Quãng Đời Còn Lại Vì Người

Chương 7: Thu mua



Ngày hôm sau buổi sáng mới vừa bắt đầu làm việc, mọi người ở Ô thác Bang đều vây tới bên ngoài văn phòng Ổ Nhị, không hề nghi ngờ, ai cũng đều muốn biết kết quả đàm phán của ông chủ.

“Đều nhàn rỗi như vậy sao? Tan đi tan đi, gọi Ngu Sanh đến đây.” Ổ Nhị cố ý hung nói.

Ngu Sanh biết vạn sự đều do chính mình, cho nên thực tự giác mà đà điểu vào văn phòng Ổ Nhị.

“Nói đến thế nào rồi?” Ngu Sanh thật cẩn thận quan sát biểu tình của Ổ Nhị, Ổ Nhị nằm mơ cũng muốn lên NEEQ, chính là hiện tại Nghê Uyển Sính muốn thu mua toàn bộ công ty, việc Ổ Nhị muốn đưa ra thị trường làm sao bây giờ?

Rõ ràng không thể đồng ý!

Ổ Nhị không nói tiếp, chỉ là mắt lé nhìn nàng một hồi ôn thanh nói: “A Sanh, em có thể nói cho nhị ca, lúc ấy vì cái gì muốn cùng Nghê Uyển Sính chia tay?”

Nội tâm Ngu Sanh lập tức dâng lên một ngọn lửa, Nghê Uyển Sính sao lại thế này? Không phải nói nếu mình biểu hiện tốt sẽ cho Ô Thác Bang cơ hội sao? Mình đã làm nha đầu thông phòng rồi còn không thể dập lửa giận của nàng sao?

Ngu Sanh lập tức đứng lên: “Em đi tìm nàng.”

“Đến đến đến, em hiện tại đi tìm nàng thì có ích gì? Sớm làm gì đi?” Ổ Nhị một phen giữ chặt nàng: “Đừng nói sang chuyện khác, anh hỏi em, thành thật trả lời, thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị.”

Ngu Sanh đương nhiên không muốn trả lời, ngạnh cổ nói: “Việc này thuộc về riêng tư.”

“Việc riêng tư của em hiện tại đã ảnh hưởng tới công ty phát triển, em không nói cũng đúng,” Ổ Nhị cười lạnh, lấy ra điện thoại chuẩn bị quay số điện thoại, “Anh liền cùng cô cô dượng nói em trước kia khẽ meo meo bạn gái cũ, người đã đuổi tới cửa nhà.”

Lại là cái lý do này, Ngu Sanh vô ngữ, nhưng cái lý do này cố tình là có thể hữu hiệu uy hiếp đến nàng.

Nàng năm nay đã 28, ba mẹ vì có thể làm nàng gả đi, đã sầu trắng đầu. Nếu là biết có Nghê Uyển Sính một người xinh đẹp độc thân nhiều tiền như vậy, hai vợ chồng già lập tức có thể từ Nam thành giết đến Bắc thành.

Xem Ngu Sanh cái tư thế này biết nàng đã bại trận, Ổ Nhị thừa thắng xuất kích: “Nói đi, nói cho nhị ca, nếu là nàng có địa phương nào không đúng, nhị ca cho dù là huỷ hoại Ô Thác Bang cũng sẽ không cùng nàng thông đồng làm bậy.”

Nghe một lời này, Ngu Sanh thiếu chút nữa cảm động đến lệ rơi đầy mặt.

“Các người rốt cuộc vì nguyên nhân gì tách ra?”

Rốt cuộc vì nguyên nhân gì đây?

Ngu Sanh nghĩ nghĩ, kỳ thật rất đơn giản, đối với tương lai không thấy được mê mang, tiền đồ chưa biết.

Ngu Sanh là con gái duy nhất, ba mẹ nàng vì sao đồng ý để nàng cùng thanh mai ở bên nhau? Đơn giản là khoảng cách gần, hai vợ chồng già vẫn luôn giáo huấn tư tưởng cho Ngu Sanh chính là không cầu đại phú đại quý, chỉ cần bình bình an an khỏe mạnh vui vẻ, chính yếu ở bên người bọn họ là được.

Cha Ngu Sanh là đầu bếp đỉnh cấp, mấy năm gần đây về hưu ở nhà dưỡng lão, mẹ là bác sĩ, cũng sắp tới tuổi về hưu.

Ngu sanh rời cha mẹ xa nhất một lần đại khái chính là thi vào một cái đại học M xa nhà, đương nhiên cũng coi như không phản nghịch, cha mẹ đáp ứng nguyên nhân chính là bởi vì thanh mai của Ngu Sanh cũng đi học đại học ở đây, hai người có thể chiếu cố lẫn nhau.

Nhưng ai biết, tra tiền nhiệm kia khi sắp tốt nghiệp bám lấy con gái của một đại gia, đá Ngu Sanh.

Ngu Sanh sau khi gặp được Nghê Uyển Sính thì rất vui vẻ, nàng cảm thấy thú vị hơn nhiều so với khi ở cùng tra tiền nhiệm, xem ra tình yêu và thời gian dài ngắn thật không liên quan gì.

Chỉ là nàng một khi tốt nghiệp liền phải về nhà tìm công việc, bởi vì muốn làm bạn cùng cha mẹ.

Còn Nghê Uyển Sính thì sao?

Ngay lúc đó Nghê Uyển Sính trừ bỏ ở làm trợ lý ở công ty thiết kế trang phục còn kiêm chức làm người mẫu, có khi còn ở cửa hàng tiện lợi làm kiêm chức đều là vì trợ cấp gia dụng, hơn nữa Nghê Uyển Sính giống như là học trung cấp, Ngu Sanh cảm thấy bằng cấp gì đó đều không quan trọng, chỉ là lúc ấy Nghê Uyển Sính thật vất vả được thăng chức ở công ty trang phục lên làm nhà thiết kế trang phục sơ cấp, nếu đổi một chỗ khác, nghĩa là Nghê Uyển Sính phải một lần nữa bắt đầu từ số 0, Ngu Sanh sao có thể nhẫn tâm làm tiền đồ của Nghê Uyển Sính vì mình mà từ bỏ mộng tưởng được!

Nàng biết Nghê Uyển Sính có bao nhiêu nhiệt tình yêu thương với việc thiết kế trang phục, nàng biết Nghê Uyển Sính một khi nói đến thiết kế trang phục cả người càng là mị lực vô cùng lấp lánh sáng lên, Ngu Sanh từ nhỏ điều kiện sinh hoạt hậu đãi, cũng không có chí hướng lớn gì cả, nhìn Nghê Uyển Sính theo đuổi mộng tưởng như vậy, nàng như thế nào nhẫn tâm yêu cầu Nghê Uyển Sính cùng nàng về nhà?

Vốn dĩ Ngu Sanh cũng suy xét qua lưu tại thành phố nơi có Nghê Uyển Sính, hai người công tác mấy năm, kinh tế điều kiện cải thiện sau đó sẽ cùng nhau về nhà, chỉ là không nghĩ tới tra tiền nhiệm ‘ ác nhân trước cáo trạng ’ nói nàng thích một nữ sinh càng xinh đẹp hơn, hai vợ chồng già cả đời kiên định làm người nào chịu được loại kích thích này, đặc biệt là người cha tính tình ngay thẳng trực tiếp vào bệnh viện.

Ngu Sanh tuy rằng không phải đứa con gái ngoan ngoãn, nhưng nàng xác thật không có dũng khí vì một phần tình yêu không rõ ràng trên con đường phía trước đến nỗi vứt bỏ cha mẹ, cho nên đau dài không bằng đau ngắn, liền nhịn đau đi không từ giã.

Ổ Nhị sau khi nghe xong tức giận đến thổi râu trừng mắt: “Đái Oánh Oánh tiện nhân này thật đúng là vô địch tiện!” Đái Oánh Oánh chính là tra tiền nhiệm của nàng.

Một lát sau Ổ Nhị lại cẩn thận hỏi: “Cho nên em vẫn là thích Nghê Uyển Sính, chỉ là lúc ấy cái hiện thực tình huống kia không thể không rời đi?”

“Không sai biệt lắm!” Ngu Sanh lựa chọn nghe theo nội tâm.

“Hiện tại thì sao? Hiện tại em còn thích nàng không?”

Bây giờ có nhất thiết phải hỏi cái này không? Ngu Sanh cũng cảm thấy trong lòng khổ.

“Anh cảm thấy khi em nói ra nhiều lời đả thương người như vậy, nàng còn sẽ tự rước lấy nhục sao?” Ngu Sanh hỏi lại.

“Nếu anh là nàng, sẽ hận chết em, cả đời làm em không được sống yên ổn.”

Ngu Sanh trừng hắn, có thù tất báo như vậy sao?

“Được rồi, được rồi, anh biết rồi, em đi ra ngoài đi!” Ổ Nhị đuổi nàng ra khỏi văn phòng.

Ngu Sanh vô ngữ.

Khó hiểu sao? Là nàng một hai phải nói ra sao? Là Ổ Nhị chủ động hỏi mà!

“Thế, Nghê Uyển Sính rốt cuộc nói như thế nào?” Ngu Sanh ngồi không nhúc nhích.

“A? Việc này hả, để anh giải quyết thì tốt rồi, không có việc gì, em đi ra ngoài trước đi!” Ổ Nhị không kiên nhẫn mà xua xua tay.

Cho nên mơ màng hồ đồ, Ngu Sanh bị đuổi ra ngoài.

Nghĩ không thể bởi vì nàng huỷ hoại Ô Thác Bang, vì thế nàng gọi điện thoại cho Nghê Uyển Sính.

Lần này nàng thực thông minh mà gọi đến số di động đã gửi mặt mã cửa cho nàng.

Quả nhiên là Nghê Uyển Sính tiếp.

Nghe được giọng nói thanh lãnh đạm mạc kia của Nghê Uyển Sính, Ngu Sanh nháy mắt túng quẫn: “Giữa trưa có thời gian không? Tôi mời cậu ăn cơm.”

“Có việc?” Giọng nói của nàng vẫn bình tĩnh như cũ, đối lập với người tối hôm qua nhiệt tình như lửa, quả nhiên, mặc quần vào là không nhận người.

Ngu Sanh cảm thấy thực chua xót, không phải nói có quan hệ người yêu thân mật sẽ không tự chủ được mà ái muội thân cận một ít sao? Nghê Uyển Sính này tính cái gì? Trả thù nàng sao?

Âm thầm thở dài một hơi, nàng đánh lên tinh thần: “Cậu tới bên này lâu như vậy, tôi còn không có mời cậu ăn cơm, giữa trưa ---”

Nghê Uyển Sính chưa cho nàng cơ hội nói hết: “Xin lỗi, tôi thực sự có việc.”

Như cũ là cái loại này thái độ đối đãi khách hàng, lễ phép, xa cách.

Nội tâm Ngu Sanh ủy khuất muốn chết, nếu là ở ngày thường nàng khẳng định sẽ không chút do dự cúp điện thoại, chặn số, chỉ là trước mắt cái tình hình này, nàng là có việc cầu Nghê Uyển Sính, cho nên phải dày da mặt nói: “Người là thiết cơm là gang, ăn ít một bữa đói đến hoảng, cho dù cậu bận, giữa trưa cũng phải ăn cơm!” Ngay sau đó ngữ khí lại lấy lòng: “Biệt thự của cậu có thể nấu cơm không? Tôi đi làm bữa trưa tình yêu được không?”. truyện kiếm hiệp hay

Ngu Sanh cảm thấy ngữ khí thật ghê tởm, dẹo đến muốn mệnh.

“Tùy ý cậu.” Không nghĩ tới Nghê Uyển Sính bên kia thế nhưng đồng ý.

Ngu Sanh có một người cha là đầu bếp đỉnh cấp, nhưng nàng không có kế thừa trình độ nấu ăn cao siêu, chỉ là thuộc cái loại chợt cao chợt thấp miễn cưỡng có thể ăn.

Giữa trưa xong việc Ngu Sanh đi siêu thị mua thịt gà, khoai tây, măng tre, còn có một vài loại rau khác.

Nàng không dám gọi điện thoại cho cha hỏi như thế nào chưng xương sườn, chính mình Baidu một chút cách làm.

Ngu Sanh có tay nghề bình thường nhưng động tác nhanh nhẹn, không sai biệt lắm khi Nghê Uyển Sính trở lại biệt thự, bốn đồ ăn một canh đã bưng lên bàn ăn, thoạt nhìn còn rất phong phú, hương khí bốn phía.

Nàng đang chia thức ăn trên bàn, nghe được âm thanh mở cửa quay đầu, cười đến xán lạn tươi đẹp: “Đã trở về rồi, vừa lúc có thể ăn.”

Nghê Uyển Sính không khỏi nheo nheo mắt.

Ngu Sanh đã thay một bộ quần áo ở nhà trong tủ của Nghê Uyển Sính, tóc buộc thành đuôi ngựa, còn mang tạp dề gấu nhỏ, thiếu đi giỏi giang ngày thường, nhưng thật ra nhiều thêm nhu mỹ ôn hòa, Nghê Uyển Sính hoảng hốt cảm thấy cảnh tượng này dường như ở trong mộng xuất hiện qua, một cô vợ nhỏ nhã nhặn lịch sự chờ đợi người yêu về nhà ăn cơm.

Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng lại không buông tha người: “Tôi ăn rồi, cậu tự ăn đi!”

Tay Ngu Sanh phóng chiếc đũa tức khắc ngây người, một bàn đồ ăn này, còn có hai phần dụng cụ ăn tức khắc tựa như một cái chê cười, đang không tiếng động mà trào phúng nàng.

Khi Nghê Uyển Sính thay đổi quần áo ở nhà ra tới, đồ ăn trên bàn đã không thấy, Ngu Sanh đang cầm túi, hướng cửa đi đến.

“Tôi đi trước.” Giọng nói của Ngu Sanh nghiễm nhiên có chút nức nở.

Nghê Uyển Sính không nói chuyện.

Ngu Sanh chỉ cảm thấy một trận nan kham, muốn mau chóng thoát đi địa phương này.

Bởi vì kích động, lúc đổi giày, tay nàng đều đang phát run.

“Tâm ý bị người đạp hư cảm giác thế nào?” Phía sau truyền đến giọng Nghê Uyển Sính.

“Nghê Uyển Sính, cậu quả nhiên vẫn là để ý chuyện quá khứ, phải không?”

Nàng dựa vào bình phong, bộ dáng không chút để ý, ngữ khí vẫn như cũ là trước sau như một mà lạnh như băng: “Đương nhiên.”

Ngu Sanh có chút hoảng loạn.

Nếu để ý, vậy tối hôm qua tính cái gì? Chính mình một bên tình nguyện? Vì Ô Thác Bang tự nguyện hiến thân? Hay là nói chỉ là một hồi trò chơi? Chơi một chút? Trò chơi chơi qua, cái gì cũng không có thay đổi?

“Thực xin lỗi, về năm đó sự tình tôi lại lần nữa hướng cậu xin lỗi.” Ngu Sanh đành phải lại lần nữa khom lưng. “Hy vọng cậu không cần bởi vì tôi mà phá hủy hợp tác giữa Ô Thác Bang và Hãn Minh, tôi là tôi, Ô Thác Bang là Ô Thác Bang, không thể bởi vì tôi mà phủ định đi nỗ lực mấy năm nay của Ô Thác Bang.”

Nói xong, nàng chuẩn bị hốt hoảng đào tẩu, chỉ nghĩ lập tức rời đi, bổ nhào vào trên cửa ấn mật mã.

Chỉ là cửa này cùng nàng không được, hai lần đều sai, khi nàng một lần đưa vào mật mã, Nghê Uyển Sính bắt được tay nàng: “Cậu là chuẩn bị đem chúng ta đều khóa ở bên trong này sao?”

Nghê Uyển Sính dán ở sau lưng Ngu Sanh, thân thể Ngu Sanh cứng đờ, đứng ở nơi đó, không dám lộn xộn.

Nghê Uyển Sính chậm rãi buông tay nàng xuống, cằm nhẹ nhàng gác ở trên vai nàng: “Ngu Sanh, cái gì goi là bởi vì cậu mà phủ định Ô Thác Bang?”

“Chẳng lẽ không phải sao? Vốn dĩ chỉ là hợp tác? Cậu hiện tại muốn thu mua Ô Thác Bang, không phải muốn mạng của Ổ Nhị sao?” Ngu Sanh hít hít cái mũi.

“À, cậu nói cái này à!” Nàng nhợt nhạt mà cười, nhẹ vỗ về mặt Ngu Sanh, có chút ái muội, “Chẳng lẽ Ổ tổng không nói cho cậu, chúng tôi đã chính thức đạt thành hợp đồng thu mua rồi sao?”