Quan Thần

Chương 519: Phúc khí của Hạ Tưởng



Ngô Tài Giang cũng không chịu nhận sai với Hạ Tưởng, mà Hạ Tưởng cũng biết mặt mũi của ông ta rất quan trọng nên liền cười mà lướt qua chuyện này.

- Mọi việc đã trôi qua rồi, chú Ba nhắc tới chuyện trước kia làm gì, có phải đang đùa cợt cháu không? Nào, để cháu kính chú một chén.

Gọi Ngô Tài Giang là chú Ba thì Hạ Tưởng cực kỳ cam tâm tình nguyện. Theo bối phận của Liên Nhược Hạm mà tính thì đúng Ngô Tài Giang là người chú hàng thật giá thật, từ góc độ quan tâm của Ngô Tài Giang đối với bản thân hắn mà nói thì cũng đáng phải tôn xưng ông ta lên là chú.

Ngô Tài Giang vui tươi hớn hở uống một hơi cạn sạch rồi nói về Ngô Liên Hạ.

- Thằng bé kia rất khỏe mạnh, rất đáng yêu, lại hiếu động, ham chơi, làm cho ông cụ rất yêu thích. Nói cho cùng, chúng ta đều phải cảm ơn thằng bé, nó làm cho ông cụ cực kỳ thoải mái và hạnh phúc, bây giờ đối với ông cụ thì thằng bé chẳng khác gì báu vật.

Nói tới Ngô Liên Hạ thì vẻ mặt của Ngô Tài Giang cũng hiện lên sự vui vẻ.

Chỉ trong chốc lát sau, đề tài lại được chuyển dời về quận Hạ Mã của thành phố Yến. Ngô Tài Giang hỏi:

- Liệu có khả năng bắt vị trí Bí thư Quận ủy vào trong tay không vậy?

- Vấn đề không lớn, lực cản cũng sẽ có nhưng sẽ không mạnh lắm. Ở thành phố Yến thì có Bí thư Trần và Thị trưởng Hồ đã gật đầu đồng ý, trên tỉnh thì có Bí thư Diệp và Chủ tịch tỉnh Phạm ủng hộ, trên cơ bản trong phạm vi tỉnh Yến thì sẽ không có ai gây nổi cơn sóng gió gì.

Hạ Tưởng cũng không phải nâng cao bản thân mình lên mà quả thật Trần Phong và Hồ Tăng Chu phó thác kỳ vọng vào hắn rất cao, rất tin tưởng vào năng lực của hắn. Mà Hạ Tưởng đối với vị trí Bí thư Quận ủy thì cũng rất xứng đáng, hơn một năm dụng tâm vận tác, một lòng thúc đẩy chính sách điều chỉnh kết cấu sản xuất thì cũng nên được nhận chút đền đáp cho phần công lao này.

- Chú cũng tin tưởng năng lực của cháu, vì thế mới không ra mặt nói chuyện giúp cháu.

Ngô Tài Giang cũng là xuất phát từ nhiều phương diện để suy xét.

- Chú mà công khai ủng hộ cháu, nếu anh Hai của chú biết, với sự thông minh của ông ta thì chắc chắn ông ta sẽ đoán được điều gì đó. Giai đoạn hiện giờ cũng không nên chạm vào cạnh sắc của ông anh Hai chú làm gì, tính cách của ông ta mạnh mẽ, tính tình đúng thực là thối không ngửi được.

Vẻ mặt của Ngô Tài Giang hiện lên vẻ cười khổ.

Hạ Tưởng có thể nhận ra rằng Ngô Tài Giang rất bất đắc dĩ, sự quật cường của Liên Nhược Hạm thì chắc chắn có bóng dáng của Ngô Tài Dương, ngay cả mặt mũi của ông cụ mà Ngô Tài Dương cũng chẳng nể nang, huống chi đến hàng con cháu như hắn.

Sau khi đã cơm nước xong xuôi, hai người chia tay nhau về nhà. Hạ Tưởng đưa tiễn Ngô Tài Giang ra xe, đầu tiên Ngô Tài Giang đóng cửa xe lại, sau một lát rồi lại mở ra, đột nhiên nói:

- Có một việc không biết cháu đã nghe nói chưa? Mai Hiểu Lâm sau khi quay về Trung ương Đoàn thì không lâu sau đã xin nghỉ bệnh, đến nay vẫn không đi làm. Tình hình cụ thể của Mai Hiểu Lâm thế nào thì chú cũng không biết chi tiết, chỉ nghe có nguồn tin nói, hóa ra cô ta sinh một đứa nhỏ nên mới xin nghỉ ở nhà. Bởi vì Mai Hiểu Lâm có con mà không kết hôn nên Mai Thái Bình cũng không mặt mũi để nói chuyện này với chú. Ha ha, trước kia chú vẫn lo rằng ông ta chê cười về việc của Liên Nhược Hạm, kết quả là vị thiên kim tiểu thư của Mai gia cũng như vậy. Cháu nói xem, việc này có đúng là buồn cười không?

Ngô Tài Giang đi một lúc lâu rồi mà Hạ Tưởng vẫn ngơ ngác đứng ở cửa, không hề nhúc nhích, trong đầu hắn vẫn còn vọng lại giọng nói của Ngô Tài Giang. Những hồi ức trong đầu hắn không ngừng quay trở lại, cảnh hắn và Mai Hiểu Lâm một đêm ý loạn tình mê trong khách sạn tại thành phố Yến. Đêm hôm đó, hắn đã xâm chiếm cô, đêm hôm đó, cô đã bao dung cho hắn. Đêm hôm đó, bọn họ đã chiếm hữu lấy nhau.

Chẳng lẽ nói, chỉ trong một lần khai hoa nở nhụy đêm hôm đó mà đã hình thành ra quả? Không phải Mai Hiểu Lâm đã được các bác sỹ chuẩn đoán là vì thân thể có bệnh nên không thể mang thai được sao? Chẳng lẽ năng lực của hắn hùng mạnh đến mức không ngờ như thế? Chẳng những bắn một lần đã trúng mục tiêu mà còn khiến một cô gái đã được các bác sỹ kết luận không thể sinh con được nữa lại khai hoa nở nhụy?

Hạ Tưởng đứng tại chỗ đó cũng gần đến mười phút, đến khi có một cô gái trang điểm sặc sỡ đi ngang qua trước mặt hắn, mùi nước hoa rẻ tiền kích thích mũi làm hắn không tự chủ được phải hắt xì hơi một cái. Đến lúc đó hắn mới chợt nhận ra rằng mình đứng như trời trồng từ hồi nãy tới giờ. Từ biểu hiện Mai Hiểu Lâm vội vã từ huyện An quay về Bắc Kinh, sau lại có lần trò chuyện với cô thì thấy cô cố gắng che dấu tình cảm với hắn, còn lại việc cô cố ý trốn khỏi hắn, thay đổi hoàn toàn số điện thoại… Tất cả những việc này đều chứng minh một sự thật rằng em bé của Mai Hiểu Lâm chính là con của hắn.

Hạ Tưởng sờ soạng rất lâu trên người thì mới tìm ra được điếu thuốc. Bình thường thì hắn rất ít hút thuốc, cũng không phải là người nghiện thuốc lá lắm, thông thường cũng không mang theo thuốc lá trong người, vì thế có thể tìm được điếu thuốc trên người cũng là việc không dễ dàng. Hắn muốn hút vào một điếu thuốc để giảm bớt sự khẩn trương trong người, lúc này hắn chợt phát hiện ra hắn lại không mang theo bật lửa. Trong thời điểm bất đắc dĩ này thì một cô gái đang đứng ven đường, từ trong túi lấy ra một cái bật lửa rồi châm thuốc cho Hạ Tưởng, ánh mắt hờ hững nhìn vẻ mặt hắn rồi hỏi:

- Nhìn anh hồn bay phách lạc thế này chắc chắn là bị thất tình.

Hạ Tưởng muốn cười nhưng tiếng cười không phát ra được. Thất tình? Đúng là nói đùa, hắn tự nhiên lại có thêm một người con, làm sao so sánh với thất tình được? Hơn nữa, xem ra người mẹ của con hắn chẳng những không nghĩ tới việc thông báo cho hắn biết mà chắc chắn sẽ không để cho hai bố con biết mặt nhau. Hạ Tưởng bình thường ở tại một nhà công vụ của Bộ Thương mại, cũng không ở tại nhà của Tiếu Giai. Hôm nay, ban đầu thì hắn không có ý định tìm tới Tiếu Giai, lúc này hắn lại buồn rầu lái xe tới nhà cô, không nói hai lời nằm xuống ngủ luôn. Tiếu Giai thấy hắn có cảm xúc khác thường nên cô cũng không hỏi hắn có chuyện gì, chỉ giúp hắn thay đồ rồi lẳng lặng nằm ở một bên.

Ngày hôm sau, Hạ Tưởng không lòng dạ nào để đi làm, hắn nghĩ ngợi một hồi rồi gọi một cuộc điện thoại cho Mai Thái Bình.

- Trưởng ban Mai, Hiểu Lâm có phải đã sinh em bé không? Sao không thấy ngài nói qua việc này, mà cô ấy cũng không lộ ra chút nào với tôi cả.

- Khụ, khụ. Con bé không cho tôi nói với cậu. Không chỉ cậu, tất cả những người con bé biết thì nó đều không cho nói. Tôi cũng không có cách nào, không dám để cho nó bị mất hứng. Vốn bác sỹ bảo con bé không thể mang thai và sinh con được nữa, ai biết nó lại đột nhiên có bầu. Con bé đó cũng sau khi quay trở lại Bắc Kinh thì mới nói rõ chân tướng cho tôi biết.

Mai Thái Bình cũng không giấu diếm đầu đuôi, gốc ngọn sự tình mà đều nói ra cho Hạ Tưởng biết.

- Tôi hỏi ba của đứa nhỏ là ai nhưng con bé không nói. Sau hỏi mãi thì nó giận dữ rồi nói là người nào đó người Hoa quốc tịch Mỹ, cũng đã quen biết nhau một khoảng thời gian rồi chia tay nhau. Việc này là thật hay là giả thì tôi cũng không muốn truy cứu, cũng lười suy nghĩ đến việc này. Chỉ cần con bé vui vẻ là được.

Hạ Tưởng nghĩ rằng cái danh từ người Hoa kiều quốc tịch Mỹ đã trở thành tấm khiên cho cả Liên Nhược Hạm và Mai Hiểu Lâm. Cũng không biết lúc này đã có đã có người nào đứng ra giải oan cho những người Hoa kiều quốc tịch Mỹ này không vậy?

Tuy nhiên, Hạ Tưởng cũng không có ý tứ giải oan cho người Hoa kiều có quốc tịch Mỹ nào đó này, hắn do dự một chút rồi hỏi về số điện thoại của Mai Hiểu Lâm.

- Có thể cho tôi biết số điện thoại của cô ấy không? Tốt xấu gì thì tôi cũng muốn có lời chúc tới cô ấy.

Mai Thái Bình chần chừ một lúc rồi đọc số điện thoại di động của Mai Hiểu Lâm cho Hạ Tưởng.

- Tôi vẫn cảm thấy tính tình cậu khá hợp với Hiểu Lâm, có thể trở thành người bạn thân thiết của nhau. Cậu gọi cho con bé một cuộc điện thoại cũng tốt, có lẽ con bé cảm thấy có bầu mà không kết hôn nên mới thẹn thùng, tránh gặp mặt tất cả các bạn bè và người quen. Bây giờ là năm bao nhiêu rồi, ai còn để ý đến việc đó nữa? Cậu lúc này cũng đang ở Bắc Kinh, nếu có điều kiện đến thăm hỏi con bé một chút.

Điện thoại chấm dứt, Hạ Tưởng mới giật mình nhớ tới việc nói chuyện lâu như vậy mà hắn đã quên hỏi tới là Mai Hiểu Lâm sinh ra con trai hay con gái.

Hắn ngay tức khắc gọi điện thoại cho Mai Hiểu Lâm.

Tiếng chuông vang lên ba lần thì thấy Mai Hiểu Lâm nghe máy. Hạ Tưởng chỉ mới nói một tiếng "Này!" mà cô đã nghe ra thanh âm của Hạ Tưởng, cô lập tức cảnh giác hỏi: T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

- Sao lại là anh? Có phải anh biết chuyện gì không?

Hạ Tưởng thở dài một tiếng:

- Cái gì anh cũng biết, tại sao em giấu anh như vậy?

- Em cũng không phải là cố tình muốn giấu anh, mà cảm thấy việc này anh không cần phải … biết!

Thái độ của Mai Hiểu Lâm chợt lại trở nên lạnh lùng.

- Đương nhiên là anh phải biết, con mình cũng có một nửa phần công lao của anh.

Hạ Tưởng nổi giận.

- Em đã sớm nói qua rằng quan hệ của anh và em vào buổi tối ngày hôm đó thì hôm sau là đã kết thúc.

Mai Hiểu Lâm không chịu nhượng bộ.

- Là kết thúc, nhưng về căn bản thì chuyện của chúng không có điểm bắt đầu. Đã có con với nhau thì không giản đơn như vậy, anh là bố của con, anh có quyền được biết con mình. Anh cũng có tư cách để quan tâm đến sự trưởng thành của con.

Hạ Tưởng nói một cách giận dữ. Tuy nhiên, trong tim của hắn lại đau nhói lên, vì hắn cơ bản là không có khả năng lấy thân phận là cha của đứa bé để xuất hiện một cách quang minh chính đại được.

Mai Hiểu Lâm cười lạnh mấy tiếng.

- Đừng kích động. Con chúng ta ra đời tất nhiên chỉ là sản phẩm của một thời điểm khoái hoạt của anh mà thôi. Anh cũng không có trách nhiệm cũng không có nghĩa vụ về nó. Em cũng không cần anh phải làm gì. Em và anh, từ nay về sau không có dính líu gì với nhau hết. Anh cũng đừng có si tâm vọng tưởng để cho con nhỏ biết mặt anh. Cho dù em đồng ý thì anh cũng có dám nói với người khác rằng tôi là ba của đứa nhỏ này hay không? Ngay cả phiền toái với Ngô gia mà anh còn không giải quyết được lại còn đến chọc giận Mai gia chúng tôi, anh có còn muốn sống nữa không? Tốt nhất là bảo toàn mạng nhỏ của mình, cố gắng sống tốt, nếu chẳng may về sau con nó trưởng thành, hỏi em rằng ai là ba của nói, có lẽ lúc đó em sẽ nói cho nó biết tên của anh, cũng có lẽ nó sẽ tha thứ cho anh, lúc gặp mặt sẽ gọi anh bằng một tiếng "Ba ơi", nếu vậy thì đây cũng chính là phúc khí của anh rồi đó.

Hạ Tưởng không nói được bất cứ lời gì để biện minh cả.

Tâm tình của hắn rất trầm trọng.

Mai Hiểu Lâm sinh ra đứa nhỏ, đối với hắn mà nói thì đúng là một việc tuyệt không ngờ đến. Chính vì vậy, hắn không biết phải đối mặt với việc bất ngờ này như thế nào, điều này làm hắn không biết lúc này nên làm sao, tương lai phía trước trở nên hơi mờ mịt.

Hắn tức giận chỉ bởi vì Mai Hiểu Lâm đã giấu hắn. Nhưng khi hắn biết được sự tình đích thực thì tất cả đã trở thành kết cục đã được định rồi, không thể sửa đổi. Hắn cũng rõ ràng, Mai Hiểu Lâm cố ý né tránh hắn, thậm chí thà bỏ qua tiền đồ đang rộng mở trước mắt cô để quay về Bắc Kinh lặng lẽ sinh nở đứa nhỏ. Đây cũng là sự lựa chọn giữa bản năng người mẹ và tiền đồ tương lai của mình, lúc này cô đã lựa chọn là người mẹ. Điều đó có thể thấy tâm ý của cô kiên định đến thế nào, đã chọn lựa đường đi cho chính mình và sẽ không quay đầu trở lại.

Tính cách của Mai Hiểu Lâm thì cũng có chút tương tự Liên Nhược Hạm. Nhưng so với Liên Nhược Hạm có chủ kiến của chính mình thì cô nhẫn nại hơn. Vì hoàn thành tâm nguyện làm mẹ của mình mà cô tình nguyện bỏ qua vị trí Chủ tịch huyện, thậm chí cũng không cần đến chức vụ Bí thư Huyện ủy để đảm nhận nghĩa vụ thiêng liêng của người mẹ. Hơn nữa, việc cô giấu diếm mọi người đúng thực là làm cho người khác phải kinh ngạc vì sự kiên cường và quyết tâm của cô.

Hạ Tưởng biết rằng trừ khi Mai Hiểu Lâm mềm lòng cải biến chủ ý, nếu không việc hắn muốn gặp cô và con nhỏ xem như không có khả năng.

Đối với Liên Nhược Hạm thì Hạ Tưởng có thủ đoạn và biện pháp. Nhưng đối phó với Mai Hiểu Lâm thì hắn không nghĩ ra được điều gì.

Trầm mặc một lúc, Hạ Tưởng đành phải hạ thấp thái độ.

- Dù sao cũng phải nói cho anh biết con mình là trai hay gái vậy?

- Con gái!

Giọng nói của Mai Hiểu Lâm lạnh như băng.

- Biết đàn ông các anh trọng nam khinh nữ, vì thế cho nên em lại càng không nói cho anh. Anh đã có một đứa con trai, vì thế cũng không cần thiết phải quan tâm đến mẹ con chúng tôi.

Hạ Tưởng nhìn thấy được sự hờn giận của Mai Hiểu Lâm, hắn tò mò hỏi:

- Có trắng hay không? Là con gái thì làn da ngàn lần không được đen giống anh, nếu vậy thì xấu lắm.

Mai Hiểu Lâm khẽ hừ một tiếng.

- Không đen chút nào, khá trắng. Người khác không nhìn ra nhưng con bé có nhiều nét giống anh, điều này làm cho em khá tức giận. Anh xấu như vậy, vì sao con bé lại có nhiều nét giống anh, đúng thực là oan gia.

- Từ trước tới nay con trai thường giống mẹ, con gái lại giống ba. Mau nói cho anh biết, dáng vẻ của con mình có xinh không?

Hạ Tưởng rèn sắt khi còn nóng, muốn công phá phòng tuyến tâm lý của Mai Hiểu Lâm.

- Rất xinh xắn. Đương nhiên là rất xinh, con gái của em làm sao không xinh sao được? Con bé còn xinh hơn mẹ của nó, lại cũng không có lây nhiễm nét xấu gì của ba, chắc chắn về sau sẽ là một cô gái rất đoan trang và xinh đẹp.

Giọng điệu của Mai Hiểu Lâm hơi dịu xuống, khi nhắc đến con gái mình thì cô liền quên hết cả những điều khác.

- Đã đặt tên con chưa?

- Đặt rồi, họ Mai, tên là Đình Đình.

Tên gì không đặt lại đặt là Mai Đình? Hạ Tưởng lập tức nhớ tới diễn viên Mai Đình liền muốn phản đối, chợt hắn nghĩ lại thì thấy rằng chưa chắc lời phản đối của hắn đã hữu hiệu, vì thế nên thôi. Hắn lại hỏi thêm mấy câu về tình hình của con gái, ví dụ như ăn sữa được nhiều không, thân thể có mạnh khỏe không … Dần dần khoảng cách với Mai Hiểu Lâm đã được kéo gần lại, hắn liền thừa cơ đưa ra lời đề nghị là muốn gặp mặt hai mẹ con.

- Nếu có điều kiện thì cũng nên để anh gặp con gái một chút. Dù sao cũng là đứa con gái đầu tiên của anh, anh không có bất cứ mưu đồ gì cả, chỉ cần nhìn con một chút là được. Nói cho cùng, cho dù quan hệ giữa anh với em có xấu đến mức độ nào thì cũng hy vọng em suy xét đến cái tình cái lý.

Hạ Tưởng ân cần dụ dỗ.

Không ngờ Mai Hiểu Lâm lại không suy chuyển.

- Anh biết anh có một con gái là được, không cần phải thấy mặt con làm gì. Hơn nữa, hiện tại thì em cũng không muốn gặp anh, cũng đỡ phải phiền hà cho nhau. Còn con gái thì đến thời điểm anh sẽ được gặp, lúc đó anh sẽ có cơ hội được nhìn thấy con mình.

Mai Hiểu Lâm liền chấm dứt cuộc điện thoại.

Mai Hiểu Lâm vẫn không thay đổi ý kiến, chẳng lẽ cô có ý tưởng khác? Tuy nhiên, nếu Mai Hiểu Lâm không đồng ý thì hắn cũng không còn cách nào khác, đành phải nén thật sâu tâm tình của chính mình, duy có điều bỗng nhiên lúc này hắn có cả con trai lẫn con gái, đúng là hắn không thể tin được.

Sau khi tiếp nhận được sự thực này thì hắn cũng không tránh khỏi có điểm đắc chí. Ngay cả bác sỹ cũng nói không hy vọng với việc Mai Hiểu Lâm có thể sinh nở, không ngờ chỉ một lần uy vũ của hắn mà đã làm cho Mai Hiểu Lâm mang bầu, ít nhiều hắn cũng có chút tự hào của người đàn ông.

Tuy nhiên, việc này chỉ được chôn sâu trong lòng, không thể lộ ra bên ngoài được. Nếu chẳng may Liên Nhược Hạm biết thì cô ấy làm loạn lên, không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Mặc dù thật ra từ đầu đến cuối thì hắn vẫn là người bị động và bị hại, nhưng dù sao hắn cũng giống như người phạm tội khác, giống như câu "Là đàn ông thì ai cũng đều đã phạm sai lầm", cũng may mắn là Mai Hiểu Lâm lại không bắt hắn có trách nhiệm với cô con gái, cũng không bắt hắn phải cấp phí tổn nuôi dưỡng.

Hạ Tưởng khó tránh khỏi có chút suy nghĩ kỳ quái, nếu việc hắn và Mai Hiểu Lâm bị lộ ra bên ngoài, việc hắn có một cô con gái thì không hiểu tình hình sẽ như thế nào nhỉ? Tính thời gian thì cô con gái của hắn mới chỉ khoảng hai tháng, chắc chắn lúc này chưa nhìn ra được giống ai.

Tiếp sau lại nghĩ đến Ngô Liên Hạ, Hạ Tưởng bỗng trở nên bất đắc dĩ. Hắn là người cha đã có một con trai, một con gái, nhưng không thể có danh chính ngôn thuận để các con mình gọi hắn là "Ba". Thằng bé thì họ Ngô, con bé thì họ Mai, thật ra điều này rất tiện nghi cho Ngô gia và Mai gia, trong lúc đó hắn lại không có được sự ưu đãi nào. Sự vất vả của hắn không biết là vì ai đây?

Sau khi tự chế giễu mình, hắn lại lần nữa xốc lại tinh thần, toàn tâm toàn ý đầu nhập vào trong việc hoàn thành các bài vở được giao.

Có lẽ bởi vì gần đây Hạ Tưởng không bị những chuyện vặt vãnh quấn lấy nên khả năng hoàn thành bài vở của hắn đột nhiên tăng mạnh, mấy bài luận văn và các bài tập mà Cốc lão giao đều được phê điểm tốt, theo đúng như lời Cốc lão nói thì nếu tiếp tục theo tiến độ này thì chỉ trong vòng nửa năm tới là lấy được bằng nghiên cứu sinh.

Những ngày ở Bắc Kinh thật là thoải mái, mỗi ngày Hạ Tưởng đều chỉ chăm chú vào học tập, còn công việc thì chỉ thực hiện một cách giả vờ giả vịt. Thật ra, không phải là hắn không chịu cố gắng công tác, mà là cũng không có nhiều việc để làm. Bình thường thì hắn vẫn luôn đến chỗ mẹ con Liên Nhược Hạm, chơi đùa với con rồi sau đó lại thân thiết một hồi với Liên Nhược Hạm.

Những buổi tối khác thì hắn lại đến ngủ ở nhà của Tiếu Giai, trong mấy năm gần đây lên Bắc Kinh thì đợt này là đợt mà Hạ Tưởng và Tiếu Giai ở cùng với nhau dài nhất. Tiếu Giai cũng rạng rỡ hẳn ra, làn da trở nên trắng hồng, mượt mà, càng ngày càng kiều diễm. Điều này làm cho những người quen biết cô càng thêm ngẩn ngơ. Không ít đàn ông khác thèm Tiếu Giai nhỏ dãi mà không được, mọi người không ngừng cảm thán, chắc chắn là Tiếu Giai phải có chút hơi của đàn ông, nếu không sẽ không rạng hồng đến thế.