Quấy Rầy Cái Chết

Chương 46: Thu phục ngạn hi



Ngạn Hi sau khi đến văn phòng luật sư Dương bàn công việc quá giờ cơm tối mới lặng lẽ trở về nhà.

Cô muốn chợp mắt nghỉ ngơi sớm nhưng cứ trằn trọc lăn tới lăn lui trên giường. Cảm thấy bí bách không được an tâm cô liền ngồi dậy choàng áo khoác chạy qua bên tòa nhà phía Tây.

Sau khi biết Hàn Tần đang bơi ở dưới khuôn viên thì âm thầm lẻn vào bên trong thư phòng, lục lọi các hồ sơ ra xem.

Cô không biết bản thân mình cần tìm cụ thể là gì nhưng cô biết Hàn Tần sẽ có âm mưu đối với lần Ngạn thị MJ hồi sinh trở lại.

Cô cần phải đoán được đường đi nước bước tiếp theo của anh ta.

Xem rất nhiều tài liệu quan trọng, Ngạn Hi lúc này mới chú ý đồng hồ đã gần 9 giờ. Có lẽ Hàn Tần sẽ sớm quay về thư phòng làm việc như thói quen.

Cô thu xếp mọi thứ về chỗ cũ, sau đó nhanh nhẹn kéo cánh cửa.

“Ngạn Hi hôm nay ngủ sớm...”

Ngạn Hi bịt miệng khép lại cánh cửa. Ôi mẹ ki*p, sao lại có thêm cả Dương Vĩnh cùng đến.

Luýnh quýnh vài giây Ngạn Hi cuối cùng cũng chọn trốn sau bức rèm cửa, nép mình vào một góc cạnh giá sách.

Tiếng cửa mở, Hàn Tần đẩy Dương Vĩnh bằng xe lăn đi vào.

“Trong thư phòng có rất nhiều sách hay, sau này cứ tùy ý đến chọn vài quyển đọc.”

“Wow... mấy mô hình này thật tinh tế.”

Dương Vĩnh ôm hộp mô hình kiến trúc đô thị lên xem, ánh mắt trầm trồ.

Hàn Tần mỉm cười ấm áp, ngồi xuống ghế salon đối diện, từ tốn mở lời: “Anh vừa mới biết, em đã thay đổi ngành học.”

Dương Vĩnh hơi khựng lại, tỏ ra thản nhiên đáp: “Tuy em thích vẽ tranh nhưng mà cũng là người thiết thực. Học tài chính thì kiếm được nhiều tiền, có thể làm chỗ nương tựa cho mẹ và Ngạn Hi.”

“Em thay đổi ngành học, chủ yếu vẫn là vì Ngạn Hi.”

Dương Vĩnh cười buồn: “Vậy thì có gì kì lạ, em đã xem Ngạn Hi là người thân của mình. Không chỉ vì cô ấy là bạn gái của anh trai, mà những gì cô ấy giúp cho em và mẹ, không kể hết bằng lời. Mỗi ngày em đều xem tin tức, trong lòng nóng như lửa đốt. Đến người ngoài cuộc như em còn không chịu đựng nỗi, thử nghĩ Ngạn Hi đã chịu áp lực lớn thế nào. Em muốn tương lai san sẻ với cô ấy những khó khăn.”

Hàn Tần trầm ngâm không nói, Dương Vĩnh cũng không biết anh rốt cuộc nghĩ gì. Chuyện giữa Hàn Tần và Ngạn Hi tuy Dương Vĩnh có chỗ biết chỗ không, nhưng vẫn là chuyện riêng của họ, với tính cách lạnh nhạt trước giờ, Dương Vĩnh không thiết tha bận tâm sâu vào.

Hàn Tần nhìn vào gương mặt em trai giữ lấy xúc động, anh không lo nghĩ cho ai khác, anh chỉ đang tính xem cần lựa lời thế nào để Dương Vĩnh thay đổi ngành học.

Anh không muốn Dương Vĩnh vì bất cứ ai thay đổi sở thích và ước mơ bấy lâu, cho dù đó là Ngạn Hi.

Hàn Tần bất giác trông thấy chiếc rèm khẽ động. Anh đứng lên muốn tiến lại đó bắt ngay tại trận, nhưng bước chân di chuyển có hơi do dự... cuối cùng thì đổi ý đi đến bàn rót cho mình và Dương Vĩnh cốc nước. Sắc mặt cũng không hề thay đổi: “Anh hy vọng em có thể thay đổi ngành học, đúng với sở trường mà phát huy.”

“Anh làm sao biết sở trường của em là gì? Vẽ tranh? Vẽ tranh có thể vẽ mọi lúc và tìm giáo sư về phổ cập. Nhưng kiến thức chuyên môn kia không phải học ngày một ngày hai là thành tài.”

“Vậy thì em có thể cân nhắc học về kiến trúc. Ngạn thị và cả Hàn thị đều đầu tư vào ngành xây dựng và địa ốc... Quyết định cuối cùng, vẫn tùy thuộc vào chí hướng của em.”

Hàn Tần nhìn ra Dương Vĩnh đã bị anh làm lay động, nhưng cậu nhóc không nói gì, ánh mắt chăm chú nhìn mô hình đô thị trong tay.

Hàn Tần chọn cho Dương Vĩnh vài quyển sách hay, sau đó không giữ cậu ở lại nói chuyện mà đến bàn làm việc xem hồ sơ các dự án.

Anh thoáng nhìn về chiếc rèm cửa, không khỏi bực dọc gọi một tiếng: “Chui ra ngoài đi, đâu có phải là con chuột.”

Ngạn Hi nghiến răng hậm hực, kéo mạnh chiếc rèm qua một bên.

“Em về phòng ngủ đây.”

“Đứng lại.”

Ngạn Hi chậm rãi quay lưng lại, cười cười ái ngại.

“Em lén lút vào đây lục lọi xem tài liệu quan trọng, nói đi là đi.”

“Nếu ở đây có thứ quan trọng sao anh không khóa kín lại đi. Ha, em muốn tìm sách kinh tế đọc thôi. Để đầu óc mở mang, khôn ra một chút.”

Hàn Tần rời ghế đi về phía Ngạn Hi, nhìn cô một cách chăm chú: “Vụ tai nạn hôm nay rốt cuộc có liên quan đến em?”

“Không có.”

“Hôm nay anh hơi mệt, không muốn làm việc thâu đêm nữa.”

“Vậy thì anh ngủ sớm đi.”

“Chúng ta đã sớm làm lành rồi, đúng không?”

Ngạn Hi ngỡ ngàng. Làm lành?

Nghĩ đến Hoàng Linh San, Ngạn Hi chỉ có thể cười trừ. Nói Hàn Tần bị cô ta mê hoặc và dụ dỗ thì đúng hơn. Nhưng cô... không muốn để loại người đó được toại nguyện.

“Anh cứ nhìn em như vậy thật ngượng ngùng quá.”

Ngạn Hi dụi dụi mũi bàn chân, cúi mặt lảng tránh.

Hàn Tần khẽ cười, đưa tay lên búng vào lỗ tai của Ngạn Hi trêu chọc.

“Anh bị bọn bắt cóc dùng súng A-ka đánh, lưng và vai đều đau. Em đến phòng xoa bóp giúp anh đi.”

Ngạn Hi còn chưa kịp trả lời đã bị Hàn Tần bế thốc đi về căn phòng.

“Anh vẫn còn bế em nổi kia mà.”

“Em nhẹ như con mèo thôi.”

Ngạn Hi bĩu môi, nhéo mạnh vào ngực của Hàn Tần một cái.

“Em cứ nghịch đi...”

Ngạn Hi đỏ mặt, câu nói vừa rồi hình như còn có vế sau.

Hàn Tần ném nhẹ Ngạn Hi lên giường ánh mắt nhìn xuống chỗ thân váy bị tốc lên lộ ra phần da thịt trắng ngần, cả người như ngây dại.

“Ha, anh định làm chuyện phạm pháp sao? Em vẫn còn là vị thành niên.”

Hàn Tần cởi áo, thản nhiên đáp lời: “Em có từng nói câu này với Dương Ân hay không?”

Vẻ mặt Ngạn Hi lập tức tái đi, hình ảnh thân mật của cô và Dương Ân xuất hiện trong đầu, không khỏi xấu hổ. Cô chỉnh lại thân váy, muốn ngồi dậy thì bị Hàn Tần dùng hai tay bấu mạnh bờ vai xuống, gương mặt tức thì áp sát.

“Có không?”

Ngạn Hi căng thẳng, chỉ biết lắc đầu.

Hàn Tần hài lòng hôn xuống, cô đúng thực không nói.

Cô rất yêu Dương Ân, và tín nhiệm tuyệt đối. Sau đó thì ngu muội để người ta thương tổn bản thân.

Hàn Tần miệt mài di chuyển nụ hôn khắp nơi, mạnh bạo mút lấy, Ngạn Hi mặc dù bản tính háo thắng nhưng đối với chuyện thân mật thế này vẫn chưa giỏi thích ứng, cô chủ ý tránh né, còn cố ý cất tiếng phá vỡ bầu không khí, muốn làm Hàn Tần mất hứng.

“Nhưng anh đã cùng Hoàng Linh San trải qua còn gì...”

Hàn Tần vẫn không dừng lại động tác... anh còn không hiểu tâm tư con nhóc này sao... Nhưng giữa anh và Ngạn Hi vẫn còn có khoảng cách, anh muốn Ngạn Hi phải yêu anh, và anh nghĩ đây là chuyện khá dễ dàng.

Thu phục một người sẽ tốt hơn là để kẻ khác thu phục.