Quên Mất, Ta Đã Có Chồng

Chương 1



1.

Mãi đến khi ngồi ở trang viên Đường gia, tôi mới nhớ ra mình đã lĩnh chứng hai năm trước. Người đàn ông ngồi đối diện tôi toát lên vẻ sang trọng và quý phái, đeo một cặp kính gọng vàng trên chiếc mũi cao và nhìn tôi với ánh mắt dò xét.

Tôi bị hắn nhìn chằm chằm đến mức ớn lạnh sống lưng, cả người run rẩy. Tôi biết hắn là ai: Đường Lâm Thanh, đứng đầu danh sách những người đàn ông độc thân kim cương trong mơ.

Mới hôm qua anh ta đã gây chú ý khi ăn tối với con gái của một nhà tài phiệt nào đó trên tầng cao nhất, nơi giá được tính bằng vài W mỗi giờ. Truyền thông nói họ là cặp đôi ông trời kết hợp, cương cường mạnh mẽ. Tôi cũng cảm thấy như vậy! Tôi sẵn sàng nhường vị trí Đường phu nhân này cho vị thiên kim nọ!

Tôi bị nhìn chằm chằm đến lúc tưởng như ngã gục thì cuối cùng anh ta cũng lên tiếng, giọng trầm thấp nhưng băng lãnh: "Trình Du, khi nào thì em định tổ chức hôn lễ?"

Vì sao vừa mở miệng đã hỏi câu này? Người ta vẫn là một cô gái vừa mới tốt nghiệp!

Thấy tôi im lặng, mặt hắn lạnh thêm mấy phần: "Sao? Em lại muốn trốn nữa à?"

Đừng hỏi vậy, tôi là rất muốn đó. Ai lại muốn một cuộc hôn nhân lúc nào cũng lên đầu bảng tin tức, suốt ngày bị bới lông tìm vết chứ.

“Trình Du, ở chỗ tôi chỉ có goá chồng hoặc goá vợ, không có ly hôn”. Giọng điệu bình tĩnh của hắn khiến tôi rùng mình. Hắn cười nửa miệng: “Em hiểu không?”

Sắc mặt tôi chợt tái nhợt, cứng ngắc gật đầu.

2.

Đường Lâm Thanh để tôi về thu dọn đồ đạc và từ chức, ý tức là tôi nên nhanh chóng thu dọn hành lý, chuyển đến làm chim hoàng yến của hắn!

Được lắm, chúng ta mới gặp nhau lần thứ hai mà hắn đã muốn ép tôi sống cùng. Não tôi ngập nước mới nghe theo hắn. Ba mươi sáu chước, bỏ trốn là thượng sách! Tạm biệt.

Tôi xách vali vội vã ra sân bay, bắt chuyến bay sớm nhất chạy thẳng đến Đại Lý. Mãi đến khi lấy điện thoại ra, nhìn thấy thanh tín hiệu báo “No Service” tôi mới thấy nhẹ nhõm và thở một hơi dài.

Lúc ở sân bay, tôi đã báo nghỉ việc với công ty, bước tiếp theo chỉ có thể quay lại nghề cũ.

Khi đang ăn ở thành cổ, cô bạn thân Văn Đồng gọi điện tới số máy dự phòng của tôi: “Tiểu Ngư, sao tự nhiên cậu lại đến Đại Lý?"

Tôi vừa gắp bún vừa nói với cô ấy: "Tớ sẽ giải thích sau. Cậu muốn đến Đại Lý không? Tớ phải chụp khá nhiều hình, cần một trợ lý”.

“Bảo bối, tối nay tớ muốn ăn bánh hoa" "Được, tớ mua."