Quay Đầu Vẫn Thấy Anh

Chương 19



“Thật ra Tống Thần cũng chỉ lo cho em thôi, em đừng trách anh ấy. Tính anh ấy là vậy, gia trưởng cực kỳ, cứ muốn người khác làm theo ý mình thôi.”

Ninh Mộng và tôi vừa ngồi ở băng ghế đá vừa nói chuyện.

“Nhưng người sai rõ ràng là anh ấy, sinh ra có miệng làm gì mà không thể nói chuyện đàng hoàng, nhất định phải động thủ sao?” Tôi cau mày không đồng ý với lời bênh vực Tống Thần của Ninh Mộng.

“Nói sao thì quá khứ của Trần Vỹ cũng không được tốt lắm. Hơn nữa gia đình anh ấy mấy đời đều là xã hội đen, hoàn cảnh xuất thân khá phức tạp. Tống Thần chỉ sợ em dính vào rồi liên luỵ, về sau dễ xảy ra chuyện mà thôi.”

Tôi cúi đầu không nói gì nữa.

Thật ra tôi cũng hiểu cho sự lo lắng của Tống Thần, nhưng tôi tin Trần Vỹ sẽ bảo vệ tôi an toàn.

Tôi tin là vào khoảnh khắc Trần Vỹ quyết định cùng tôi hẹn hò, anh đã suy nghĩ chu toàn rồi.

Một lúc sau, tôi thấy Trần Vỹ và Tống Thần cùng nhau đi tới, tôi và Ninh Mộng lập tức đứng dây tiến về phía họ.

Tôi lo lắng kiểm cho mặt Trần Vỹ xem có bị Tống Thần đánh thêm chỗ nào hay không thì nhận được cái lườm từ Tống Thần.

Tôi trừng mắt lại với anh và nói: “Lần sau phải dùng cái miệng trước, đừng có hở một tí là động tay động chân.”

“Được rồi được rồi, càm ràm hoài. Em học tính này từ Mộng Mộng à?”

Ninh Mộng nghe vậy liền đánh vào vai Tống Thần một cái thay cho lời cảnh cáo rồi quay sang nhìn hai chúng tôi: “Vậy chúng tôi đi trước, hai người về cẩn thận nhé.”

Thế là chúng tôi ai về nhà nấy, trên đường về, tôi đi trước Trần Vỹ một quảng, cả đoạn đường không thèm quay lại nhìn anh lấy một lần, cố tình đi rất nhanh.

Nhưng chân tôi không dài bằng chân của Trần Vỹ, nên không đi nhanh bằng anh.

Anh bước vài bước lớn, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp tôi, anh kéo cánh tay tôi lại hỏi: “Em làm sao vậy? Giận anh sao?”

Tôi vung tay ra nhìn anh rồi nói bằng tông giọng hơi cao: “A Vỹ anh là đồ ngốc sao? Không biết tránh đi sao? Đừng nói với em ở ngoài anh cũng để người ta đánh đấy nhé?”

Trần Vỹ mỉm cười bất đắc dĩ và thở dài: “Anh tránh rồi, lỡ trúng em thì phải làm sao?”

Vốn dĩ tôi đang rất tức giận, nhưng sau khi nghe anh nói vậy, tâm trạng tôi như tức nước vỡ bờ, đột nhiên oà khóc, làm Trần Vỹ luống cuống hết tay chân, anh một bên ôn nhu lau nước mắt cho tôi, một bên lo lắng hỏi: “Làm sao vậy? Sao lại khóc rồi? Anh xin lỗi, đều tại anh không tốt, đều là lỗi của anh. Em đừng khóc nữa, được không?”

Tối đó Trần Vỹ ngủ lại nhà của tôi.