Quân Vi Hạ

Chương 53: Nghi trình



Lâu Cảnh trầm mặc một lát rồi mới mở miệng, thanh âm có chút khàn khàn, “Trong kinh còn có chút việc cần phải an bài, ta tạm thời không thể rời đi cùng ngươi được.”

Nếu hắn đi theo Tiêu Thừa Quân về phía Nam thì chính là biểu hiện quá mức rõ ràng. Cho dù hắn có lấy lý do là đến thăm cữu cữu ở Lĩnh Nam thì vẫn rất miễn cưỡng, bởi vì bọn hắn vừa mới hù dọa tam hoàng tử một chập hồi Tết, có lẽ Thuần Đức đế cũng đã nghe nói ít nhiều rằng cả hai còn chưa dứt tình, vì thế hiện giờ mở miệng xin đi thì chẳng khác nào chứng thực chuyện này là thật.

“Ta biết...” Tiêu Thừa Quân thở dài, lần trước chỉ xa nhau có tám ngày thôi mà đã cảm thấy mỗi ngày trôi qua đều dài dằng dặc tựa như một năm, lúc này ly biệt, chẳng biết đến khi nào mới có thể gặp lại.

Nghĩ tới việc sắp phải tách ra, hai người đều cảm thấy có chút mỏi mệt.

Ngày tiếp theo, Tiêu Thừa Quân bắt đầu chuẩn bị đồ đạc để đi Mân Châu.

Từ kinh thành đến Mân Châu, nếu chọn đi qua vùng Trung Nguyên thì cần phải qua Thanh Châu, Giang Châu, nếu muốn đi theo đường Giang Nam thì còn phải qua đủ Tề Châu và Việt Châu. Mặc dù cảnh sắc bên đường của Giang Nam rất đẹp, nhưng đây lại chính là đường vòng, so với đường trước thì xa hơn nhiều, Tiêu Thừa Quân cũng không muốn tạo cơ hội cho kẻ khác có dịp kiếm chuyện để công kích hay đàm tiếu y, liền định là sẽ đi qua Trung Nguyên.

Tiêu Thừa Quân nhìn bản danh sách những người sẽ dẫn đi Mân Châu trong tay, hơi hơi nhíu mi, cây bút liền phất ngang liên tục, gạch tên hơn mười người, “Không phải xuất cung kiến phủ, lưu lại những người này ở kinh thành cả đi.”

Thường Ân gật đầu vâng dạ, do dự một lúc lâu, liền phù phù một tiếng mà quỳ gối trên mặt đất, “Lão nô đã hầu hạ điện hạ mười mấy năm, điện hạ mang lão nô đi cùng đi.”

“Ngươi đừng đi theo thêm phiền.” Tiêu Thừa Quân xoa nhẹ thái dương, ý bảo Thường Ân đứng lên, “Các lễ tiết năm mới trong kinh, việc liên lạc với hoàng cung, các loại giao tiếp... đều phải để ngươi lo liệu. Nếu ngươi cũng theo ta đến Đông Nam thì những việc này nên giao lại cho ai?”

Thường Ân nghe vậy liền không tiếp tục kiên trì muốn đi theo nữa, từ trước đến nay, mấy thủ tục trong cung vẫn là do một tay hắn lo liệu, nếu rời khỏi kinh thành, chưa chắc sau này sẽ giúp đỡ điện hạ được cái gì, “Vâng, là nô tỳ hồ đồ rồi!”

“Mọi việc trong kinh, ngươi cứ nghe theo phụ hậu an bài, còn Thừa Cẩm bên kia, ngươi để ý và chiếu cố hắn giúp ta.” Tiêu Thừa Quân giao cho Thường Ân một cái hộp gấm, bên trong là hai xấp ngân phiếu có mệnh giá lớn, đây là bạc để duy trì vương phủ, đủ chi tiêu trong ba năm tới.

“Dạ.” Thường Ân nhận lại danh sách và chiếc hộp, đi xuống an bài nhân thủ sẽ đi theo Tiêu Thừa Quân đến Đông Nam.

Hạ nhân của phủ Mân vương, ngoại trừ An Thuận và Nhạc Nhàn, tất cả đều được phân ở lại. Một nhà ngoại quản gia liền đề cập muốn được đi theo, còn có mấy mưu sĩ đã muốn chạy đến Đông Nam trước.

“Vương gia, Lại bộ Thái đại nhân cầu kiến.” Một thị vệ tiến vào thông bẩm. Người đến đúng là Thái Dịch - phó chiêm sự của phủ chiêm sự trong Đông Cung trước đây.

Kể từ khi Tiêu Thừa Quân bị phế mất ngôi vị Thái tử, Thái Dịch chưa từng đến phủ Mân vương thăm hỏi lần nào, thường hay bị chú hắn là Dương Hựu Đình trách mắng là vong ân bội nghĩa, lúc ăn Tết cũng không cho hắn một sắc mặt hòa nhã.

“Điện hạ!” Thái Dịch tiến vào thư phòng, nhanh chóng bước đến bên chân Tiêu Thừa Quân rồi quỳ xuống.

“Ngươi tới vừa đúng lúc, ta đang có chuyện cần giao cho ngươi.” Tiêu Thừa Quân không ngẩng đầu lên, từ nãy tới giờ, đây đã là người thứ ba trong nhóm quan viên Đông Cung chạy tới để bày tỏ mong muốn được đi theo. Y cũng không khuyên nhủ, trực tiếp đem việc phải làm ở kinh thành giao lại cho hắn.

Trước khi rời khỏi Đông Cung, Tiêu Thừa Quân đã nói rất rõ ràng, tất cả quan viên trong Đông Cung đều chỉ cần mưu cầu tiền đồ cho mình là được, không cần đi theo một phế Thái tử như y. Nhưng không chỉ võ tướng mới không nhận hai chủ, bên văn thần cũng cực kì chú trọng đến xuất thân. Mà nhóm quan Đông Cung vốn theo bên người phế Thái tử từ lâu, ở trong triều vẫn sẽ phải nhận sự xa lánh, nếu muốn được phong quan và nhập vào nội các, cũng chỉ khi chủ cũ thượng vị thì mới có cơ hội.

(tiền đồ: 前途 chặng đường sắp đến, sự nghiệp trong tương lai.)

Thái Dịch có xuất thân không thấp, không đi theo Tiêu Thừa Quân thì con đường làm quan của hắn vẫn rất rộng mở. Nhưng hắn là thật tâm muốn đi theo Tiêu Thừa Quân đến cùng, dù rằng con đường này sẽ gập ghềnh và trắc trở hơn rất nhiều, “Đông Nam xa xôi hẻo lánh, người đọc sách lại không nhiều, cũng nên có một chủ sự trấn thủ bên cạnh, điện hạ cho thần cùng đi đi.”

(chủ sự: đứng đầu, chủ trì, trông coi một công việc gì/ Tên một chức quan ngày xưa/ Tên một chức vụ hành chánh trông coi công việc của một phòng.)

“Thái Dịch, ánh mắt nhìn nhận sự việc của ngươi thường luôn rất chuẩn, hẳn là ngươi đã rõ ràng thế cục hiện giờ.” Tiêu Thừa Quân cần phải lựa chọn những người đáng tin và bàn giao xong các công việc quan trọng, liền thở dài một hơi rồi nói tiếp, “Đông Nam ít người nhưng cũng đơn giản, so với Đông Nam, trong kinh thành còn hung hiểm hơn nhiều, ta cho ngươi lưu lại là để ngươi thay ta trông nom việc kinh doanh trong kinh.”

Thái Dịch sửng sốt, trăm triệu lần cũng không dự đoán được Tiêu Thừa Quân lại coi trọng hắn như thế.

Bận rộn cả ngày, Tiêu Thừa Quân liền cảm thấy có chút mỏi mệt, nhân thủ trong kinh đều đổ xô đến đây để bày tỏ thái độ trung tâm, quan chức quen thuộc hay không quen thuộc cũng lục tục đưa nghi trình tới. Phủ Mân vương liền khó có khi được náo nhiệt một hồi như hôm nay.

Trời gần tối mà không thấy Lâu Cảnh đến dùng cơm, Tiêu Thừa Quân cũng không có tâm trạng ăn uống, tùy tiện dùng cho xong bữa rồi đi đến thư phòng.

Đến khi đèn đuốc khắp nơi đều đã sáng rực lên, Lâu Cảnh mới mang theo một thân mùi rượu, trèo tường mà đến.

“Lại uống rượu nữa sao?” Tiêu Thừa Quân đẩy người đang dính lên người mình ra, để cho hắn đi tắm.

“Này, cho ngươi.” Lâu Cảnh nhét một cái hộp vào trong tay y, sau đó liền xoay người đi vào phòng trong tắm rửa.

Tiêu Thừa Quân không rõ ràng lắm, cúi đầu nhìn cái hộp gỗ trông rất bình thường trên tay, nó được chế tác khá đơn giản, bề ngoài chỉ có một lớp sơn bóng, nhưng khi mở nó ra, y chợt giật cả mình. Lẳng lặng nằm bên trong hộp là một xấp ngân phiếu dày được gấp làm đôi và được xếp gọn thành hai hàng.

Ngân phiếu của Bảo Phong lâu có thể đổi ở tất cả các châu, một tờ là hai vạn lượng, trong hộp có mười lăm tờ, tổng cộng là ba mươi vạn lượng!

Ba mươi vạn lượng bạc, đối với bất cứ kẻ nào mà nói, đều không phải là một số tiền nhỏ. Bổng lộc của thân vương, một năm cũng chỉ có ba trăm năm mươi lượng bạc ròng, càng không nói đến Lâu Cảnh chỉ là quan tam phẩm, hơn nữa, đôi khi lương bổng còn được trả bằng gạo, cộng tất cả lại cũng không đủ hai trăm lượng một năm.

Tiêu Thừa Quân xiết chặt cái hộp gỗ nhỏ trong tay, xoay người đi vào dục phòng (phòng tắm). Đằng sau tấm bình phong, hơi nước bốc lên mù mịt, ánh nến chập chờn lay động chiếu lên bình phong tạo thành một bóng người, cộng với tiếng nước chảy rào rào, thật khiến người ta liên tưởng đến một vài chuyện sâu xa.

Bước qua tấm bình phong, Tiêu Thừa Quân liền nhìn thấy một người đang nghiêng đầu tựa vào bên miệng thùng gỗ, hai mắt khép lại, hơi nóng bốc lên làm tuấn nhan vô song nhiễm thêm một chút ửng đỏ, mái tóc đen dài lặng lẽ tản ra trong nước, một ít lòa xòa trước ngực, còn có thể thấy thấp thoáng hai điểm hồng hồng dụ nhân.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tiêu Thừa Quân đột nhiên quên mất mấy câu định nói, chỉ biết sững sờ mà ngẩn người ra lăng lăng nhìn Lâu Cảnh. Hai người bọn họ ít khi tắm rửa cùng nhau, bình thường đều là y đi tắm trước, sau đó Lâu Cảnh mới đi tắm. Mỗi lần thân thiết xong, y đều mệt tới mức ngủ quên luôn, bị Lâu Cảnh ôm đi tắm rửa lúc nào cũng không hay biết, làm gì còn khí lực nào để mà thưởng thức sắc đẹp? Có lẽ bây giờ mới là lần đầu tiên y chính thức nhìn thấy Lâu Cảnh tắm rửa, thật đúng là đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông.

“Điện hạ, nhìn ngắm nãy giờ rồi, có cảm thấy vừa lòng chút nào không?” Lâu Cảnh vươn một cánh tay khoát lên miệng thùng, tựa tiếu phi tiếu mà nhìn Mân vương điện hạ.

(tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười)

Tiêu Thừa Quân ho nhẹ một tiếng, phục hồi lại tinh thần, đặt hộp gỗ trong tay lên chiếc bàn nhỏ cạnh tường, “Ngân phiếu này...”

“Tiền ở Giang Nam còn chưa thu hồi hết, cũng mới quẳng vào hành cung không ít, hiện giờ trong tay ta chỉ còn nhiêu vậy, ngươi cầm tạm trước...” Lâu Cảnh chìa cánh tay ướt nước ra, gãi nhẹ vào lòng bàn tay của Tiêu Thừa Quân, “Chờ thu hồi được hết, ta sẽ chuyển đến cho ngươi.”

“Không!” Tiêu Thừa Quân sợ ngứa mà rụt tay về phía sau, “Ta không thiếu tiền, với lại, sao ta có thể lấy tiền của ngươi được chứ!”

“Tiền kiếm được chỉ là vật ngoài thân, ta ở kinh thành cũng không cần dùng nhiều tiền như vậy.” Lâu Cảnh mỉm cười, cầm bàn tay của Tiêu Thừa Quân. Toàn bộ số tiền này đều là vì y mà kiếm. Nếu không phải vì nghĩ Tiêu Thừa Quân sắp đến đất phong, khắp nơi khắp chốn đều cần dùng đến bạc, hắn sẽ chẳng mạo hiểm mà bất chấp tuyết lớn, tranh đoạt mấy vụ buôn bán dễ bị rơi đầu như vậy làm gì.

Tiêu Thừa Quân tự nhiên cũng đoán được nguyên do, bởi vì hiểu rất rõ ràng mối quan hệ lợi hại trong đó, mới lại càng đau lòng, “Trạc Ngọc, ta với ngươi ở cùng một chỗ, cũng không phải vì...”

Nói còn chưa dứt lời, Tiêu Thừa Quân đã bị Lâu Cảnh kéo mạnh, cả người ngã nhào vào trong dục dũng, bọt nước liền bắn lên tung tóe. Chiếc thùng vốn đã đầy nước, bây giờ có thêm một đại nam nhân tiến vào, nước ấm bên trong liền chảy ào ào ra ngoài.

(dục dũng: thùng tắm bằng gỗ)

Trong phòng vốn được đốt than sưởi rất ấm, Tiêu Thừa Quân bèn không mặc áo bông dày mà chỉ choàng một chiếc áo khoác mỏng. Bất thình lình bị kéo vào trong nước, toàn thân y liền nhanh chóng ướt sũng, còn chưa kịp phản kháng, một bàn tay đã vòng qua gáy y, giữ chặt lấy, đôi môi cũng bị khóa lại.

“Cùng gia phú lộ, nên mang nhiều tiền tài phòng thân một chút, gặp phải chuyện gì cũng không quá khó xử.” Lâu Cảnh thoáng tách ra, đặt hai tay lên má của Tiêu Thừa Quân, giữ y nhìn thẳng vào mắt mình, “Ngươi là phu quân của ta, tiền của ta cũng là tiền của ngươi, đừng nói những lời khách khí như thế.”

(Cùng gia phú lộ: theo bạn hiểu thì nó có nghĩa là: ở nhà có thể tiết kiệm tiền, nhưng phải chuẩn bị thật nhiều tiền khi lên đường đi xa.)

Tiêu Thừa Quân cảm thấy hốc mắt có chút nóng lên, vươn tay ôm chặt Lâu Cảnh, “Ta - Tiêu Thừa Quân, cuộc đời này, nhất định sẽ không phụ ngươi!”

Lâu cảnh chậm rãi gật đầu, hai người lẳng lặng nhìn nhau một lát, lại hôn nhau kịch liệt. Lâu Cảnh nhanh chóng vừa hôn vừa lột áo khoác ướt đẫm của Tiêu Thừa Quân ra, ném ra khỏi dục dũng.

Trong nước ấm, áo lụa mỏng màu nguyệt sắc của Tiêu Thừa Quân nhanh chóng trở nên trong suốt, dù cách tầng vải mỏng nhưng vẫn có thể nhìn thấy da thịt trắng nõn bên trong, hai điểm hồng nhạt lại càng như ẩn như hiện, cực kì mê người.

Lâu Cảnh cảm thấy yết hầu căng thẳng, qua lớp vải mỏng, một bàn tay chậm rãi vuốt ve một viên tiểu đậu, cái tay kia cũng nhanh chóng trượt vào bên trong vạt áo ướt đẫm.

Sự tình đến quá đột ngột, Lâu Cảnh cấp thiết ôm người vào trong lòng, thuốc mỡ cũng không kịp chuẩn bị, bàn tay vuốt ve nơi bí ẩn kia một chút, một ngón tay liền nhanh chóng chui vào.

“Ah...” Nước ấm theo ngón tay chui vào trong cơ thể, Tiêu Thừa Quân run người lên một chút, không thoải mái mà nhíu mi.

“Có đau lắm không?” Không có thuốc mỡ, Lâu Cảnh sợ làm y bị thương, cố gắng nhẫn nhịn để làm bước khởi động thật cẩn thận.

Nước ấm thấm vào có thể triệt tiêu một bộ phận khô khốc, Tiêu Thừa Quân khe khẽ lắc đầu, cảm nhận rất rõ ràng có một ngón tay nữa vừa chen vào nơi khó nói kia, vừa thở dốc vừa nói: “Lúc trước đại hôn... là ta thiếu ngươi rất nhiều, bây giờ ta tạm nhường ngươi, đợi cho... Uh...”

“Ta biết điện hạ thương tiếc ta mà!” Lâu Cảnh cắn cắn vành tai hồng hồng kia, khẽ cười nói, “Nguyên Lang, lần này từ biệt sẽ là xa nhau cả vạn dặm, núi cao sông dài, ngươi không được để người ta câu dẫn đâu nhé!”

“Sẽ không.” Trên trán Tiêu Thừa Quân toát ra một tầng mô hôi mỏng, cũng không biết là khó chịu hay do hơi nóng bốc lên.

“Nếu sau này ta không cho ngươi được nạp hậu cung, ngươi có đồng ý không?” Ngón tay Lâu Cảnh nhấn liên tục vào một vị trí trong người của Tiêu Thừa Quân, bàn tay kia thì nắm bộ vị đằng trước của y, dùng ngón giữa có vết chai mỏng vuốt ve trên đỉnh, “tra tấn” người trong lòng đến mức cao nhất.

“Uh... Ta...” Tiêu Thừa Quân muốn nói cái gì, nhưng lời chưa vuột ra khỏi miệng đã trở thành tiếng rên rỉ, y thật hoài nghi, căn bản là Lâu Cảnh không muốn nghe y trả lời thì phải.

Lâu Cảnh khẽ thở dài, muốn Hoàng Thượng không được nạp phi, đó chính là chặt đứt hoàng tự, việc này hắn phải ngẫm lại thật cẩn thật. Con đường tiếp theo sẽ đi thế nào, hắn cũng không biết, nhưng mà, chỉ cần nghĩ đến việc Tiêu Thừa Quân sẽ cùng nữ nhân khác sinh hạ hài tử, hắn liền không thể nào chịu nổi, ngón tay cũng tăng thêm vài phần lực đạo.

“A... Đau!” Ngón tay trong cơ thể đột nhiên dùng sức, làm y đau đến run cả người, Tiêu Thừa Quân liền nhịn không được mà nhỏ giọng hô đau.

Lâu Cảnh vội vàng rút ngón tay ra, hôn hôn lên gương mặt của Tiêu Thừa Quân, “Thực xin lỗi...” Chờ đợi thân thể trong lòng trầm tĩnh trở lại, hắn liền không chút do dự mà đâm thẳng vào.

Không có thuốc mỡ, Tiêu Thừa Quân đau đến mức há miệng cắn mạnh vào bả vai Lâu Cảnh, cố ý tạo ra hai hàng vết máu.

Nỗi u sầu khi biết sắp phải biệt ly khiến hai người có chút không thể khống chế, đợi cho nước trong thùng dần dần chuyển sang lạnh, liền kéo nhau lên giường tiếp tục, cho đến khi tiếng trống canh gõ xong ba lần, khó khăn lắm mới dừng lại được hành động điên cuồng này.

“Nguyên Lang, Nguyên Lang...” Lâu Cảnh ôm người đang mê man vào lòng, thở dài một tiếng giống như tiếng gọi khẽ, xem như hắn đã đặt lên người y cả cơ thể, tâm trí, cùng toàn bộ Lâu gia rồi.

Tiêu Thừa Quân đang ngủ khẽ hừ một tiếng, vô ý thức mà cầm lấy cánh tay Lâu Cảnh.

Thôi, Lâu Cảnh nhịn không được mà cười nhẹ, khẽ hạ một nụ hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi kia. Hắn là cam tâm tình nguyện mà bồi y, tràn đầy vui mừng mà bồi y, ngay cả khi đánh mất tính mạng, cũng sẽ không hối hận.