Quậy Tung Hogwarts

Chương 257: Thuộc tính của chúa tể



Editor: Nguyetmai

Alina là một kẻ mù đường.

Tuy rằng cô đã từng đổ chuyện này cho sự thiếu sót chức năng thân thể nào đó, hoặc là điện từ trường hỗn loạn trong đô thị hiện đại ảnh hưởng đến việc phán đoán phương hướng của cô…

Nhưng khi cô tiếp tục kiên cường sống sót sau khi xuyên không thì chỉ còn lại một lời giải thích: Mù đường là một thuộc tính gắn chặt trên linh hồn, không thể phá hủy, không thể bán đi được, không thể vứt bỏ, không thể làm tan rã.

Thế nhưng, mù đường không có nghĩa là ngớ ngẩn.

Trên thực tế, có rất nhiều chứng cứ cho thấy, hầu hết nhưng người mù đường đều rất thông thái.

Trước khi chấp nhận vận mệnh của mình, gần như dân mù đường nào cũng cố gắng dùng những cách thức như tri thức, tâm linh, động vật để cường hóa bản thân, để phá vỡ lời nguyền mà thế giới này để lại trên người mình.

Ví dụ như Alina có thể thành thạo dùng mặt trời và kim đồng hồ để tính ra vị trí và tọa độ.

Cô có thể trả lời ngay hệ mặt trời nằm trong vòng thứ ba của hệ ngân hà, đồng thời nằm ở giữa chòm sao Perseus và chòm sao Centaurus – trên vòng chòm sao Orion.

Cô có thể dễ dàng dựa vào vòng tuổi của cây cối bị cắt đôi để phân biệt ra hướng Nam và hướng Bắc.

Cho dù vào ban đêm, cô cũng có thể căn cứ vào chòm sao trên trời hoặc hình dạng đám mây do gió tạo thành để trả lời ra vị trí Đông Tây Nam Bắc một cách chính xác.

Càng không cần phải nói, là một người yêu thiên nhiên, thậm chí cô có thể thông qua thực vật và sinh vật xung quanh để khái quát về khí hậu nơi mình đang đứng, độ cao so với mặt nước biển và tình trạng địa chất.

Thế nhưng… cô cứ không tìm ra được nơi mình muốn tìm!

Đây chính là mù đường!

Đối với Alina, biết tên con đường đi đến nơi mình ở, biết nơi mình ở là lâu đài Hogwarts, biết Hogwarts ở trên một điểm cao nào đó ở Scotland, xét về bản chất thì không có gì khác nhau cả.

"Thế mới nói, có phải ta nên cảm thấy may mắn vì có thể nhận ra phương hướng chính xác để tới Salzburg không?"

Grindelwald khoanh tay, lão dựa vào cạnh một ngã ba đường quen thuộc, buồn cười nhìn cục bông trắng trước mặt và nói.

"Lần đầu tiên ta nghe nói Hogwarts có học sinh không biết đường để tới Đại sảnh đường ăn cơm."

Đây là lần thứ ba trở lại chỗ cũ, dù cục bông trắng trước mặt có ngụy biện thế nào thì lão cũng không bị lừa nữa.

Trong khoảng thời gian này, xem như Grindelwald đã được biết đến những bí mật ẩn chứa trong lâu đài Hogwarts. Ví dụ như nhà vệ sinh bỏ hoang chứa đầy sương mù màu xám đáng sợ; căn phòng dưới lòng đất chưa được cải tạo xong, chỉ toàn những tiếng thì thầm quỷ dị; nhà kho chất đầy nguyên liệu độc dược mục nát; phòng học trống không vứt những chiếc khăn khả nghi…

Phải biết rằng, trong lâu đài pháp thuật, đôi khi đường đi không chỉ là những con đường mà mắt thường có thể nhìn thấy được, Grindelwald có mức độ cảm nhận pháp thuật siêu cao và Alina có trực giác nhạy bén gần bằng sinh vật pháp thuật, hai người luôn có thể tìm ra những "đường tắt" thông tới phương hướng chính xác ở đằng sau tường đá, sau màn che.

Hai Chúa tể Hắc ám một già một trẻ, ỷ vào thực lực của bản thân nên đương nhiên là đi dạo khắp lâu đài mà chẳng hề cố kỵ điều gì.

Sau khi trải qua mấy chục phút có thể nói là tìm tòi đường đi kích thích của lâu đài cổ xưa, lòng vòng rồi trở về điểm xuất phát lạ lẫm mà quen thuộc, ừm… có lẽ phải nhấn mạnh một chữ "lại" nữa, rốt cuộc Grindelwald cũng hiểu ra, vì sao lúc trước ở lâu đài Nurmengard, lần nào Alina đi ra ngoài, chỉ cần liên quan đến việc di chuyển giữa các tầng lâu, cô đều bắt lão phải ra ngoài đi cùng, đồng thời lấy danh nghĩa là duy trì lượng vận động thích hợp, tránh bị tích mỡ.

Có thể nguyên nhân chủ yếu là cô sợ bất cẩn lạc đường, không tìm được đường về phòng ngủ nữa ấy nhỉ?

"Ha ha, vậy ông nói cho cháu biết phải đi thế nào đi. Người vừa nói là đi xuyên qua tường đá là có thể tìm ra phương hướng, chẳng lẽ không phải ông sao, ông nội?"

Alina ngẩng đầu liếc nhìn "ông nội không có quan hệ máu mủ" đang ngồi ở một bên nói mát, cô tức giận nói.

"Nếu cùng là mù đường thì trong tình huống không có người ngoài thế này, không cần phải trốn tránh trách nhiệm."

Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, nhưng lời này rất có lí.

Thế giới là công bằng, có được tài năng pháp thuật kiệt xuất đôi khi không thể không phải đánh đổi bằng một cái khác, ví dụ như cảm ứng phương hướng không mạnh mẽ.

"Đừng có đánh đồng ta với cháu, nếu không vì cấm chế pháp thuật trong lâu đài này thì chỉ cần một Bùa dịch chuyển đơn giản là có thể tới nơi."

Sắc mặt Grindelwald cứng đờ lại, lão hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt chỉ toàn nét không vui.

"Nói tóm lại, là ai nhắc đến chuyện muốn rời khỏi phòng học? Cháu tự nghĩ lại đi!"

Bởi vì Dumbledore còn muốn thảo luận việc điều chỉnh chương trình học sau đó với Snape, đồng thời dặn dò một số việc, vì thế Alina và "ngài Otto" đương nhiên sẽ tạm thời được mời ra khỏi phòng học.

Sau đó…

"Chi bằng chúng ta tới Đại sảnh đường trước đi, cháu đói bụng lúc nào chẳng hay rồi."

Alina nói như vậy.

Trong từ điển món ăn kiểu pháp kinh điển, Ốc sên nướng pho mát được làm món khai vị trước món ăn cũng là có lí. Sức hấp dẫn của lượng protein vừa đủ, cộng thêm pho mát và cần tây có thể kích thích dạ dày và khoang miệng ở mức độ lớn nhất, sinh ra cảm giác đói bụng, quả thực là có thể nhen nhóm lên cơn đói khát.

Grindelwald đã hơi đói bụng nên đương nhiên là đồng ý với lời đề nghị của Alina, lựa chọn bỏ lại Dumbledore và Snape, hai người tới Đại sảnh đường trước.

Thế nhưng…

Ngôi sao sớm mai của thế giới phù thủy có thể tới đánh cướp phòng bếp chính của Hogwarts, ăn trộm trong văn phòng giáo sư môn Độc dược như một cơn gió lại là một dân mù đường không có thuốc chữa.

Điều mấu chốt nhất là, Alina là chúa tể trong thế giới dân mù đường.

Phải biết rằng, sự đáng sợ của người mù đường không nằm ở chỗ có thể lạc đường một mình, mà ở chỗ cô có thể khiến một nhóm người đi theo mình mất phương hướng – dù là loài người có cảm ứng phương hướng bình thường.

Mà ngôn từ của những người này, thường thì sẽ ngập tràn tính lôi cuốn!

"Căn cứ theo xác suất…"

Lúc gặp được ngã ba lần thứ nhất, Alina tiến hành suy luận một cách hoàn mỹ không chút khuyết điểm. Căn cứ vào xác suất để chỉ đường là rất khoa học, nhưng hầu hết dân mù đường luôn có thể kích hoạt những chuyện có xác suất rất nhỏ…

"Cháu cảm thấy con đường này rất quen thuộc, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là cháu đã đi qua rồi…"

Đương nhiên, trở lại một nơi hai lần liền, luận điểm này cũng không thể là giả được – quả thực là rất quen thuộc.

"Ông chắc rằng lựa chọn của mình là chính xác sao? Nếu cháu nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên ông tới Hogwarts?"

Lúc Grindelwald định chỉ một phương hướng khác, Alina đưa ra lời chất vấn theo bản năng chứ thật sự không phải vì cô chắc chắn.

"Im đi, tiếp theo để ta phán đoán phương hướng!"

Lần đầu tiên trở lại đây, Grindelwald nói như vậy.

Nhưng điều đáng tiếc là, kể cả khi Grindelwald dẫn đường trong lần thứ ba thì hai người vẫn trở về vị trí cũ.

"Hay là ông cầu cứu Giáo sư Dumbledore đi? Các ông có pháp thuật thần kỳ có thể gọi lẫn nhau đúng không?"

Alina vuốt cái bụng sắp đói xẹp của mình, nhìn Grindelwald ở bên cạnh với vẻ mặt van nài.

Kiến trúc dưới lòng đất của Hogwarts đúng là đáng sợ, thế nên ngôi trường này không có tiền lệ mất tích thật sao?

"Thử một lần cuối cùng."

Khóe mắt Grindelwald hơi giật giật, bây giờ tới Đại sảnh đường thì đã muộn rồi.

Với tính cách của Albus, tuy rằng không nói gì nhưng chắc chắn sẽ ngầm chế giễu lão ở trong lòng.

"Mà kể ra, hình như ta nghe thấy tiếng vang lạ ở phía bên trái, lần này chúng ta đi theo hướng đó đi."