Quấy Rầy Cái Chết

Chương 39: Sức Chiến Bền Bỉ



“Cậu muốn sao mới thôi cắn chặt không tha chuyện này nữa?”

“Bí mật đổi lấy bí mật, trò chơi này rất công bằng. Ông nghĩ xem, giờ tôi có cam kết thế nào trong lòng ông vĩnh viễn không tin tưởng tôi.”

“Vậy rốt cuộc cậu muốn gì, nói lẹ đi đừng vòng vo thêm mệt.”

“Thứ ông đang có, ‘nước biển’.”

Trợ lý Vương kinh hãi lùi về sau một bước, ánh mắt dè chừng nhìn tên phóng viên Trần Huân Nhiên: “Cậu cần nó để làm gì?”

“Cái này ông không cần biết. Sao? Lúc trước ông dùng thứ này để ép người hại người, bây giờ tỏ ra sợ hãi thật mẹ nó, nhàm chán!”

Trợ lý Vương nới lỏng cravat, thở hắt ra một hơi, có vẻ lưỡng lự nói, “Được, hôm sau sẽ giao cho cậu. Cần bao nhiêu? Tôi không có nhiều hàng đâu.”

“Cần 5 lọ.”

Dứt lời Trần Huân Nhiên cụp mạnh chiếc mũ lưỡi trai trên đầu xuống nhìn dáo dác xung quanh sau đó phóng lên chiếc mô tô chạy vút đi.

Tiếng động cơ hòa vào phố đêm vừa lên đèn, anh Phó đỗ xe ở một góc tòa nhà cũ trông thấy Trần Huân Nhiên rời đi liền kịp thời bám sát theo.

Đến bến sông Thượng Hải chỗ hai người hẹn nhau trước đó, Trần Huân Nhiên và anh Phó trực diện nhìn nhau, thẳng thắn trao đổi vấn đề.

“Đừng nghĩ tôi đang giúp các người, cũng đừng đắc ý đã nắm thóp được tôi. Tôi đã không còn gì, máu điên có thể nổi lên bất cứ lúc nào.”

Trần Huân Nhiên tháo mũ lưỡi trai ném mạnh xuống sông ánh mắt phẫn hận. Nhưng anh Phó ngược lại rất điềm tĩnh.

“Sao lại bảo là không còn gì? Cậu còn trẻ, tương lai rộng mở. Hàn tổng rất thưởng thức trí tuệ và nhiệt huyết trong con người cậu. Sau khi trả thù, tống Ngạn Tuấn vào tù thì chúng ta coi như bạn.”

Trần Huân Nhiên cười lạnh: “Cái đó tôi không thiết tha... Mặc khác, Hàn Tần giữ Ngạn Hi kia bên cạnh, có nghĩa là vẫn muốn cứu sống Ngạn thị MJ.”

Anh Phó không vội trả lời, vô cùng đắn đo lựa lời: “Tâm tư Hàn tổng tôi không rõ. Nhưng ông Ngạn đã mất, huống hồ chuyện ai làm người đó chịu, cậu hà tất chấp nhất trên người Ngạn Hi. Cô ấy cũng bất hạnh như cậu...”

“Im đi... Cha tôi không chết? Mẹ tôi không chết sao? Tôi không thương xót cho bất kì một ai, không ai đáng cả.”

Anh Phó nhìn đồng hồ, có vẻ nôn nóng rút ra túi tiền mặt được gói gọn trong giấy cứng ném vào người cho Trần Huân Nhiên.

“Đây là tiền bồi dưỡng của Hàn tổng san sẻ đến cậu, cũng là tấm lòng anh ấy muốn cậu nghĩ đến việc tham gia vào đoàn luật sư cố vấn của Hàn thị. Hy vọng cậu lý trí cân nhắc.”

Nói xong anh Phó liền lái xe rời đi, không hề bận tâm đến biểu cảm của Trần Huân Nhiên như thế nào.

Về đến biệt thự Hàn gia thì anh Phó trông thấy Hoàng Linh San đeo khẩu trang ngồi ở phòng khách, xung quanh chỉ có một người giúp việc đứng cách xa, ngược lại không còn ai khác.

Theo lý giờ này Hàn tổng có ở nhà.

“Chào cô Linh San!”

“Vâng.”

Hoàng Linh San lạnh nhạt đáp lại, ánh mắt lạnh lùng liếc thoáng qua anh Phó dường như đang tỏ thái độ khó chịu.

Anh Phó tiến lại gần, rất nhẫn nại mở lời hỏi thăm: “Cô đợi Hàn tổng? Trước giờ Hàn tổng không thích tiếp khách ở nhà riêng, cô không mời mà đến như vậy sẽ khiến Hàn tổng không vui đâu.”

Hoàng Linh San trừng mắt với anh Phó, nhưng lại không nói gì.

Với thái độ này, anh Phó đành chọn lựa mặc kệ, tìm quản gia Hoàng đưa lên Thư phòng gặp mặt Hàn Tần.

Phía này, Ngạn Hi giật mình tỉnh dậy vô thức bấm mạnh móng tay vào da thịt của Hàn Tần, ánh mắt thảng thốt: “Ở đây là đâu?”

“Phòng ngủ của anh... Em ngất xỉu xong rồi ngơ ngáo luôn ư?”

Ngạn Hi nhìn chung quanh một lượt, sau đó nghiêm giọng phản trắc: “Em hồ đồ hay là anh hồ đồ đây.”

“Mẹ Dương và Dương Vĩnh đang rất nóng lòng gặp em. Họ muốn rời đi... em nên lựa lời thuyết phục.”

Ngạn Hi kinh ngạc nhìn Hàn Tần, “Em không hiểu ý anh cho lắm, anh mau như vậy đã trở mặt, tốt với em rồi?!”

“Nếu như giữa chúng ta từ đầu không phải là xây dựng bằng tình cảm, vậy thì em có thể đưa ra sự trao đổi và yêu cầu. Giống như đêm đó em đã nói, anh giúp em lấy lại Ngạn thị, em sẽ sang nhượng MJ lại cho anh.”

Ngạn Hi vén tấm chăn qua một bên, bước xuống giường hướng nhìn tấm lưng vững chãi của Hàn Tần đầy ý nghi hoặc.

“Càng lúc em càng không hiểu anh đang nghĩ gì và toan tính gì.”

“Em trả lời đi.”

“Được thôi. Dù sao em cũng không có chỗ dung thân.”

“Em về tòa nhà phía đông đi, anh có chuyện cần bàn với anh Phó. Buổi tối cả nhà dùng cơm chung sau.”

Ngạn Hi thở nhẹ một tiếng, không nề hà đẩy cửa ra ngoài, lúc vòng xuống góc cầu thang thì trông thấy quản gia Hoàng đi về phía cô, dáng vẻ khẩn trương. Còn chưa mở lời hỏi chuyện gì Ngạn Hi đã vì bóng dáng ngồi dưới phòng khách làm cho sửng sốt.

“Cô ta... cô ta dám đến đây? Mẹ ki*p!”

“Cô ấy ngồi đợi 1 tiếng đồng hồ rồi. Vì bảo vệ biết cô ấy nên nể mặt cho vào bên trong, tôi lại không dám làm phiền cậu Hàn và cô, cho nên đành để cô ấy chờ.”

“Hàn gia có quy tắc của Hàn gia, quản gia Hoàng không có làm gì sai cả.”

Ngạn Hi bước xuống, âm thanh nhịp nhàng vang lên, mấy chốc đã thu hút thính giác của Hoàng Linh San. Cô ấy bàng hoàng ngước mắt nhìn lên chỗ cầu thang đi xuống, sắc bén dõi theo bước chân chậm chạp của Ngạn Hi.

Đến khi Ngạn Hi di chuyển đến gần Hoàng Linh San, thì nghe được cô ấy chế giễu: “Ngạn tiểu thư cũng khéo diễn kịch, xem ra diễn còn hay hơn tôi đây khi tham gia đóng phim.”

“Quan trọng là Hàn Tần mềm lòng.” Ngạn Hi rất đắc ý nói.

Hoàng Linh San siết chặt nắm đấm, kích động muốn lao về phía chân cầu thang đi tìm Hàn Tần. Nhưng hành động này lập tức bị quản gia Hoàng và Ngạn Hi quyết liệt cản lại.

Hoàng Linh San bắt đầu lớn tiếng gọi, không chút nhân nhượng xô đẩy với mọi người, Ngạn Hi tức giận liền vung tay lên hướng Hoàng Linh San tát xuống. Tuy nhiên tay vừa giơ lên cao đã bị chính Hoàng Linh San chế trụ, còn không nhân nhượng phản đòn, dùng sức đẩy mạnh Ngạn Hi ngã nhào xuống ghế salon.

Ngạn Hi bàng hoàng đến ngây người. Hoàng Linh San quả nhiên không giống như Ngạn Linh yếu đuối kia, cô không thể thích là cứ đánh cứ mắng cho được.

“Hoàng Linh San! Cô càng nổi nóng hành động mất chừng càng khiến cô mất điểm trong lòng Hàn Tần thêm thôi.”

“Ngạn Hi! Cô hết lần này tới lần khác khó dễ tôi, nếu không nể cô đang ăn bám nhà họ Hàn sớm đã dạy cô một bài học. Xem thử Hàn Tần bênh vực tôi hay là cô.”

Ngạn Hi nghiến răng, quả quyết trả lời: “Đương nhiên là tôi. Hàn Tần sao có thể yêu thích một con ma nữ một bụng thâm trầm như cô được chứ.”

Ngạn Hi tức tốc giật mạnh tay Hoàng Linh San và nói: “Cô đi theo tôi, tôi cho cô xem hai người này.”

***