áo lông màu xanh lam sát người, bên dưới mặc chiếc váy dày màu trắng tuyền, trải qua rèn luyện một thời gian, cô đã thành thục hơn rất nhiều so với lúc Hạ Tưởng mới quen, cũng đẫy đà hơn một chút. Cô ngồi bên cạnh Tào Thù Lê, cười hì hì nói:

- Mỹ Mỹ không cần sợ Hạ Tưởng, anh ấy rất dịu dàng thân thiện, là một người tốt, lại thích thương hương tiếc ngọc, khẳng định sẽ không trách tội cô đâu.

- Cô thật đã nói sai rồi!

Khuôn mặt Hạ Tưởng nghiêm túc nói,

- Hôm nay tôi chính là muốn nghiêm chỉnh trịnh trọng mà nói với Mỹ Mỹ, sau này cần thiết hạn chế một chút về cách ăn mặc và trang điểm, vì cô ấy quá xinh đẹp, hồng nhan là nguồn gốc của tai họa, kỳ thực tai họa không phải vì phụ nữ quá xinh đẹp, mà là xinh đẹp nhưng không biết kiềm chế, cố ý khoa trương!

Lời nói có nặng một chút, Phượng Mỹ Mỹ cúi thấp đầu.Tiêu Ngũ cũng tức giận mà không dám phát ra, không dám khuyên Phượng Mỹ Mỹ, không dám giải thích. Đến cả Tào Thù Lê cũng không ngờ Hạ Tưởng sẽ chuyện nhỏ làm lớn, ngay trước mặt làm Phượng Mỹ Mỹ bối rối.

Hạ Tưởng cũng chỉ nhất thời nghĩ đến cảnh ngộ bi thảm của cả nhà Tiêu Ngũ đời sau, có tình cảm mới nói ra. Kiếp này may mắn có hắn, nếu không lúc đó Tiêu Ngũ lên cơn, chẳng may chết đi, thì hắn dù có thêm khả năng cũng không cứu nổi y. Có một số việc, phải phòng trước khi xảy ra tai họa, nếu không bi kịch tái diễn, hối hận thì đã muộn.

Phương Cách thấy tình cảnh không bình thường, khôn ngoan mà im miệng không nói. Lam Miệt cũng lần đầu tiên nhìn thấy nét mặt lạnh lùng của Hạ Tưởng, bị cái khí thế của Hạ Tưởng làm cho khiếp sợ, đến một câu nói cũng không thốt ra được.

Hạ Tưởng bình thường rất ôn hoà, nhưng hắn đã lên chức lâu rồi, tuy cấp bậc không cao, nhưng tiếp xúc đều là những cán bộ cấp sở trở lên, đã nuôi dưỡng uy thế, một khi đã chảy ra, thì cũng có áp lực vô hình.

Phượng Mỹ Mỹ sửng sốt một hồi, rồi bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt bướng bỉnh nói:

- Em biết ý của anh Hạ, em không phải là cô gái hư hỏng, chỉ là trong tính cách có chút cố ý phô trương thanh thế. Sau này em sẽ sửa, em sẽ tự rời khỏi Tiêu Ngũ, tuyệt đối không liên lụy anh ấy.

Hạ Tưởng thấy cô hiểu được ý của mình, cười nói:

- Tôi hi vọng hai người sẽ trở thành một nhân duyên tốt đẹp, nhưng Tiêu Ngũ quá thật thà, tính cách lại thẳng, Mỹ Mỹ cô phải thay cậu ấy suy nghĩ nhiều. Tối hôm qua lỡ mà có Tiêu Ngũ ở đó, cậu ta kích động ra tay làm người bị thương, thì thật khó mà kết thúc rồi.

Phượng Mỹ Mỹ thật sự đã hiểu rõ được sự quan tâm của Hạ Tưởng, nặng nề mà gật gật đầu:

- Em nhớ rồi, vì Tiêu Ngũ, em sẽ thay đổi tất cả những tật xấu.

Hạ Tưởng hài lòng rồi, nâng ly rượu lên:

- Nào, mọi người nâng ly.

Lam Miệt nâng ly rượu lên, vỗ vỗ ngực, trừng mắt nhìn Hạ Tưởng một cái:

- Không ngờ anh ra oai thật làm cho người ta phải hết hồn.

Phương Cách ý nặng tình sâu mà nói:

- Mọi người đều không hiểu anh Hạ, anh ấy bình thường dễ nói chuyện, nhưng ai trêu chọc anh ấy, anh ấy cũng có bản lĩnh khiến người khác phải khó nói chuyện. Còn nữa, anh ấy đối với bạn bè thì không chê vào đâu được, đồng thời, đối với người đẹp cũng đặc biệt chiếu cố.

Lam Miệt nhìn Tào Thù Lê, rồi giơ tay véo Phương Cách một cái:

- Anh thật là, cẩn thẩn không thì em thu dọn anh luôn đấy.

Phương Cách không hề gì mà nói:

- Những cách em thu dọn anh đã dùng hết rồi, anh quen rồi nên chẳng còn thấy sợ. Nàng dâu nhiều năm thành mẹ chồng, đàn ông nhiều năm thành Phật, anh bây giờ đã tới cảnh giới bất động như tùng rồi

Mọi người cười ầm lên, bầu không khí mới trở nên nhẹ nhàng hơn.

Tào Thù Lê nhân lúc mọi người không chú ý, không hài lòng mà hỏi Hạ Tưởng:

- Hôm nay anh sao thế, có đáng để nói nghiêm trọng như vậy không? Anh xem dọa Mỹ Mỹ đến muốn khóc rồi. Text được lấy tại https://trumtruyen.vn

Không chỉ Tào Thù Lê, tất cả mọi người đều không hiểu tại sao Hạ Tưởng lại đặc biệt nghiêm khắc với Mỹ Mỹ như thế, một chút cũng không nể nang.

Hạ Tưởng không thể nói thật, cũng không muốn gạt người, bèn nói:

- Tôi cũng chỉ vì muốn hai người họ có thể bình an vô sự mà ở bên nhau.

Tào Thù Lê tin tưởng mà nói với Hạ Tưởng một câu:

- Mỹ Mỹ quả thực là rất xinh đẹp, nếu cô ấy mặc chiếc áo gió màu đỏ lên phố, ngoảnh đầu lại nhìn là trăm phần trăm tuyệt vời.

Hạ Tưởng ngạc nhiên, trực giác của phụ nữ quả thực là đáng kinh người. Tào Thù Lê cũng chưa từng nhìn thấy bộ dạng mặc áo gió màu đỏ của Mỹ Mỹ, nhưng lại một lời nói trúng thiên cơ, vì Phượng Mỹ Mỹ chính là mặc áo gió màu đỏ vô cùng bắt mắt, mới bị Tống Đức Đạo để ý.

Nhưng sự việc từ một góc độ khác mà nói, sự kiện ở Dao Trì là sự không may mắn của Tống Đức Đạo, là phúc lớn của Phượng Mỹ Mỹ.

Cho dù như thế nào, buổi gặp gỡ tối nay xem như cả khách và chủ đều rất vui vẻ, cũng để Hạ Tưởng nhìn thấy cái mặt rất hung hãn của Lam Miệt, Phương Cách ở trước mặt cô ấy, không có một chút lực phản kháng nào. Quả nhiên là có bệnh có thuốc chữa, Phương Cách ngay từ đầu nhìn thấy sự tuyệt vời của Lam Miệt, sau đó theo đuổi mạnh mẽ, kết quả sau khi đã vướng tay, trái lại rơi vào cạm bẫy của sự dịu dàng.

Phụ nữ ban đầu thì bị động, về sau lại chủ động. Đàn ông thì hoàn toàn ngược lại, kỳ thực tính ra thì đàn ông vẫn là chịu thiệt. Nghĩ thế nào thì đều cảm thấy phụ nữ là một cao thủ Lã Vọng buông cần, nén được bực dọc, đợi cho cánh đàn ông sau khi người trước ngã xuống, người sau tiến lên mà tự chui đầu vào lưới, mới phát hiện ra đã bị sự dịu dàng của phụ nữ trói chặt, làm thế nào cũng không thể trốn thoát.

Hạ Tưởng liếc nhìn cô bé bên cạnh một cái, thấy bộ dạng hạnh phúc của cô đang ngả sát bên cạnh hắn, trong lòng xúc động mà than thở một tiếng, nhìn xem, bản thân cũng chẳng phải đã rơi vào lưới tình của cô bé, bị trói chặt vào giữa tấm lưới.

Mấy ngày sau, Hạ Tưởng dựa theo giao ước, đã đến Thành phố Dương Quang của Thành Đạt Tài, cùng trao đổi trực tiếp với Thành Đạt Tài.

Thành phố Dương Quang trải qua một thời gian khẩn trương thi công, bây giờ khởi đầu đã có quy mô, phóng tầm mắt ra nhìn, san sát một vùng, rất có hương vị của một tòa thành lũy. Nhưng xét cho cùng diện tích quy hoạch không lớn, hơn nữa vì nguyên nhân vị trí địa lý và viễn cảnh quy hoạnh, còn cách sản nghiệp bất động sản trong suy nghĩ của Thành Đạt Tài một khoảng cách không nhỏ.

Hạ Tưởng đứng bên phải Thành Đạt Tài, híp mắt nhìn bản đồ quy hoạch của Dương Quang Thành, cười nói:

- Đối với người khác mà nói, Thành phố Dương Quang có lẽ là ước muốn cuối cùng, đối với Chủ tịch Thành mà nói, chẳng qua là hình thức ban đầu mà thôi, mãi mãi không thể thực hiện được kế hoạch lớn trong lòng. Thành phố Dương Quang nằm ở phía Đông, có lẽ cũng vừa khéo tương xứng với suy nghĩ trong mắt của Chủ Tịch Thành, mặt trời mọc ở hướng Đông, nhưng đang là vào lúc ban trưa, thì mặt trời mọc lên giữa bầu trời cao. Cho nên chỉ có thể nói Thành phố Dương Quang chỉ là nơi bắt đầu mộng tưởng...

Thành Đạt Tài như thoáng chút suy nghĩ mà cười:

- Tiểu Hạ, cậu đến tìm tôi khẳng định không phải là để phục kích tôi rồi, có chuyện cứ nói thẳng, giữa hai chúng ta cũng xem như có chút ăn ý, để tôi đoán xem, cậu có phải lại có suy tưởng viễn cảnh gì nữa phải không?

Hạ Tưởng liền cùng Thành Đạt Tài đến văn phòng làm việc của ông ta, mở bản đồ thành phố Yến ra, tay Hạ Tưởng để vào giữa huyện Thường Sơn và vùng phía Bắc của thành phố Yến, nắm chặt nắm tay nói:

- Một vùng đất lớn như nắm tay, nếu như để Chủ tịch Thành tận tình đưa bút vào xây dựng bản kế hoạch trong lòng, không biết Chủ tịch Thành sẽ có sự quyết đoán lớn đến thế nào?

Thành Đạt Tài không nói gì, nhìn kỹ nơi mà Hạ Tưởng đánh dấu, ngây ra mà nhìn hồi lâu, bỗng nhiên vẻ mặt trang trọng mà nói:

- Nếu như đơn độc ở nơi này mà phát triển bất động sản, sẽ không có triển vọng gì lớn.

Hạ Tưởng cười, lại dùng tay vẽ một vòng tròn ven sông Hạ Mã vây quanh thành phố Yến, nói:

- Sông Hạ Mã toàn bộ tháo nước, mở rộng thành hàng trăm mét đường sông, Chủ tịch Thành có suy nghĩ gì?

Thành Đạt Tài có nghe qua đề nghị sông Hạ Mã phải tu sửa thành hệ thống thủy lợi bao quanh thành phố, nhưng trong thành phố vẫn chưa cụ thể hóa chắc chắn tạo thành đề mục thảo luận ở hội nghị, ông ta nhíu nhíu mày, từ từ lắc đầu:

- Cho dù nói giao giới giữa huyện Thường Sơn và khu vực phía Bắc thành phố là ngọn nguồn của sông Hạ Mã, nhưng nơi đây đồng ruộng quá nhiều, dòng người không vượng, trừ phi xây dựng biệt thự, nếu không nơi ở bình thường không có triển vọng gì tốt. Xây dựng biệt thự, trước mắt không phù hợp với khái niệm lý tính của tôi.

Hạ Tưởng gật đầu:

- Tôi kỳ thực tôi cũng là có ý xin Chủ tịch Thành ra tay, xây dựng lên một khu biệt thự có ý nghĩa chân chính cho thành phố Yến.

Từ hai năm trước, Cao Kiến Viễn đã đầu tư xây dựng lên khu biệt thự Tây Sơn, kỳ thứ nhất của ngay lúc đó bán cũng khá, về sau đến kỳ thứ hai lại ế toàn bộ, do đó cũng làm cho gã ta thảm bại. Nguyên nhân có rất nhiều, điểm chính yếu nhất không phải thành phố Yến không có đủ thị trường biệt thự xa hoa, mà là biệt thự Tây Sơn tuy đáng đồng tiền để mua, nhưng suy cho cùng môi trường sống lại kém một chút, phương tiện đồng bộ xung quanh lại quá ít, trong đó cũng có một nguyên tố rất mấu chốt, chính là dân tình quá kém.

Người có tiền sẵn lòng sống ở biệt thự, nhưng không sẵn lòng sống ở biệt thự mà có cảm giác là một vùng hoang vu hoang dã. Thành Đạt Tài từng nói dòng người không vượng, cũng là đã nhạy bén phát hiện điểm này.

Cho nên lời của Hạ Tưởng vừa nói ra, Thành Đạt Tài đã biết được hắn vẫn còn đoạn sau, liền nhìn thẳng vào hai mắt của Hạ Tưởng, tràn đầy hưng phấn mà nói:

- Đừng chơi trò ú tìm, tôi biết cậu có chuẩn bị sẵn mới đến, nói kỹ ra nghe xem nào.

Hạ Tưởng giơ tay lấy một chiếc bút chì, vẽ lên trên bản đồ một nơi to lớn bằng bàn tay, rồi lại đánh dấu vài vị trí quan trọng, sau đó mới viết ba chữ thật to: "Quận Hạ Mã".