Quẹo Vào GL

Chương 26: Cảm giác phức tạp



7 giờ sáng, Phụng Sa mơ màng bước lên cân điện tử, sáu cân?! Cô dụi mắt, thấy mình nói đúng, cô thực sự đã giảm được sáu cân.

Soi gương lần nữa, khuôn mặt vốn có chút mập mạp của trẻ con giờ đã biến thành khuôn mặt trái xoan chuẩn mực, cô mới đi theo Đậu Bích có mấy ngày? Thay đổi như thành người khác vậy, Đậu tiểu thư đúng là thuốc giảm béo thiên nhiên, đúng là phải cảm ơn Đậu Bích vì siêng năng hành hạ mình.

"Sa Sa..."

đang làm bữa sáng trong bếp, sau đó có một đôi tay ôm lấy eo cô, chiên trứng xong cô tắt lửa, quay lại hôn người phụ nữ đang ôm cô: "Vợ yêu, hôm nay dậy sớm vậy?"

Lư Phỉ buông cô ra rồi ngồi xuống bàn ăn, không chút để ý nói: "Vợ nghỉ việc ở đài rồi, muốn ở nhà chuyên tâm viết nhạc."

"Hả? Sao lại nghỉ việc?"

Tình hình tài chính hiện tại của hai người không tốt lắm, tuy rằng nghe nói làm việc ở Thụy Đạt rất tốt nhưng tiền lương của trợ lý lại thấp đến đáng thương, hơn nữa chi phí sinh hoạt ở thành phố S lại quá cao, ngày nào Phụng Sa cũng sống rất "khó khăn".

"Chỉ là không thích hợp, không muốn làm."

"Không muốn làm liền không làm?"

Ngày thường Phụng Sa là người có tính tình khá tốt, chỉ là gần đây bị Đậu Bích hành rất "thảm hại", trong lòng vốn đã nén giận cho nên nói hơi lớn, hơn nữa đây cũng không phải lần đầu tiên Lư Phỉ nói như vậy, cô ấy chưa từng làm việc gì quá ba tháng.

Ngốc chính là nghiệm người có giọng hay, lúc trước quen Lư Phỉ trên mạng, nghe giọng của Lư Phỉ liền thích, sau đó lại phát hiện hai người ở cùng một thành phố, gặp mặt không lâu liền bên nhau.

Lư Phỉ là ca sĩ, tốt nhất học viện âm nhạc nào đó, thời buổi này cũng có nhiều loại ca sĩ, không quan tâm là chuyên nghiệp hay không chuyên nghiệp nhưng chỉ cần vớt lên cũng có một đống. Lúc trước nghe Phụng Sa làm việc ở Thụy Đạt, cô ấy thiếu chút nữa là hô hào nhảy nhót, nghĩ thầm đây là tài nguyên tốt nhưng hiện tại lại là...

"Lúc cô theo đuổi tôi thì nói thế nào? Muốn nuôi tôi cả đời, cho nên cô giống hệt mấy tên đàn ông thối đó, chỉ nói cho có mà thôi!"

"Phỉ Phỉ, đừng giận mà. Ăn sáng trước..." Phụng Sa dỗ dành đưa bữa sáng tới trước mặt Lư Phỉ.

"Nấu ăn, nấu ăn, ngoài nấu ăn ra còn làm gì nữa?!" Lư Phỉ hất tay, đĩa cơm rơi vỡ trên mặt đất phát ra tiếng vang chói tai, "Cũng ở Thụy Đạt, cô nhìn người khác mà xem!"

Ước mơ của Lư Phỉ là phát hành một album, Phụng Sa thực sự không giúp được gì, nhưng giấc mơ làm sao có thể thoát khỏi hiện thực, đúng không? Quả nhiên yêu đương là một chuyện, cùng nhau sinh hoạt lại là một chuyện khác, "Phỉ Phỉ..."

"Quên đi, cho tôi một chút tiền." Lư Phỉ đứng lên chìa tay trước mặt Phụng Sa đòi tiền, trên mặt giăng đầy mây đen, không đợi Phụng Sa trả lời liền trực tiếp lục túi của cô, rút ra hai tờ 100 tệ, "Chỉ có như vậy?"

Cô chưa được nhận lương, nên chỉ có thế thôi.

Phụng Sa gọi Lư Phi đang xỏ giày cao gót, trên người cô ấy ăn mặc hở hang liền ra ngoài, "Đi đâu vậy?!"

"Tìm việc, chẳng lẽ còn chờ cô tới nuôi tôi?"

Phanh!

Cửa bị đóng lại, Phụng Sa nhìn cửa, cô lầm bầm: "Mặc quá ít, sẽ lạnh."

Nhắc tới đổi việc, Phụng Sa mới là người muốn kêu nhất.

Cô vừa dọn dẹp phòng bếp, Đậu Bích liền gọi điện thoại tới, cô nhớ hôm nay không cần chạy show nên có thể nghỉ phép một ngày.

Đậu Bích dựa vào sô pha, cô ta không chớp mắt nhìn đồng hồ, 8 giờ đúng, Phụng Sa quả nhiên không xuất hiện, lại có cớ rồi, cô nàng hớn hở bấm vào số điện thoại của Phụng Sa, khi điện thoại được bên kia nhận liền dùng giọng cực kì hung tàn: "Cô có biết là..."

"Em biết, em tới muộn một phút!" Phụng Sa nhìn thời gian, vừa nghe điện thoại liền biết Đậu Bích muốn gì, "Nhưng hôm nay nghỉ phép, chị Đậu Bích, chị quý em hay là quên mất vậy?"

Đậu Bích sửng sốt, nhớ rồi... Hình như hôm nay là nghỉ phép.

"Khụ khụ... Tôi nghỉ nhưng không có nghĩa là cô cũng nghỉ, tôi đói rồi, mua bữa sáng cho tôi đi, trong vòng mười phút! Nếu không tôi sẽ đuổi cô!"

Tôi sẽ đuổi cô.

Những lời này Phụng Sa nghe chán rồi, đôi khi cảm thấy đau dài không bằng đau ngắn, dứt khoát cuốn gói là được.

Nhưng đối với một Phụng Sa nhẫn nhục chịu đựng mà nói, chịu một chút là được.

"Biết, em tới liền."

Đây là lần đầu Phụng Sa tới nhà Đậu Bích, ngày thường cũng chỉ ở bên dưới chứ không đi lên, căn hộ rộng 160 mét vuông chỉ để lại một ấn tượng cho Phụng Sa: hỗn loạn, vô cùng hỗn loạn.

Khi Đậu Bích mở cửa cho cô, áo ngực màu đen nhỏ bé không che nổi bộ ngực sinh động của cô ta, bên dưới còn đơn giản hơn, chỉ một chiếc quần lót.

Phụng Sa không phủ nhận dáng người của cô ta rất đơn giản, chắc đây là mánh lới duy nhất của cô ta. Là một diễn viên không có kỹ năng diễn xuất, không có IQ, không thủ đoạn, một diễn viên "ba không" đáng thương, nhưng tại sao cô ta có thể lăn lộn trong giới giải trí đến bây giờ vẫn còn là ẩn số. Nói tới kỹ thuật diễn của Đậu Bích, Phụng Sa còn thấy xấu hổ thay cô ta, cô nói cô là một diễn viên cả ngày đi diễn, kỹ thuật diễn sao có thể kém thế này?!

"Vào đi, đừng khách sáo. Đói chết tôi rồi..." Đậu Bích ôm bụng đi và nhà, sau đó giật bữa sáng trên tay Phụng Sa.

Quên không nói, Đậu Bích ngoại trừ dáng người tốt còn một ưu điểm là không kén ăn.

Các loại quần áo rải đầy đất, các loại vỏ đồ ăn vặt ở khắp nơi, Phụng Sa đứng thôi cũng khó chịu, cô không thể chịu được nữa, quá bẩn.

Đầu Bích vừa ăn hamburger vừa xem anime trông vô cùng vui vẻ, cô ta bỏ Phụng Sa ở một bên, "Ha ha ha..."

Ăn xong hamburger và bim bim khoai tây, không chỉ không kén ăn mà lượng đồ ăn cũng lớn! Cuối cùng Phụng Sa cũng biết nguyên nhân vì sao kỹ thuật diễn của cô ta kém, chính là thời gian và sức lực đều dành cho việc ăn uống và bảo trì vóc dáng.

"Chị ăn ít chút đi, nếu không chị C lại nói."

Đậu Bích vẫn nhai chóp chép, "Ăn ít thì làm sao ngực tôi to lên được? Vô tri."

"Ngực chị đủ lớn rồi." Phụng Sa nói lại một câu, cô không muốn biết thêm về vấn đề ngực lớn ngực nhỏ này.

Đậu Bích đặt đồ ăn vặt trong tay xuống, sau đó cô ta nhìn chằm chằm bộ ngực của Phụng Sa, tay sờ bóp hai ba cái rồi cảm thán: "Hóa ra đây gọi là ngực không có hai lạng thịt à."

Phụng Sa bị cô ta sờ ngực lập tức mặt đỏ tới tận mang tai, cô chặn tay cô ta lại, "Chị... Chị làm gì thế hả!"

"Đều là nữ, ngại cái gì." Đậu Bích tiếp tục ăn khoai. "Nếu cô rảnh quá không có gì làm thì dọn phòng đi."

"Ngây ra đó làm gì, tôi đuổi cô giờ."

***

160 mét vuông, toàn bộ 160 mét vuông, sau khi Phụng Sa quét dọn xong cũng đã hơn 11 giờ trưa, "Chị Đậu Bích, không có chuyện gì em về trước."

Cô vừa mới đi tới cửa, sau lưng liền truyền tới giọng nói chua chua của Đậu Bích, "Bây giờ cô đi là muốn để tôi đói chết à?"

Phụng Sa làm việc từ sáng tới giờ mà Đậu Bích mới ăn chưa xuôi, vậy mà bây giờ cô ta kêu đói? Chắc chắn là có ý...

"Nhà em còn có việc."

"Chuyện gì?"

"Về nhà nấu cơm."

Đây đúng là một câu trả lời không sáng suốt, khi Phụng Sa làm lộ khả năng nấu cơm trước mặt Đậu Bích, chính là cho đối phương thêm một cách để hành hạ cô.

"Nấu ở chỗ tôi đi, cho cô mượn phòng bếp đấy, chỉ có hai người chúng ta thôi, cô nấu gì cũng được. Ừm... bốn món một canh gì đó đó."

Khi đang xào rau, Phụng Sa cố ý cho thêm 2 thìa muối, "Chết c*n m* nhà chị đi, cho chị bất tử luôn!"

Không ngờ tới lúc ăn cơm, Đậu Biết lại không hề để ý còn khen hai câu: "Ngốc, tay nghề của cô cũng không tệ lắm. Đây có thể là ưu điểm duy nhất của cô, nên biết quý trọng đi!"

M* nó! Người phụ nữ này không kén ăn đến bậc nào rồi!

Mãi tới 6 giờ tối, Đậu Bích cũng không có ý thả Phụng Sa về, rất rõ ràng còn muốn để cô ấy làm cơm chiều cho mình, nhưng mà...

Nếu về nhà muộn Lư Phỉ có giận mình không? Tuy là gần đây có hay cãi nhau, nhưng cuối cùng mình vẫn mềm lòng dỗ cô ấy.

Phụng Sa thất thần rửa rau, quả nhiên Lư Phỉ đã gọi tới, ngày thường vào giờ này cô đã nấu cơm xong rồi, bây giờ lại ở nhà người khác nấu cơm.

"Chúng ta chia tay đi."

Phụng Sa không nghĩ rằng khi vừa nghe máy đã nghe thấy năm chữ này.

Chắc chắn cô ấy giận rồi, "Phỉ Phỉ... Mình lập tức trở về."

"Chúng ta chia tay đi. Sau này cô không cần nấu cơm cho tôi nữa."

Ở bên nhau hai năm, chẳng lẽ kết quả lại như vậy?

Phụng Sa cảm thấy cô ấy đang nói dối, nhưng giọng điệu lại quá bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ. Nghe vô cùng nghiêm túc.

"Đừng như vậy, mình xin lỗi cậu... Được không?"

"Phụng Sa, chúng ta không hợp. Hảo tụ hảo tán, vậy đi."

Tắt máy.

Vòi chưa tắt, nước vẫn chảy, bồn nước tràn ra...

Đậu Bích vội vàng chạy tới tắt vòi nước, vừa định mắng cô liền thấy Phụng Sa cầm điện thoại chảy nước mắt, không tắt vòi nước thôi, cô ta chưa mắng thì cô khóc gì chứ? Đậu Bích vốn muốn hỏi tại sao cô lại khóc, nhưng mở miệng lại là:

"Nước không phải là tiền à!"

"Cô vừa lòng chưa, tra tấn tôi vui lắm đúng không hả?" Nháy mắt Phụng Sa muốn đẩy tất cả lỗi lầm lên người cô ta, nếu không phải người phụ nữ này làm khó, gây khó gây dễ thì cô cũng không đến mức không có thời gian dành cho Lư Phỉ, Lư Phỉ cũng sẽ không nói lời như vậy.

"Muốn ăn thì tự mình làm đi, thùng cơm!"

Đậu Bích không tin nổi sẽ có người dùng từ "thùng cơm" nói với cô ta.

"Này! Tôi thích ăn uống, cô không có việc gì tự dưng lại xả giận lên tôi thế, điên à! Cô có tin tôi đuổi cô hay..."

"Thùng cơm thùng cơm thùng cơm!" Phụng Sa phát hiện mắng thùng cơm đặc biệt thuận miệng, vì thế không nhịn được liền nói thêm mấy câu, "Cô đuổi tôi thì cô vẫn là thùng cơm!"

Phụng Sa khóc không kìm lại được khiến Đậu Bích không thể nói mấy câu độc miệng, nhưng ngữ khí cũng không dịu lại mấy, "Chẳng phải bảo cô nấu hai bữa cơm thôi à, khóc thành như vậy làm gì? Bây giờ khả năng chịu đựng của người trẻ tuổi thật là..."

"Hừ!" Phụng Sa hừ lạnh một tiếng, cô không sợ đẩy cửa ra ngoài.

Giận thật rồi à?

Đậu Bích là người như vậy, không phải cố tình muốn làm khó trợ lý nhỏ, cũng không phải chiêu trò gì, chỉ là...

"Tìm người để nói chuyện khó quá."

Lư Phỉ không nghe điện thoại, có lẽ mấy hôm nữa sẽ nguôi giận.

Đi tới đi lui, cảm thấy có chút đói bụng, Phụng Sa lại nghĩ tới những ngày đi cùng Kiều Ý, mỗi lần tâm trạng không tốt thì chị Kiều đều an ủi cô.

"Chị Kiều, buổi tối đi ăn với em đi, đến phiên em mời chị rồi."

Khi Kiều Ý nghe thấy tiếng chuông điện thoại, phản ứng đầu tiên của cô đó là Thẩm Ngôn Khanh. Sau đêm đó, hai người không còn liên lạc nữa.

Bây giờ Kiều Ý nhớ lại, khi đó cô có bao nhiêu can đảm mới dám ôm mặt Thẩm Ngôn Khanh, lại còn hôn cô ấy? Quả nhiên chỉ là bồng bột, cũng chỉ lướt qua vài giây, ngày đó có thể coi là hôn môi sao? Còn chưa kịp cảm nhận hơi thở của người kia, Kiều Ý mất lý trí rời khỏi môi cô ấy, không để Thẩm Ngôn Khanh đẩy cô ra vì nếu bị đẩy ra nhất định sẽ đau lòng...

"Tôi... uống nhiều quá." Giống như phạm phải sai lầm tày trời, Kiều Ý cảm thấy đây là lỗi lầm lớn nhất của cô, xúc động như vậy, nếu Thẩm Ngôn Khanh ghét mình thì phải làm sao, chẳng phải bạn bè cũng không làm nổi à? Cô không dám nhìn Thẩm Ngôn Khanh, cũng không dám đi phỏng đoán tâm trạng Thẩm Ngôn Khanh, cô chỉ có thể nhấn mạnh: "Tôi uống say!"

Kiều Ý cũng bắt đầu bối rối về tình cảm của mình dành cho Thẩm Ngôn Khanh, trước đây cô nghĩ nếu thích ai thì nên lấy người đó, mà bây giờ, cô chỉ muốn nói là: Cô không thích tôi cũng không sao, chán ghét tôi cũng được, đừng gả cho Diệp Vũ là được.

Nói một cách máu chó hơn: Cô hạnh phúc là được.

Nghe thấy chắc phải cảm thấy rất rất vĩ đại.

Trong mấy giây Kiều Ý lại gần, tim Thẩm Ngôn Khanh đập rất nhanh, khi hai người cách nhau chưa tới 10cm, dường như cô ấy đã đoán được đối phương muốn làm gì, nhưng cũng không tránh đi.

Kiều Ý hôn thật sự nhẹ, môi cũng rất mềm.

Khi đại não Thẩm Ngôn Khanh truyền tới mệnh lệnh từ chối thì Kiều Ý đã buông cô ra, hơn nữa lại nói cô đã uống say rồi, sau đó vội vàng rời đi, có chút chật vật.

"Kiều Ý..."