Quên Lãng

Chương 18: Tìm Về Kí Ức Năm Mười Tám 2



Gia Luật Yến ngồi sốt ruột không biết nên làm gì. Vừa sốt ruột nước mắt lại rơi xuống. Manh Nhi và Lý Anh ngồi bên cạnh chỉ biết nhìn.

Lý Anh đứng dậy, bước đến bên cạnh lên tiếng Gia Luật Yến:

"Tiểu Yến, đừng khóc nữa? Tiểu Uyển phúc lớn mạng lớn sẽ không sao đâu? Chị tin rằng Tiểu Uyển sẽ bình an vô sự trở về mà." Lý Anh nói.

Manh Nhi cũng đứng dậy đưa cho Gia Luật Yến một cái khăn và rót cho cô một cốc nước:

"Tiểu thư, chị đừng lo quá, phu nhân sẽ không sao đâu. Chẳng phải Anh tiểu thư đã nói rồi sao? Phu nhân phúc lớn mạng lớn. Sẽ trở về bình an thôi. Chị đừng lo quá ha. Uống một ngụm nước đi."

Manh Nhi đưa cốc nước cho Gia Luật Yến. Cô cầm lấy tay Lý Anh:

"Lý Anh, thật sự chị dâu sẽ không sao đâu đúng không? Em lo quá. Là em không tốt." Gia Luật Yến tự trách bản thân.

Lý Anh vỗ nhẹ vào vai Gia Luật Yến:

"Sẽ không sao, không sao đâu ha. Yên tâm đi nha."

Diệp Uyển Nhi bị nhốt trong một ngôi nhà hoang bên bìa rừng rậm Sa Uyển. Tay chân tê cứng không thể làm gì được đó bị trói chặt tay chân.

Diệp Uyển Nhi hoảng loạn nhìn trước mặt mình là hai tên vệ sĩ cao to, béo. Đứng giữa chính là Vân Thanh Lệ.

Diệp Uyển Nhi khuôn mặt hiện chút vui mừng nhìn Vân Thanh Lệ:

"Thím Lệ, thím ở đây thì tốt quá, thím thả con ra đi, được không?"

Vân Thanh Lệ bước tới sát cạnh Diệp Uyển Nhi, nắm lấy cằm cô:

"Khuôn mặt này đúng là rất kiều diễm, chính vì khuôn mặt này mà Gia Luật Thuần mê đắm mày khiến Uyển Hòa của tao phải chịu cảnh bị phất lờ, thả mày ra ư? Đó là điều mà Vân Thanh Lệ này không làm được." Vân Thanh Lệ quát lên.

Vân Thanh Lệ gật đầu với hai tên kia, cả hai đều bước ra ngoài. Diệp Uyển Nhi đương nhiên không hiểu gì cả.

Một lát sau, từ bên ngoài hai tên kia lôi vào một người phụ nữ trung niên. Đó là Tưởng Hàn.

Diệp Uyển Nhi nhìn Vân Thanh Lệ, bà ta đã bắt cóc mẹ cô:

"Thím Lệ, thím bắt cóc mẹ con? Thím dựa vào đâu mà là điều đó, thím dựa vào đâu mà tra tấn bà ấy, thím còn là.."

Chưa nói xong, Vân Thanh Lệ thẳng thừng tát vào mặt Diệp Uyển Nhi. Mặt cô im năm ngón tay của Vân Thanh Lệ đau rát.

Tưởng Hàn điên cuồng nhìn Vân Thanh Lệ:

"Vân Thanh Lệ, cô dám đánh con gái tôi. Cô muốn làm gì cứ nhắm vào tôi. Đừng làm hại tới nó. Không tôi sẽ liều mạng với cô."

Vân Thanh Lệ nhếch mép cười nham hiểm nhìn Tưởng Hàn:

"Vả miệng bà ta cho tôi. Đến khi nào bà ta chịu nhận lỗi thì thôi." Vân Thanh Lệ ra lệnh.

Hai tên vệ sĩ náo nức làm theo, Tưởng Hàn khóc, kêu lên từng đợt kéo dài như cứa vào tim Diệp Uyển Nhi.

Diệp Uyển Nhi không ngừng la hét, cầu xin Vân Thanh Lệ:

"Vân Thanh Lệ, bà thả mẹ tôi ra. Nếu không Gia Luật Thuần sẽ không tha cho các người. Vân Thanh Lệ, bà thả mẹ tôi ra, tôi xin các anh đừng đánh nữa. Đừng đánh nữa mà.."

Vân Thanh Lệ bước tới nắm lấy cằm của Tưởng Hàn, nhìn bộ dạng máu me khắp người của bà:

"Tưởng Hàn, à không, Diệp phu nhân bà có cô con gái thật hiếu thảo và xinh đẹp. Nếu như, tôi cho người làm nhục cô ta hoặc cho lên mặt nó vài nhát dao, không biết Gia Luật Thuần còn yêu thương nó như bây giờ không nhỉ? Hay là.."

Tưởng Hàn giọng nói yếu ớt, liên tục lắc đầu:

"Không, không được. Vân Thanh Lệ cô đừng có làm như vậy. Cô không phải cũng có con gái sao? Đừng, đừng làm hại tới Uyển Nhi."

Vân Thanh Lệ bước từng bước ra ngoài, bên trong tên vệ sĩ giữ chặt Tưởng Hàn, tên kia đang từng bước một xé rách chiếc áo phông mỏng manh của Diệp Uyển Nhi, mạc cho Tưởng Hàn và Diệp Uyển Nhi la hét, kêu cứu.

Thật kịp thời, những hành động cạn bã của tên vệ sĩ không được thực hiện, thay vào đó là Vân Thanh Lệ cũng bị áp giải trở lại.

Cánh cửa mở ra, Hoàng Thời cùng đám vệ sĩ bước vào. Anh thẳng thừng cho hai tên vệ sĩ đó hai cái nắm đấm và không tiếc cho Vân Thanh Lệ mấy cái bạt tay.

"Vân Thanh Lệ, bà gan to quá rồi đấy? Tôi sai bà bắt người. Nhưng không sai bà đánh họ. Bà lấy lá gan ở đâu ra vậy hả?" Hoàng Thời không nương tay tra hỏi.

Vân Thanh Lệ không thể nói được gì chỉ biết im lặng. Hoàng Thời bước tới gần Diệp Uyển Nhi lấy áo khoác che đi nửa thân trên của cô, do chiếc áo của cô đã bị xé rách:

"Thật xin lỗi Diệp tiểu thư, là do tôi không tốt. Đã để xảy ra chuyện này."

Diệp Uyển Nhi nhìn Hoàng Thời với ánh mắt kinh tởm. Giả bộ vô tội sao? Bắt cóc, đánh đập mẹ cô dã man thế mà giả bộ làm người tốt sao?

"Anh chính là Hoàng Thời, anh đừng giả bộ từ bi trong lúc này vì nó không phù hợp với thời điểm. Anh sai Vân Thanh Lệ đánh đập mẹ tôi ra nông nỗi đó, tra tấn mẹ tôi dã man như vậy, thế mà anh giả bộ từ bi trước mặt tôi sao? Hoàng Thời, bị ổi, vô liêm sỉ. Trời không dung thứ cho anh đâu. Nếu anh thật sự từ bi tới nỗi đó thì đã không bắt cóc tôi rồi. Nếu anh không muốn làm hại chúng tôi thì đâu cần bắt chúng tôi." Diệp Uyển Nhi tức giận.

Bằng Vu Thần và mọi người đã tập hợp đầy đủ, theo những thông tin trên máy tính định dạng:

Bằng Vu Thần vẫn đang dùng thiết bị kết nối với Gia Luật Thuần:

"Gia Luật Thuần, đã định dạng được rồi. Khu nhà bỏ hoang phía Đông Nam bên bìa rừng Sa Uyển. Chúng tôi sẽ tới đó ngay."

"Được, tôi cho các người mười phút để đến đó. Tôi sẽ đi trước dò đường. Nhớ kĩ, các anh em phải trang bị đầy đủ vũ khí và áo chống đạn."

"Đã hiểu."

Lại Thấm và Lại Dương đã chuẩn bị xong mọi thiết bị, người tâm rối bời lúc này hẳn là Bằng Vu Thần. Bằng Vu Thần nói:

"Mọi người chuẩn bị, tất cả lên xe."

Tất cả ngồi vào vị trí của mình và từng chiếc xe phóng vút đi.

Hết Chương 18: Tìm Về Kí Ức Năm Mười Tám 2