Quân Tử Như Trúc

Chương 1



"Cạch.." Tiếng mở cửa. Căn phòng tối đen có chút ánh sáng từ hành lang chiếu vào rồi lại vụt tắt.

"Meo.. meo.. meo.." Tiếng mèo kêu đâu đó trong nhà. Một bóng đen từ từ lại gần nơi phát ra tiếng kêu. Chầm chậm, nhẹ nhàng để không phát ra tiếng động. Đôi tay thon dài có thể nhìn rõ nhờ ánh sáng của đợt sét chiếu qua cửa sổ.

"Bắt được mày rồi!" Giọng nói như thì thầm vang lên. Đèn được bật sáng. Một cô gái với mái tóc có phần ướt và rối do cơn mưa đột ngột đang ôm chú mèo nhỏ chân ngắn vào trong lòng mà vuốt ve.

"Bảo bối, mẹ nhớ con quá đi! Con sợ lắm đúng không? Ngoài trời mưa to quá nên mẹ về hơi muộn chút. Ngoan. Chúng ta ăn tối nhé! Mẹ đã mua pate con thích đây rồi." Đáp lại là tiếng mèo kêu tỏ ý thích thú.

Trúc Dạ Nguyệt- nhân viên cấp A của bộ phận phát triển ý tưởng và xây dựng thuộc công ty giải trí Tần Mạnh.

Ngoài trời mưa ngày một to hơn, gió cũng thổi mạnh hơn. Xem chừng là còn rất lâu mới tạnh.

Mặt trời đã bắt đầu ló rạng vào sáng sớm hôm sau. Cơn mưa đêm qua như đã gột rửa mọi thứ. Không khí trong lành mang theo cả hương hoa trong từng đợt gió nhẹ.

9 giờ 20 phút sáng tại văn phòng công ty giải trí Tần Mạnh.

Tiếng bàn phím lạch cạch, tiếng đầu chì chà xát lên giấy, tiếng bấm bút.. vang vọng khắp căn phòng. Kể cả khi có một người lạ xuất hiện.

Tiếng vỗ tay "bộp.. bộp.. bộp.." vang lên. Trưởng phòng Hứa lên tiếng giới thiệu bộ phận có thêm một nhân viên thực tập.

"Xin chào các vị tiền bối. Tôi là Trì Mạnh Đông, sinh viên năm ba Đại học Lam Hồng. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm. Vì còn nhiều thiếu sót nên mong các vị tiền bối chỉ giáo ạ." Trì Mạnh Đông vui vẻ giới thiệu. Có thể nhận thấy anh chàng là người hoạt bát, năng động.

Nhân viên trong văn phòng cũng rất vui vẻ đón tiếp. Trúc Dạ Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn rồi lại cắm mặt xuống máy tính làm việc.

"Trúc Dạ Nguyệt tiền bối, nghe danh đã lâu giờ mới được gặp mặt nên em rất vui. Mong tiền bối chiếu cố ạ." Trì Mạnh Đông hoạt bát tiến lại bắt chuyện.

Dạ Nguyệt ngẩng mặt lên nhìn, nói: "Ừm. Sinh viên Lam Hồng à?"

Trì Mạnh Đông vui vẻ đáp: "Dạ vâng, cùng trường với tiền bối. Chỉ là khác khoa thôi ạ. Em học khoa thanh nhạc tổng hợp."

Dạ Nguyệt nhướng mày, tỏ ý khá bất ngờ.

"Thanh nhạc tổng hợp? Không phải cậu nên ứng tuyển vào bên đào tạo idol sao? Tại sao lại vào phòng này. Nơi đây chỉ ngồi bàn giấy rồi chạy lung tung khảo sát thị trường thôi."

Trì Mạnh Đông suy nghĩ rồi nói: "Thực ra, em là muốn học hỏi, lấy kinh nghiệm để sau này có thể tồn tại lâu dài hơn trong ngành giải trí này. Nhưng mà em vẫn đi học đều đặn. Hơn nữa, nghe giáo viên ở trường nói tiền bối làm việc ở đây, em rất hâm mộ tiền bối nên.."

"Được rồi. Đi làm việc của cậu đi." Không để Trì Mạnh Đông nói hết, Dạ Nguyệt liền cắt ngang. Vì cô cảm giác, chỉ cần bản thân đối đáp lại cậu ta một ý thì cậu ta liền kể lể mười ý.

Rất phiền phức. Cần tập trung vào công việc.

Trì Mạnh Đông có chút ủy khuất liền cúp đuôi ngồi vào bàn bắt đầu làm việc.

"Trúc Tử." Bàn tay khá thô đập nhẹ vai Dạ Nguyệt, giọng nói mang theo vài phần kính trọng, nói: "Trưởng ban tìm cô."

Dạ Nguyệt gật đầu nhẹ rồi thu dọn tài liệu đi theo sau trợ lý.

"Cốc.. cốc.. cốc.." Tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói trong phòng trầm ổn hắt ra, "Vào đi." Trong phòng là người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, tóc cũng đã điểm bạc, vừa bước vào tuổi ngũ tuần.

"Lão trưởng ban, người gọi con vào đây có việc gì không ạ? Nếu là việc lập gia đình thì con từ chối." Trúc Dạ Nguyệt chặn họng luôn.

"Cô.. thật là. Chuyện đó để sư mẫu của cô nói với cô sau. Cũng đâu còn trẻ gì. Kiếm một tấm chồng rồi sống yên ổn, hạnh phúc đến già. Ba mươi tuổi đầu rồi còn lông bông.." Lão trưởng ban giáo huấn cho cô một tràng. Trúc Dạ Nguyệt ngáp ngắn ngáp dài, không giữ ý. Có thể thấy cô dường như đã rất quen với điều này.

Còn nhớ năm Dạ Nguyệt cô mười tuổi. Ba mẹ ly hôn. Ai cũng không cần cô. Dù sao cô cũng không phải con trai như họ mong ước. Dạ Nguyệt chính là lý do họ ly hôn. Gia đình ba người hạnh phúc mà cô từng có giờ cũng không còn.

Cô bé mười tuổi bị bỏ lại trước cửa tòa án. Hôm ấy trời mưa rất to. Cô gái nhỏ chỉ biết ngồi co ro ở trạm chờ xe bus gần đó, chỉ mong bố mẹ thương xót mà quay lại đón cô cùng đi. Cứ chờ như vậy đến nửa đêm. Chờ từ lúc trời mưa nặng hạt đến lúc mưa dần tạnh.

Chờ đến sáng hôm sau, khi mở mắt ra, xung quanh đều là tiếng ồn ào của trẻ con. Thời gian sau cô mới biết, không phải hôm đó, mà trước khi ly hôn họ đã "bán" cô vào trại trẻ mồ côi rồi.