Quốc Sư Giúp Đỡ

Chương 1-2: Tiết tử - Bàn tay a di đà phật



Đảo Kim Ngao, bên trên Thượng Thanh.

Lữ Bố: "Con trai, lần này cần xuyên về thời nhà Đường, cha lấy mấy thứ để con chuẩn bị thật tốt, mang nhiều đồ vật chất lượng để phòng thân... Này con xem, đồng hồ Lạc Hồn, chu sa Cửu Chuyển, cờ Rung Trời, cha nhỏ của con còn đi mượn riêng cây roi đánh thần tiên, năm ngọn lửa với bảy quạt cánh chim, ngọc tỷ Hà Vân Ngự Long, cờ Vạn Quỷ, đỉnh Thần Nông, ấn Không Động, Sơn Hà Xã Tắc Đồ..."

Lữ Trọng Minh: "Nhiều quá rồi! Cha ơi!"

Lữ Bố: "... Còn có mười vạn lượng hoàng kim cùng với một tá châu ngọc khởi tử hồi sinh giúp bình định linh hồn tiên nhân, đặt tất cả trong hồ lô vàng Nữ Oa đưa cho con. Khi nào cần thiết cứ ra sử dụng, dùng như thế nào, chắc không cần cha dạy nữa đâu?"

Lữ Trọng Minh: "Không... Không cần nhiều như vậy..."

Lữ Bố: "Từ đó trở về sau, đã có giáo chủ lo liệu, nhớ rõ hết chưa?"

Lữ Trọng Minh: "Dạ, nhớ rõ rồi..."

Lữ Bố: "Nghe nói kẻ địch khó đối phó..."

Lữ Trọng Minh: "Được mà... Không sao, cha đừng lo lắng nhiều thế..."

Lữ Bố: "Những chuyện không thực hiện được, có khó khăn, có cản trở, cho dù con có áp lực cũng đừng tự mình hù dọa mình, cần sự trợ giúp gì thì cứ cầm mảnh vảy rồng này, xem tình hình rồi gọi cha qua, ngàn lần vạn lần đừng tự rước hết thảy vào người mình..."

Lữ Trọng Minh: "Cha! Con không còn là trẻ con nữa! Con là kim kì lân! Cha là Long hoàng, cha nhỏ của con là kỳ lân! Có thể thất bại được sao? Không để cha phải thất vọng đâu!"

Đột nhiên Lữ Bố im lặng, nhìn Lữ Trọng Minh, cánh mũi phập phồng, biến thành chó husky suy sụp tinh thần.

Lữ Trọng Minh mặt liệt cáo từ: "Đến giờ con đi rồi, 88 cha nha."

[ 88 = ba ba = bái bai ]

Bỗng nhiên Lữ Bố thay đổi ý định: "Mất mặt không phải vấn đề... Bỏ đi, cha đi tìm giáo chủ nói một tiếng, con khỏi đi đi, nguy hiểm lắm."

Vất vả lắm Lữ Trọng Minh mới có thể tự ra khỏi cửa một lần, mắt thấy chưa kịp thò chân ra đã phải rụt về, nhất thời trưng bộ mặt khóc tang. Lữ Bố thấy thế lập tức lúng túng, vội nói: "Được được, con đi đi, cha tin tưởng con."

Lữ Bố vô cùng đáng thương nhìn con trai của mình, Lữ Trọng Minh lại an ủi nói: "Cha, con sẽ trở về sớm thôi."

Lữ Bố gục đầu xuống: " Lần đầu tiên con rời xa nhà, cha không yên tâm."

Lữ Trọng Minh vọt đến trước cửa nhà: "Cha yên tâm chờ tin tức tốt của con đi."

Nói xong Lữ Trọng Minh "Viu" một tiếng bỏ chạy, Lữ Bố lại hô: "Cùng giáo chủ trò chuyện xong xuôi, rồi quay về nhà một chuyến..."

Lữ Trọng Minh không quay đầu lại mà hô: "Đã biết nạ!"

Lữ Trọng Minh càng lúc càng xa, Lữ Bố nhìn bóng dáng con trai, trong một khoảng khắc vô cùng mất mát, ngơ ngác đứng đó, nhớ tới người yêu sắp về nhà, vì vậy đi vẽ một bức kỳ lân đóng đinh trên bồn hoa kệ gỗ, chuẩn bị đủ loại cỏ tiên thuốc tiên, chờ sau khi con trai đi xuyên không chấp hành nhiệm vụ, có yêu cầu cần giúp đỡ, dựa vào tình huống chế tạo thuốc khởi tử hồi sinh, giúp con trai nhảy dù vượt qua.

Lữ Trọng Minh đi chào hỏi đám bạn bè tiên thú trước, nói lời tạm biệt với Tam Túc Kim Ô, hai người ta đẩy ngươi ngươi húc ta, lãng phí thời gian nửa ngày trời, tiện thể xách theo một đống pháp bảo nhét vào hồ lô vàng như bóng đá, đá một hồi đá lăn vô cung Bích Du.

Trong cung Bích Du, Thông Thiên giáo chủ thấy người tới là Lữ Trọng Minh, liền cười nói: "Trọng Minh bé cưng, chuẩn bị tốt chưa?"

"Dạ, tốt lắm rồi." Lữ Trọng Minh đá trái bóng vào hồ lô vàng, tiêu sái hành lễ, đáp: "Tổ Sư gia gia, đưa con trở về với."

Thông Thiên giáo chủ: "Những gì ta đã nói với con trước đó, đều nhỡ rõ cả chưa?"

Lữ Trọng Minh thầm nghĩ tại sao mọi người ai ai cũng lo lắng dữ vậy! Lữ Trọng Minh con thoạt nhìn giống không đáng tin đến thế sao? Ngoài miệng nói: "Tất cả đều nhỡ rõ, chi tiết quy tắc xuyên không đồ tôn nhi đã ghi chép hết trong cuốn vở nhỏ rồi."

Thông Thiên giáo chủ nói: "Hử? Con còn viết nhật kí, nhớ được cái gì nào?"

Lữ Trọng Minh lôi ra một cuốn vở nhỏ, nhìn vô thì thầm: "Cuối Tùy đầu nhà Đường, xét thấy Phật giáo chảy vào Trung Nguyên, đè ép không gian sinh tồn của Đạo giáo chúng ta, vốn dĩ không thành vấn đề, Tổ Sư gia gia trời sinh tính tình đạm bạc, vô vi vô bất vi..."

[ trích lời Lão Tử. "Vô vi" không có nghĩa là không làm gì, mà là để sự việc phát sinh một các tự nhiên trong sự hòa hợp với Đạo. Hiểu một cách nôm na đó là nếu bạn thấy ổn khi không làm gì thì không nên làm. Thiên nhiên trời đất vốn đã vận hành thành chu kỳ tự nhiên, nếu chúng ta tác động vào một yếu tố nào đó thì cũng xem như đã làm đảo lộn chu trình trên. Nếu chúng ta không làm gì cả, cũng tức là đảm bảo được chu trình trên vẫn hoạt động bình thường.]

Thông Thiên giáo chủ sửa đúng nói: "Vô vi là đối với người ngoài nói. Đạo gia chúng ta đánh thắng được lập tức phải tiến công, đánh không lại mới gọi là vô vi, 'lười đến đánh với người' ý tứ cũng tương tự. Phật giáo cũng nói như vậy, đánh thắng được chính là hàng ma trừ yêu, đánh không lại chính là tâm nguyện lớn từ bi lớn, 'không cùng ngươi chấp nhặt' cũng mang ý tứ như thế."

Lữ Trọng Minh nói: "Tổ Sư gia gia nói rất đúng, nhưng biết từ đâu bây giờ, có nhiều thứ lai lịch không rõ, người không rõ thành phần, sửa chữa một bộ phận lịch sử, đối với đời sau của trục thời gian có khả năng cao sẽ xảy ra ảnh hưởng không ổn lắm. Cho nên con phải trở về, tu sửa phần thời gian lịch sử đó, thuận tiện phát huy vùng bản thổ văn hóa Đạo giáo chúng ta mạnh hơn... Trong quá trình rất có khả năng đối mặt với trên có Phật gia dưới kèm theo mấy tên đại BOSS; Tam Thánh phương Tây; A Di Đà, đưa hai tên BOSS nhỏ tiêu dao tự tại, Đại Thế Chí Bồ Tát, sức chiến đấu, không biết... Dược sư Phật phương Đông cùng ánh nắng đại Bồ Tát, ánh trăng đại Bồ Tát, sức chiến đấu, lấy trị liệu và phụ trợ là chính... Thích Ca cái gì Ni... Chữ này niệm như thế nào... Đưa giáo chúng ta và Phổ Hiền chân nhân với Văn Thù chân nhân... Phật giáo nơi này tính tình tốt nhất... Cũng có giao tình, tận lực tránh cho Phổ Hiền, Văn Thù giáp mặt đối chiến..."

Lời văn Thông Thiên giáo chủ thấm thía nói: "Bài tập về nhà hoàn thành rất tốt. Phật giáo khó đối phó, bắt đầu từ đâu, đối với chuyện này chúng ta không hẳn có lý hoàn toàn."

Lữ Trọng Minh vội nói: "Chuyện đương nhiên mà, Tổ Sư gia gia đức cao vọng trọng, ngày thường nếu không nhàn rỗi, cũng sẽ không xuất đầu lộ diện, không biết xấu hổ chạy đi đánh nhau với đối phương, cho nên mới phái tiểu bối như con ghé ngang qua đảo... Thu dọn chiến trường, có như vậy mới không quậy đến mức khó coi. Đồ tôn nhi hiểu mà."

Khóe miệng Thông Thiên giáo chủ run rẩy nói: "Có một số việc để trong lòng vẫn tốt hơn, không cần huỵch toẹt ra thế đâu."

Vẻ mặt Lữ Trọng Minh thành thật, gật đầu.

Thông Thiên giáo chủ lại thổn thức một lát, nói: "Vậy thôi sắp đi rồi, Hạo Nhiên sư thúc con sẽ mở cánh cổng thời không, đưa con trở về, sau khi trở về nếu hấp tấp hành động mà không có kế hoạch..."

Lữ Trọng Minh vội gật đầu không ngừng: "Trước tiên tìm người mình cái đã, ở thời Đường có hai kẻ nằm vùng."

Thông Thiên giáo chủ vừa lòng ừ một tiếng, nói: "Hai vị môn thần Tần Quỳnh, Uất Trì Cung hẵng chưa trở lại hàng lớp những vị tiên trên trời, có điều con có thể tìm bọn họ hiệp trợ. Tổ Sư gia gia có ơn với hai người họ, nếu con có gặp qua thì đến chào hỏi một tiếng."

Lữ Trọng Minh nói: "Đến chào hỏi? Bọn họ biết con là ai sao?"

Giáo chủ suy nghĩ một hồi, đáp: "Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, hẳn là sẽ biết. Sau khi con tới nơi, đừng bất kinh với bọn họ."

Lữ Trọng Minh dạ một tiếng, Thông Thiên giáo chủ lại căn dặn một hồi lâu, cuối cùng nói: "Sẽ đưa con trở về ngay, chúc con thành công! Hạo Nhiên! Mở Huyền môn nào!"

Bên Hạo Nhiên đã sẵn sàng, cười nói: "Trọng Minh bé cưng, tự bảo vệ bản thân cho tốt."

Nói xong đẩy ngón tay, mở ra Huyền môn muôn đời, Lữ Trọng Minhh hả hê đắc chí, xông vào.

Đại nghiệp ngàn năm, giang sơn thiên hạ, vô số anh hùng nhiệt huyết mang ý chí lớn lao, trước mặt y từ từ dâng lên lớp màn che.

Dòng chảy thời gian đổ về giữa, vô vàn kí tự vạn cổ phù văn lập lòe kim quang xoay tròn, thời Đường phóng to, Lữ Trọng Minh nhạy bén nhận ra nguy hiểm.

"Thông đạo Huyền môn có hình dạng như thế này hả?" Lữ Trọng Minh ổn định thân thể đang lơ lửng trên không trung, dựa vào bản năng muốn thối lui về phía sau, nhưng mà kí tự vạn cổ phù văn càng ngày càng nhiều, che trời lấp đất dũng mãnh phóng về phía y.

Không ổn! Lữ Trọng Minh theo bản năng duỗi tay bên hông sờ một cái, lại sờ soạng vào hư không.

Đậu! Pháp bảo đâu?

Trong khoảng khắc ánh sáng của Phật chạm đến trước mặt, Lữ Trọng Minh bộc phát sức mạnh tiên thú chống cự, ai ngờ ánh sáng Phật tiếp tục che trời lấp đất, cuồn cuộn không dứt, dường như vô biên vô hạn, ngàn vạn âm thanh của Phật chấn động trong hư không, một bàn tay thật lớn bay tới chỗ Lữ Trọng Minh áp xuống, Lữ Trọng Minh biến sắc hô to, muốn thoát thân chạy trốn đã không kịp, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mảnh vảy rồng Lữ Bố đưa cho con trai mang theo ánh sáng bắn ra, bảo vệ toàn thân Lữ Trọng Minh. Nhưng bàn tay Phật quá lớn, mãnh liệt lao tới, Lữ Trọng Minh bị bàn tay Phật nhấn một chưởng, chỉ cảm thấy đầu óc ầm ầm rền vang, ngạt thở không thôi.

Ngay sau đó sức mạnh ánh sáng của Phật mênh mông như biển cả tung một phát đánh mạnh, xuyên qua thông đạo Huyền môn đục thành lỗ thủng sâu hoắm!

Bầu trời ngàn năm trước tối đen xuất hiện sấm sét rạch ngang trời, bọc lấy một luồng ánh sáng phóng thẳng ra ngoài!

Trong Bích Du cung:

Lữ Trọng Minh biến mất, trên mặt đất sót lại thứ đồ vật.

Thông Thiên giáo chủ lấy làm lạ hỏi: "Đây là pháp bảo của bé cưng Trọng Minh?"

Hạo Nhiên nhặt lên nói: "Hồ lô vàng Nữ oa, đồ trang trí gì đây, chắc quên cầm đi rồi."

Thông Thiên giáo chủ nói: "Qua mấy ngày nữa bảo Kỳ Lân đem đi cho nó, đã chuẩn bị bài tập cho Trong Minh bé cưng chưa?"

Hạo Nhiên an ủi nói: "Sư phụ người yên tâm, nghe đôi Kỳ Lân với Lữ Bố nói, một tháng trước đã rúc trong nhà đọc lịch sử rồi."

Thông Thiên giáo chủ nói: "Đọc cuốn nào?"

Hạo Nhiên kêu khổ nói: "《 Tùy Đường diễn nghĩa》. Sư phụ, người đừng dong dài nữa, mấy ai kiên nhẫn xem người đâu, nhanh tới đoạn chính văn đi!"