Quốc Vương Vạn Tuế

Chương 388: Chiếu theo luật! Giết!



- Còn có, lập tức dâng ra tuấn mã... Ách, không, a? Đó là Xích Diễm thú?

Một người quý tộc tuổi còn trẻ đứng bên cạnh đang muốn nói gì đó lại đột nhiên thấy ở sâu trong quân doanh có mấy tứ giai ma thú Xích Diễm thì nhất thời kinh hô lên, giống như mới phát hiện được mỏ vàng vậy, trong mắt chỉ hiện lên thần sắc tham lam và thâm độc, hô lớn:

- Mau đem mấy con Xích Diễm thú toàn bộ giao ra đây, chúng ta, ách, không, là phủ thành chủ trưng thu!

- A, thực sự là Xích Diễm thú? Tứ giai ma thú? Ha ha, thực sự là muốn phát tài rồi...

- Chính là, những tạp binh này đâu xứng với tọa kỵ thần thú như vậy? Nên do huyết thống cao quý là chúng ta hưởng thụ đi.

Biểu hiện của mấy người quý tộc trẻ tuổi phía sau cũng đồng dạng với người đầu tiên phát hiện ra Xích Diễm. Quý tộc chân chính phải có lễ độ và tu dưỡng, ở trên người bọn họ lại không tìm được dù chỉ một chút, loại tràng diện trước mắt này khiến Quốc Vương Bệ Hạ cảm giác vô cùng không tốt, giống như kiếp trước đối mặt với hạng người phú nhị đại cao cao tại thượng vậy.

Tôn Phi nhíu mày.

Hắn đối với quý tộc thành Song Kỳ đã thất vọng cực kỳ, không muốn cùng những hạng người vô tri đấu khẩu, cũng lười tự mình động thủ, hắn nhìn một chút binh sĩ bên người nhàn nhạt nói:

- Ồn ào náo động quân doanh, chiếu theo luật! Giết!

Nói xong, trực tiếp xoay người rời khỏi.

- Cái gì?

Binh sĩ bên cạnh ngây ngẩn cả người, mà mấy kẻ quý tộc trẻ tuổi kiêu căng ngạo mạn càng là nghẹn họng trân trối há hốc mồm, nhìn lẫn nhau, dường như muốn từ đối phương chứng thực những điều mình vừa nghe được có phải ảo giác?

Cái tiểu quan quân trước mắt này điên rồi? Hắn hắn hắn… Hắn dám nói giết?

- Còn đứng ngây đó làm gì? Giết!

Tôn Phi xoay người quát nhẹ.

Bọn binh sỹ không tìm thấy trên mặt Quân đoàn trưởng bất cứ sự đùa giỡn nào, mặc dù trong lòng còn sợ hãi thế nhưng quân lệnh như núi, nhất thời cả đám như long như hổ xông tới, trong đó có ba bốn binh sỹ là quân của Hương Ba thành sớm đã quen với Quốc Vương Bệ Hạ bá đạo, cũng không kiêng nể gì cả.

Hơn mười vệ sĩ bảo vệ bên người những quý tộc trẻ tuổi kia còn muốn phản kháng lại nhưng nơi nào có thể đối đầu với nhuệ khí của những binh sĩ tinh nhuệ ra trận giết địch, chân chính thấy máu tanh kia. Phía sau truyền đến vài tiếng thét chói tai và tiếng cầu xin không ngừng của những tên quý tộc trẻ tuổi. Tôn Phi chỉ hơi nhíu mày, hắn nghĩ tới điều gì rồi quay đầu lại nói:

- Giữ lại một tên thả đi!

Nói xong, không có dừng bước, trực tiếp bước hướng tới trong đại trướng Quốc Vương.

Phía sau truyền đến một trận kêu rên, cầu xin tha thứ và cả những tiếng chửi bới, nhưng rất nhanh đao kiếm chém nát thịt, toàn bộ thanh âm đều biến mất.

- Mấy kẻ quý tộc ngu xuẩn, hiển nhiên bị người dật dây đến náo động quân doanh, đây không phải muốn chết thì là gì? Ha, người giật dây, không phải là muốn thử dò xét thái độ và điểm mấu chốt của mình sao? Hắc hắc, vậy sẽ để ngươi xem cho rõ ràng, mấy kẻ dật tửu sắc đồ, chuyên làm việc xấu, đến bao nhiêu, lão tử liền giết bấy nhiêu!

Tôn Phi trong lòng cười nhạt.

Hắn sớm muộn cũng sẽ thu thập bọn quý tộc sâu mọt ở thành Song Kỳ, lúc trước khi giết bọn quý tộc mục nát ở thành Hương Ba đều không nháy mắt, một kích giết chết, huống chi là bọn người kia?

Tôn Phi rất nhanh lại nhớ tới ‘vấn đề Triết học’ khắc sâu kia.

Quốc Vương Bệ Hạ phát hiện mình không chỉ nội tâm hơn, mà tựa hồ cũng trở nên càng thêm lãnh khốc … Bất quá đây cũng là sự tình không cách nào, thế giới này loạn lạc mọc thành bụi lớn, muốn trở thành một hình tượng Quốc Vương thánh mẫu, quả thực so với chủ nghĩa cộng sản kiếp trước quả là không hiện thực!

Thời điểm Tôn Phi nghĩ ngợi lung tung, xa xa đột nhiên truyền đến một trận tiếng kèn vang dội, tiếp theo là có tiếng kêu truyền đến, ngay cả đất dưới chân cũng bắt đầu hơi rung động, phảng phất có vô số cự tượng cuồn cuộn giẫm đạp lên đại địa.

- Đương đương đương ——!

Cảnh báo trên thành Song Kỳ điên cuồng vang lên, những tiếng chuông gấp gáp ngắn ngủi vang vọng toàn bộ thành Song Kỳ.

- Địch nhân công thành, Andrea, Peter, Paul, Didier, Hulk, Kanouté, các ngươi sáu người lập tức gấp rút đưa quân tiếp viện đến Đông Môn, tiểu đội Thánh Đấu Sĩ, mau theo Bản Vương đi Tây Môn thủ thành!

Tôn Phi thân hình hóa thành một đạo lưu quang, trực tiếp hướng phía phòng thủ áp lực nặng nhất thành Song Kỳ là Tây Môn mà đi.

Quân đoàn tiên phong trong doanh trại lập tức bận rộn một mảnh, từng người sắc mặt nghiêm túc hướng phía tường thành chạy như điên. Chiến tranh đến, quân đội trang bị đâu vào đấy, có người ngẩng đầu nhìn đạo lưu quang giữa bầu trời kia, trong mắt lộ ra thần sắc kính nể, người này là hi vọng của bọn họ, là trụ cột tinh thần của bọn họ, bọn họ tin tưởng chỉ cần có người này ở thành Song Kỳ, cuộc chiến này sẽ tất thắng!

- Các đại quý tộc trong phủ Thành chủ nghe, bản tọa lấy thân phận quân đoàn trưởng kiêm đệ nhất quan chỉ huy chiến khu “Quân Đoàn Nanh Sói” mệnh cho các ngươi, trong vòng mười phút đều tự suất lĩnh tư binh leo lên thành tường trợ chiến, nếu như trái lệnh, tịch thu tài sản cả nhà và chém chết!

Tôn Phi thanh âm như sấm bên tai, bầu trời thành Song Kỳ ong ong chấn động mãnh liệt.

Nhất thời tất cả mọi người toàn thành đều nghe thấy tiếng gầm lên, nhìn đạo lưu quang như bão tố lao về phía thành Tây, trong lòng khiếp sợ không thôi.

Trong nháy mắt, thân hình Tôn Phi đã ở trên cửa Tây.

Phóng con mắt nhìn ra ngoài thành, Tôn Phi trong lòng hơi kinh hãi, từ trước khi quân đoàn tiên phong vào thành đến bây giờ cũng chưa đến hai giờ, quân số của đại quân Ajax ở ngoài thành lại tăng lên không ít, mơ hồ đạt đến bảy tám vạn người, xem ra quân tiếp viện của địch nhân đang cuồn cuộn không ngừng mà đến.

Cửa Tây đối diện với phương hướng của đại quân Ajax vì vậy áp lực ở đây là lớn nhất.

Lúc này, đội quân Ajax trang bị đầy đủ kiếm giáp, bộ binh, đạp chỉnh tề bước tới, như thủy triều ùng ùng thong thả mà hướng phía cửa thành đi tới.

Mũi kiếm chỉnh tề gõ vào tấm chắn phát sinh ra một đạo thanh âm khiến người ta áp lực đến hít thở không thông, mũi kiếm lóe lên bạch quang dưới ánh mặt trời, gây cho mọi người một loại áp lực không thôi.

Ở phía xa, cũng có binh sĩ mang đòn bẩy như nhau móc sắt công thành thê, “phá thành long điểu” cùng với máy bắn đá, không ngừng ở điều chỉnh phương vị, thong thả mà lại kiên định địa hướng phía tường thành bên này tiến đến, những cỗ máy chiến tranh kinh khủng dữ tợn này, mới chân chính tạo thành uy hiếp đối với thành Song Kỳ.

Ùng ùng!

Bên tai một trận bước chân chỉnh tề hữu lực truyền đến, tiểu đội Thánh Đấu Sĩ thành Hương Ba rất nhanh liền đi tới đầu tường thành.

Tôn Phi nhìn bao quát, ngoại trừ ba mươi người tiểu đội Thánh Đấu Sĩ ở ngoài, bởi vì hơn sáu ngàn binh sĩ quân đoàn tiên phong toàn bộ theo Shevchenko đi cửa thành Đông, bởi vậy cửa Tây trên tường thành đều là trú quân thành Song Kỳ, khoảng chừng hơn một vạn người, sau khi trải qua hơn hai giờ nghỉ ngơi, tinh thần binh lính rõ ràng đã khá nhiều, nắm chặt vũ khí trong tay, cùng hết sức căng thẳng đợi cuộc chiến đến.

Bên người Tôn Phi rất nhanh có tới mấy vị trú quan.

- Bái kiến quan chỉ huy đại nhân!

Mười mấy quan quân hướng Tôn Phi hành lễ theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn của đế quốc Zenit, tuy rằng Ribéry thương thế không nhẹ còn đang ở hậu phương tĩnh dưỡng, thế nhưng những quân quan này vẫn biết thân phận Tôn Phi, tự nhiên là không dám chậm trễ.

- Ân, chư vị tướng quân, theo ta cùng nhau chiến đấu hăng hái đi.

Tôn Phi gật đầu, từng đạo quân lệnh rất nhanh truyền đạt xuống phía dưới.

Dõi mắt nhìn về nơi xa, trên gò núi ngoài thành xa xa, Tôn Phi lần thứ hai thấy được cái thân ảnh quen thuộc.

Hoàng tử Jan Vertonghen của Đế quốc Ajax, một vị hoàng tử võ đạo thiên phú kinh người của địch quốc, kiêu ngạo mà lại lạnh lùng, sau cuộc gặp mặt ngườiắn ngủi lần trước, chắc hẳn hắn đã củng cố lòng tin, sau đó lần thứ hai bắt đầu cuộc hành trình chinh phục.

Tựa hồ là cảm nhận được ánh mắt trên cửa Tây, trên gò núi, vị hoàng tử đế quốc cao ngạo kia tầm nhìn như điện, nhìn về hướng phía cửa Tây thành Song Kỳ.

Hắn cũng nhìn thấy kẻ một quyền đánh bay thân ảnh của mình.

Ngắn ngủi trầm mặc, vị hoàng tử này lạnh lùng mà cao ngạo, phất phất tay.

- Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết!

Thấy thống soái kỳ lệnh mấy vạn binh sĩ Ajax tiếng kêu rung trời, bộ binh cung tiễn dừng lạ cách tường thành khoảng mười mét, tròn hai mươi cái máy bắn đá được bộ binh mang ra bày trận, mỗi một cái máy bắn đá cũng phải có cao hơn mười thước, vô cùng lớn, như là cự thú kinh khủng ngủ đông ở nơi nào, khiến những binh lính điều khiển phía dưới mấy cái máy bắn đá tựa như mấy con kiến hôi nhỏ bé.

Tôn Phi đã từng nghiên cứu quá loại máy bắn đá này vì bất khả tư nghị.

Thuật luyện kim của đại lục Azeroth tiên tiến vô cùng, đã nắm giữ phương pháp làm bánh răng, ổ trục, lò xo, và các phụ kiện máy móc quan trọng, những máy bắn đá này sảo diệu vô cùng, lợi dụng thành quả của thuật luyện kim, lại sử dụng một ít gân thú đại hình ma thú hiệu quả đàn hồi vô cùng tốt mà tạo thành cỗ máy chiến tranh, có thể đem khối đá ngàn cân bắn tới thiên bộ ở ngoài, đích thật là công thành giết địch vô thượng lợi khí.

Binh sĩ Ajax ở dưới hiệu lệnh của quan quân, đã bắt đầu lắp cự thạch, kéo gân triển thú.

Muốn đem cự thạch nghìn cân lắp đặt ở một cái pháo, phải đều là thần lực Chiến Sĩ trời sinh hoặc là Tinh cấp Vũ Sĩ đồng tâm hiệp lực, mới có thể hoàn thành.

- Đại nhân, có hay không hạ lệnh khởi động “Đại Địa Chi Thủ Hộ” ma pháp kết giới?

Một vị trú quân tướng quân đứng bên cạnh thử hỏi.

Tôn Phi đã sớm biết mấy vị này trung thành và tận tâm theo ở bên người chiến tướng dũng mãnh Ribéry, người hỏi câu này là Fernando Gago, dáng dấp thanh tú, thoạt nhìn chỉ có chừng hai mươi tuổi, rất là trẻ tuổi, thế nhưng tác chiến nhưng lại phi thường dũng cảm, thực lực Tam Tinh cấp sơ giai, một trong ba thủ thành trong chiến tranh giết địch hơn trăm, bản thân thụ thương cũng không nhẹ, nửa cánh tay bị cao thủ bên địch nhân chém, thế nhưng sau khi quấn băng vải lại kiên quyết bước lên đầu tường chiến trường.

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn:.com