Quân Tử Như Trúc

Chương 22: Tiêu Thanh Phong



Ting.. thang máy mở ra.

Trương Mẫn từ phía trong đi ra nhìn thấy Trúc Dạ Nguyệt thần sắc đờ đẫn đang đứng ngay trước cửa thang máy liền kéo tay cô vào một góc.

"Trưởng phòng Trương, tôi.." Trúc Dạ Nguyệt vừa nói tay vừa chỉ về phía phòng làm việc của Trương Mẫn.

Trương Mẫn nhanh chóng hỏi Trúc Dạ Nguyệt, ánh mắt tràn ngập sự kỳ vọng: "Thế nào rồi? Thành công không?"

Cô nhìn Trương Mẫn gật gật đầu.

"Thật không?" Trương Mẫn như không tin, hai tay nắm lấy bả vai của cô lắc lắc để xác nhận thêm lần nữa. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt biết nói của Trúc Dạ Nguyệt, xác định hoàn toàn là sự thật thì lúc này mới buông tay ra.

Trúc Dạ Nguyệt khi này mới thở ra một cái, chỉnh lại áo, đắc ý nói: "Bản thảo ở trên bàn. Trưởng phòng Trương, chị nợ tôi một lần đó."

Trương Mẫn vui vẻ nói: "Được."

Ở phía xa, Ngụy Ảnh Quân âm thầm quan sát cuộc nói chuyện của hai người họ, từ đầu tới cuối. Anh cũng phần nào đoán ra được lý do mà cô ép buộc anh ký tên.

Ánh mắt anh thoáng thay đổi.

* * *

Trong phòng làm việc, Ngụy Ảnh Quân đi qua đi lại.

Trúc Dạ Nguyệt ngồi ghế, đưa mắt nhìn theo từng cử động của anh.

"Ngụy tổng, anh không đến phim trường sao? Đừng chỉ đi qua đi lại như vậy chứ? Có chuyện gì à?" Trúc Dạ Nguyệt không nhìn nổi nữa liền bực tức lớn tiếng, "Ngụy Ảnh Quân, có nghe thấy không hả?"

Ngụy Ảnh Quân đơ người nhìn cô.

Quát anh?

Trúc Dạ Nguyệt: "Nhìn cái gì mà nhìn. Cậu có nghe thấy tôi nói gì không?"

Ngụy Ảnh Quân lắc đầu.

Nói gì? Thực sự, anh không nghe thấy gì.

Trúc Dạ Nguyệt hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Dẫu sao, bây giờ đang ở công ty, Ngụy Ảnh Quân vẫn là cấp trên của cô. Ở đây, cô cũng không thể tùy tiện đánh người.

"Đi đi lại lại như vậy, Ngụy tổng anh không thấy chóng mặt sao?"

Ngụy Ảnh Quân sực tỉnh, chạy lại ngồi cạnh cô, một tay nâng cằm cô lên, tra hỏi: "Sáng nay, lúc ở hành lang, em và Trưởng phòng Trương nói gì mờ ám vậy? Hai người từ khi nào mà thân thiết như vậy?"

"Chẳng có gì cả. Chuyện công việc bình thường thôi. Có gì đâu mà mờ ám." Trúc Dạ Nguyệt không sợ hãi mà thẳng thừng đáp lại.

"Em chắc không? Không phải hai người đang cá cược vụ gì đó chứ?" Ngụy Ảnh Quân nhướng mày, ánh mắt nhìn theo bàn tay di chuyển vuốt tóc cô, giọng chậm rãi: "Ví dụ như.. Tiêu Thanh Phong."

Nói xong liền liếc nhìn cô.

Trúc Dạ Nguyệt có chút ngạc nhiên.

Nhưng nhanh chóng định thần lại. Giả nai hỏi anh: "Tiêu Thanh Phong làm sao?"

Ngụy Ảnh Quân không vòng vo, vừa giải đáp thắc mắc của cô, vừa vạch trần bộ mặt nai tơ này của cô: "Tiêu Thanh Phong và show hẹn hò của em chắc chắn có liên quan tới nhau. Là trưởng phòng Trương nhờ vả em? Tôi hiểu rõ em hơn em tưởng đó, Trúc Dạ Nguyệt ạ."

Đến nước này rồi, cô cũng không che giấu gì nữa.

Không phản bác, cũng coi như ngầm thừa nhận.

"Cậu biết Tiêu Thanh Phong.. là như vậy từ khi nào?" Trúc Dạ Nguyệt bật chế độ một vạn câu hỏi vì sao hỏi anh.

"Ừm.. hình như là sau ba năm cậu ta gia nhập công ty, lúc công ty tổ chức hội thể thao thường niên. Tôi phát hiện ra, cậu ta khá quan tâm tới một người."

"Rồi sao nữa?"

Ngụy Ảnh Quân véo má cô: "Đương nhiên là giáo huấn cậu ta một trận rồi."

"Hả?" Trúc Dạ Nguyệt mở to mắt nhìn anh.

"Không mắng chửi, cũng không đánh đập hay đe dọa gì cả. Chỉ cần cậu ta không gây ra chuyện gì ảnh hưởng xấu đến công ty thì dù là người như thế nào cũng đâu quan trọng.."

Trúc Dạ Nguyệt trầm lặng nhìn Ngụy Ảnh Quân. So với mười một năm trước, Ngụy Ảnh Quân của hiện tại, cụ thể là ngay lúc này đây, lại khiến cô có thêm cách nhìn khác về anh.

Hình như, những thứ cô biết về anh không nhiều như cô nghĩ.

Đó là suy nghĩ thoáng qua trong đầu của Trúc Dạ Nguyệt lúc này.

"Vậy, người đó là ai?" Trúc Dạ Nguyệt hỏi vặn lại anh, hai tay đan nhau chắp về phía trước, mắt lấp lánh mong chờ.

"Chuyện này," Ngụy Ảnh Quân lắc đầu: "Hiện tại chưa thể nói ra. Tôi muốn xem xem, rốt cuộc Tiêu Thanh Phong cậu ta có mời được người đó tham gia cùng hay không."

"Bật mí một chút danh tính cũng không được hay sao?"

Ngụy Ảnh Quân lắc đầu từ chối.

Trúc Dạ Nguyệt không can tâm. Hai tay ôm lấy cổ Ngụy Ảnh Quân làm nũng.

Mỹ nhân kế?

Ngụy Ảnh Quân cười hài lòng nhưng vẫn gỡ tay cô ra khỏi cổ mình.

Hứ!

Trúc Dạ Nguyệt khoanh tay, quay đầu nhìn hướng khác, dáng vẻ không hài lòng.

"Được rồi. Hôm nay ở lại công ty, em mau đi làm việc của em đi." Ngụy Ảnh Quân đuổi khéo cô ra ngoài.

Không nói cho cô biết. Được, vậy cô sẽ tự thân vận động.

Nụ cười nham hiểm xuất hiện trên khuôn mặt thiên thần.

Tại một góc khuất của quán cafe nọ.

Một người đàn ông bịt kín mít đang tập trung đánh chữ. Động tác nhanh, dứt khoát. Ánh mắt hiện lên tia lửa giận.

Vừa đánh chữ miệng vừa không ngừng chửi thề.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!