Quên Mất, Ta Đã Có Chồng

Chương 3



5.

Trước sự nài nỉ của Văn Đồng, tôi đành phải kìm nén cơn buồn ngủ, nói cho cô ấy biết nguồn gốc sự việc, cộng thêm mong muốn ly hôn của tôi.

“Vậy, lý do cậu cãi nhau với chú út tớ là vì cuộc hôn nhân ông nội sắp xếp cho cậu từ hồi bé à?”

Tôi buồn ngủ đến mức ngáp một cái, gật đầu như gà mổ thóc.

"Vậy cậu và chú út chỉ gặp nhau một lần khi hai người đến lĩnh chứng?"

"Ba lần, lần thứ hai là khi tớ bắt tàu điện ngầm đi làm buổi sáng, được vệ sĩ của ông ấy hộ tống về, lần thứ ba là ăn tối. Chính là tối nay"

“Để vệ sĩ bắt về quả thực là phong cách của chú út. Tớ thường xuyên bị Đường gia lôi về như thế."

Tôi lại bơ phờ gật đầu. Đúng là một đại thế gia, đi ra ngoài đều có vệ sĩ hộ tống.

Nhưng mà tại sao Đường Lâm Thanh biết tôi đến Đại Lý? Lại còn biết chính xác nhà hàng tôi ngồi? Thật đáng sợ, không lẽ tôi thường xuyên bị theo dõi sao?

"Chú út của cậu có thói quen kỳ lạ nào không?"

Văn Đồng cau mày, vẻ mặt nghiêm túc: "Tuyệt đối không!"

Cô ấy nghiêm túc báo cáo: "Chú út cao 1m88, nặng 65kg. Mặc dù chưa từng có bạn gái nhưng đảm bảo là “trai thẳng”. Có bất động sản ở 88 quốc gia, tài sản không đếm xuể. Từ nhỏ thành tích đã rất ưu tú, phát triển toàn diện trí – đức – thể - mỹ. Hàng đống thư tình đều bị nhét vào ngăn kéo chưa từng liếc qua. Học đại học ngành kỹ thuật, lấy bằng thạc sĩ và tiến sĩ tại học viện. Tự thành lập công ty trước khi tốt nghiệp."

“Có vẻ như cậu biết rõ hắn ta dài bao nhiêu centimet..."

Văn Đồng cười cười quái dị, "Cái này cậu phải tự mình trải nghiệm đi."

Lưu manh! Tiểu nữ tử lưu manh!

Tôi móc chân vào chiếc gối ngủ, đá một phát chính xác vào mặt Văn Đồng.

“Ahhhh!”

“Để xem tớ xử cậu như thế nào, đồ lưu manh!”

Tôi và Văn Đồng ầm ĩ cho đến lúc cô ấy chịu khuất phục mới về phòng nghỉ ngơi. Sau lúc vui vẻ quá mức, tôi đổ mồ hôi phải đi tắm. Không ngờ khi ra khỏi phòng tắm, tôi nhìn thấy bộ ngủ bằng ren ở cuối giường.

Đúng là cạn lời mà. Cái thói xấu của Văn Đồng không thể thay đổi được.

Tôi cầm bộ quần áo ngủ đi đến phòng Văn Đồng. Vừa tới cửa đã nghe thấy giọng nói của Đường Lâm Thanh từ bên trong truyền đến. Đứng ngoài cửa nghe lén không phải lỗi của tôi mà là do nhà nghỉ này cách âm kém.

"Chú út, cháu đã kiểm tra rồi, Tiểu Ngư không có hứng thú với chú."

"Vậy cô ấy có hứng thú gì? Một tháng tám triệu tiền tiêu vặt?"

"Có lẽ cô ấy có hứng thú với cơ bụng tám múi, 1m88 và 18 cm."

"Tôi có cả hai."

"Cái đó... cháu có thể sờ chút không?"

"Ra ngoài!"

Tôi cười đến mức khóe miệng co giật. Văn Đồng dũng cảm đến mức ngay cả chú út của mình cũng không tha.

Tiếp theo, tôi nghe thấy Đường Lâm Thanh giảng đạo đức cho Văn Đồng. Tôi tự thấy hành vi nghe lén của mình hơi mất tư cách nên tự giác về phòng đợi Văn Đồng qua lấy đồ. Thế nhưng đợi cả nửa giờ vẫn không thấy cô ấy đâu. Nghĩ lại, tôi thấy hình như có gì không ổn.

Liệu người bạn thân nhất của tôi có lên cơn nổi loạn vì cái miệng hùng hồn của Đường Lâm Thanh không? Hay đã bị khuất phục dưới cơ bụng 8 múi?

Tôi lập tức chạy lên lầu, không biết ai phơi quần áo mà để lại vũng nước giữa hành lang.

"Cô ấy đang thích ai à?”

"Chắc là không. Cây cỏ hoa lá bên trong bên ngoài trường đều không lay động được cô ấy”

“Giúp tôi chú ý đến cô ấy, đừng để cô ấy chạy trốn”

“Chú út, chú định vẽ đường cho hươu chạy à? Cháu không phản bội bạn bè mình đâu”

“Gấp đôi tiền tiêu vặt”

“Thành giao! Chú yên tâm, cháu sẽ báo cáo từng hành vi của thím dâu cho chú”

Chết tiệt! Cái đồ Văn Đồng hư hỏng mê tiền này! Cũng may tôi thông minh, nếu không tôi cũng không biết mình đã bị bạn thân bán đi như thế nào. Phải nhanh chóng dọn đồ chuồn khỏi đây.

Vừa nghĩ tôi vừa quay người đi ngay. Mải suy nghĩ cách thoát khỏi nanh vuốt của cặp chú cháu phản bội này, tôi quên để ý đến vũng nước dưới chân.

Đùng một cái, tôi nằm thẳng cẳng trên hành lang.

Nghe thấy tiếng động, hai người trong phòng bước ra, tôi giật mình nhảy dựng lên. May mà được ông nội huấn luyện từ nhỏ, nếu không cú ngã đó chắc chắn sẽ làm tôi không đứng lên được.

“Tiểu Ngư, cậu có sao không?”

“Tớ mang quần áo cho đồ vô lương tâm nhà cậu”

Đi được hai bước tôi lại ngã xuống. Muốn khùng mà! Tôi hét lên:

“Ai đổ nước ra hành lang vậy? Muốn giết người phải không?”

Cả cái tầng đều yên tĩnh, không ai dám bước ra thừa nhận.

Đường Lâm Thanh bước đến đến đỡ tôi dậy: “Em ngã ở đâu? Có đau chỗ nào không?”

Tôi tránh bàn tay của Đường Lâm Thanh, trực tiếp nhét quần áo vào lòng Văn Đồng rồi bỏ chạy như thỏ gặp sói: "Tôi buồn ngủ, tôi về phòng ngủ trước. Chúc mọi người ngủ ngon!"

Không biết có phải bị choáng váng không, hình như tôi nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Đường Lâm Thanh ở phía sau. Giọng trầm này nghe cũng thật hấp dẫn, chết tiệt! Tôi biết anh ta đang cười cái gì. Tôi đang mặc quần đùi hoa Đông Bắc, cả quả mông ướt đẫm nước, giống hệt như một con đà điểu quấn tã chạy trốn