Quên Lãng

Chương 2: Diệp Uyển Hòa



Diệp Thương và Tưởng Hàn đang chờ đợi con gái trở về, Tưởng Hàn lo âu, không biết con gái có bị thương hay bị gì không? Ánh mắt buồn chồn, lòng nao nao, đăng reo sùng sục.

Diệp Uyển Nhi sau một đêm bị hành hạ về cả thể xác lẫn tinh thần thì cuối cùng cũng trở về tới biệt thự Diệp gia. Khóe miệng bị thương, trên cổ còn những dấu hôn còn sót lại của hắn đêm hôm qua. Cô nào đảo bước vào bà Tưởng Hàn hoảng loạn, chạy đến ôm lấy con, Diệp Uyển Nhi người không còn sức ngã lăn xuống sàn.

Diệp Tương cũng chạy lại, khuôn mặt nghiêm nghị nhìn cô đang mệt mỏi không khỏi xót xa, thương cảm:

"Uyển Uyển, con bị sao thế này? Có phải Gia Luật Thuần đã làm gì con không? Theo hắn dám.. dám làm thế với con? Hắn đúng là.. đúng là một con cầm thú, vô lương tâm.." Diệp Thương tức giận nói.

Bà Tưởng Hàn nhìn bộ dạng của cô mà chị biết khóc, tại sao con gái bà phải bị như vậy. Gia Luật Thuần đúng là một con cầm thú, giảm động tay với một cô gái yếu đuối.

Cô không muốn nói gì, nước mắt cứ thế rơi xuống, nhìn mà thật thấy hận Gia Luật Thuần.

Bà nước mắt đầm đìa đỡ cô đứng dậy, ra lệnh người hầu bên cạnh:

"Ly Tâm, dẫn tiểu thư lên phòng, tắm rửa thay quần áo, và cho cô ấy ngủ một giấc." bà Tưởng Hàn nói.

Diệp Yến Nhi từng bước theo Ly Tâm lên phòng. Cơn thịnh nộ của Diệp Thương lên cao. Ông đập tay mạnh vào bạn một cái rồi mới chịu ngồi xuống, bà Tưởng Hàn cũng ngồi xuống theo, giọng mệt mỏi:

"Vậy bây giờ, Uyển Uyển phải làm sao?" Tưởng Hàn hỏi.

Không vui đi cơn tức giận ông Diệp nhìn theo con lên lầu, một hồi lâu rồi quay sang bà Diệp nói:

"Cũng tại tôi không tốt, Tôi sẽ gọi điện cho ông đường để bàn chuyện cưới xin cho chúng nó. Tiểu Uyển không thể chịu nhục như thế này được." Diệp Thương nói trong tức giận.

Tưởng Hàn gật đầu cho là đúng, nhưng mà lo sợ sợ vì liệu Gia Luật Thuần có chịu làm theo ý muốn của hai người hay không? Bà không biết nên làm gì cho phải.

Trong cái phòng tắm, những giọt nước rơi xuống chạm vào da thịt Diệp Uyển Nhi thằng trở nên lạnh lẽo, làm sao cô càng nhạy cảm hơn. Chụp tuyển nichkhun chương kỳ cọ, cọ sạch những vết ô uế mà Gia Luật Thần để lại, cô vừa khóc vừa nhanh hơn cho nội tác của mình. Cần khẩn trương hình ảnh của hắn càng hiện ra trong đầu cô:

"Dường như cô rất mẫn cảm với cơ thể của đàn ông thì phải, cơ thể cô thật thà hơn cái miệng của cô nhiều." Gia Luật Thuần ma mị nói.

"Những người phụ nữ trên thương trường, vật trao đổi như cô thì không cần thiết phải nhẹ nhàng." Gia Luật Thuần khuôn mặt lạnh lùng vô cảm nói.

Tiếng nước càng chảy mạnh tiếng khóc của Diệp Uyển Nhi càng lớn. Tim cô càng buốt lạnh thắt lại tới băng giá. Cần đau khổ tột độ nhưng không thể chết.

Tô Vũ Chanh đang rối bời thì cuối cùng Gia Luật Thuần cũng tới, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm. Thần thái cao ngạo, vô tri:

Tôi Vũ Chanh bước vội tới chỗ anh giọng gấp gáp:

"Thuần, cậu có biết gì không? Diệp Uyển Hòa đã đến đây làm ầm ĩ cả buổi sáng vì không tìm thấy cậu, không gọi được. Cô ta chắc sắp phát điên mất." Tô Vũ Chanh kể

Gia Luật Thuần dùng một tay xoay ghế, ngồi xuống. Gác hai chân lên nhau rồi nhìn Tô Vũ Chanh một cái:

"Kể cô ta nếu lần sau Diệp Uyển Hòa còn làm ầm lên thì cứ trực tiếp lại bảo vệ." Gia Luật Thuần vô cảm nhắc nhở Tô Vũ Chanh.

Đối với một người như Gia Luật Thuần, không xử tệ với Diệp Uyển Hòa đã làm may cho cô lắm rồi.

Anh lại lườm Tô Vũ Chanh một cái, cầm đúng tài liệu trên bàn lên, lập từng trang vừa xem, vừa nghĩ, lại hỏi:

"Việc của Thần Vũ Hội đã giải quyết xong chưa, Bằng Vu Thần có báo gì về không?" Gia Luật Thuần nhìn Tô Vũ Chanh đang đứng bên cạnh hỏi.

Tô Vũ Chanh nhìn anh một lúc, song đưa tập tài liệu đang cầm trên tay đặt xuống bản trước mặt anh:

"Lão nhị nói, Anh không cần phải lo việc của hội, ngài ấy xử lý tốt. Những người của ủa băng đảo Hoàng Tường Hội cũng đã xử lý xong, hẳn Hoàng Thời tôi cũng sẽ không biết đến." Tô Vũ Chanh trình bày.

Gia Luật Thuần gật đầu, nhếch môi cười, đặt mấy quyển tài liệu xuống. Tô Vũ Chanh cũng biết ý mà đi ra ngoài làm việc của mình. Anh là đang suy nghĩ tới chuyện đêm qua, cô gái kia là lần đầu tiên vài lần đầu tiên của cô ấy là anh đã lấy đi. Nhưng cô ta là một con cờ, con cờ của Diệp Thương trên thương trường. Cũng là một con người ham tiền như bao người khác.

"Thuần.. Thuần tổng.. tôi.. Tôi đau." Nước mắt cô rơi xuống vì cơn đau.

Anh thích cái cảnh giác cô rên rỉ dưới thân mình. Cảm giác này dù là Diệp Uyển Hòa hay Vũ Thư đều không có được.

Diệp Uyển Hòa là con gái của Diệp Giang em trai của Diệp Thương, chú của Diệp Uyển Nhi. Xếp theo vai về thì hai người là chị em. Nhưng Diệp Uyển Hòa ghen tị với những gì mà Diệp Uyển Nhi có. Kể cả Gia Luật Thuần cũng là nằm trong kế hoạch chiếm đoạt.

Diệp Uyển Hòa bức bối lắm mới về tới nhà, khuôn mặt tức đến tái nhạt, mới về tới nhà đã pha phối, la lối, om sòm. Vân Thanh Lệ nhìn con gái thích cười thì cũng từ trên lầu hai bước xuống xem sao:

"Uyển Hòa, con sao thế? Đừng quậy nữa ảnh hưởng tới sức khỏe?" Rồi kéo cô đến ghế sofa. "Nào ngồi xuống đây có chuyện gì nói mẹ nghe nào?" Vân Thành Lệ khuyên hỏi.

Lâm Nguyễn Hòa giờ cái bộ mặt trẻ con làm nũng, bực tức nhìn Vân Thanh Lệ:

"Mẹ hôm qua con không gọi được Gia Luật Thuần, con cũng không tìm thấy anh ta dù đã đến công ty. Con đã rất cố gắng để được anh trai yêu, nhưng sao luôn bị anh ta lạnh lùng. Mẹ, Anh ta đã hoàn toàn không nhớ Diệp Uyển Nhi. Nhưng tại sao vẫn không thích con con, con có gì không bằng cô ta chứ?" Diệp Uyển Hòa khóc nói trong bộ dạng tội nghiệp.

Cô nghĩ mình bằng Diệp Uyển Nhi, tính tình ôn hòa nhưng lộng lẫy ấy sao. Diệp Uyển Hòa, cô là một người tham lam, có sắc nhưng không có tài, cô nghĩ mình xứng với Gia Luật Thuần.

Vân Thanh Lệ ánh mắt ôn nhu nhìn Diệp Uyển Hòa dùng tay vỗ nhẹ để an ủi:

"Con không phải lo lắng, Gia Luật Thuần sớm muộn cũng sẽ yêu con. Cha con là giám đốc Diệp thị cũng là người cùng ông con xây dựng nên Diệp thị hùng mạnh. Rất sớm thôi Diệp thị sẽ thuộc về cha con, Diệp Uyển Nhi sẽ bị tống tới phá sản. Con đừng lo." Vân Thanh Lệ đắc ý nói.

Diệp Uyển Hòa mừng rỡ cầm lấy tay mẹ:

"Mẹ, có thật không? Rồi Diệp Uyển Nhi sẽ không có nhà để về, phải không mẹ? Vậy thì con yên tâm rồi!" Diệp Uyển Hòa gật đầu nói.

Bằng Vu Thần đang trên đường trở về Thuần thị, Anh chuẩn bị báo cáo mọi việc ở Thần Vũ hội cho Gia Luật Thuần.

Bằng Vu Thần là anh trai nuôi của Diệp Uyển Nhi, nên có chuyện gì xảy ra cô đều kể với anh.

Tiếng chuông điện thoại kết nối, đầu dây bên kia vội vàng bắt máy, Bằng Vu Thần lên tiếng xác nhận:

"Thuần, là cậu?" Bằng Vu Thần hỏi.

Giọng nói lạnh lùng bên kia bắt đầu nói chuyện chưa bao giờ thay đổi đấy là giọng của la Gia Luật Thuần:

"Cậu có chuyện gì? Tôi chuẩn bị vào họp hội đồng." Gia Luật Thuần nói.

Bằng Vu Thần nói luôn, nhẹ nhàng, xúc tích:

"Là chuyện của tiểu Uyển, anh biết Diệp Uyển Nhi mà?" Bằng Vu Thần nói.

Không suy nghĩ gì, Gia Luật Thuần trả lời:

"Tôi không biết, tôi qua đêm với bao nhiêu là phụ nữ làm sao tôi nhớ được." Gia Luật Thuần trả lời lạnh lùng. Không đợi Bằng Vu Thần nói gì thêm, ảnh cúp máy và đi họp.

Hết Chương 2: Diệp Uyển Hòa