Quy Ẩn Hương Dã

Chương 52



Trịnh lão gia dừng trước bàn bọn họ, chắp tay sau lưng nói: “Không giới thiệu cho vi phụ một phen?”

Lúc này Trịnh Việt Phong mới lấy lại tinh thần, vội vàng phân phó tiểu nhị bày thêm ghế lấy thêm chén đũa, đợi cha gã ngồi xuống, gã mới giới thiệu từng người, sau đó nhìn sắc mặt lão cha, cân nhắc mở miệng: “Sao cha lại đến đây?”

Trịnh lão gia quanh năm làm ăn, ánh mắt tự nhiên thấu triệt, nhìn người vài lần liền có thể biết tính tình đối phương ra sao. Nhưng cái người gọi Kỳ Việt kia ông lại có chút nhìn không thấu, con của ông có thể kết giao đến người như vậy, ngược lại xem như tạo hóa.

Ông chuyển ánh mắt đến trên người Hứa Hoa. Cái ca nhi này lại dễ nhìn thấu vô cùng, lúc nhìn đến ông đối phương lập tức căng thẳng nhưng sống lưng từ đầu đến cuối vẫn luôn thẳng tắp, không có lộ ra thái độ nịnh nọt lấy lòng, hữu lễ như thấy trưởng bối bình thường.

Ánh mắt con ông quả thật không tệ, trên người đối phương đích thật có chỗ hơn người, muốn bước vào cửa Trịnh gia, cần nên có chút ngạo khí.

“Đương nhiên là đến dùng cơm, nghe chưởng quầy nói ngươi cũng ở, nên đến nhìn xem”.

Cảm giác được ánh mắt của ông dời khỏi người mình, Hứa Hoa nhẹ nhàng thở ra. Hôm nay vừa phát hiện ra tâm tư Trịnh Việt Phong đối với mình, đã lập tức gặp trưởng bối của gã, tự nhiên là trong lòng có bất an, cũng không biết có phải ảo giác của y hay không, mà y cảm thấy hình như Trịnh lão gia chú ý đến y nhiều hơn những người khác.

“Kia thật đúng là trùng hợp, trùng hợp!” Trịnh Việt Phong lấy lòng múc cho lão cha chén canh gà, trong lòng thấp thỏm không yên, lão cha chắc chắn là đã biết, cho dù biết rằng nương nói cho cha liền sẽ không có vấn đề gì, nhưng gã vẫn sợ lão cha đột nhiên phát sinh ý nghĩ làm khó Hoa ca nhi.

Hứa phụ nhìn Trịnh lão gia không nhanh không chậm bưng chén canh gà uống một ngụm, cũng cảm thấy trong lòng khó có thể yên ổn, chỉ sợ đối phương nhìn ra cái gì, lại nhìn Hoa ca nhi không vừa mắt.

Kỳ Việt nhìn không khí quỷ dị giữa mấy người bọn họ, khóe miệng câu lên, xem ra không lâu nữa là sẽ được uống rượu mừng của Trịnh Việt Phong.

Trịnh lão gia uống mấy ngụm canh xong liền buông chén, ngẩng đầu cười nói: “Khuyển tử quen xốc nổi, bình thường nhất định gây thêm không ít phiền phức cho các vị, hôm nay các vị cũng đừng nên khách khí, mời dùng nhiều chút”.

Thấy ông nở nụ cười như vậy, Trịnh Việt Phong mới xem như yên tâm, nhìn ra ông không có ý làm Hoa ca nhi khó xử, gã vội mở miệng xuôi theo: “Đúng đúng đúng, đừng bên khách khí với ta!”

Người ngoài như bọn họ tất nhiên không có khả năng đón lời Trịnh lão gia, Kỳ Việt thuận theo nói: “Chuyện này Trịnh lão gia khiêm tốn, có thể kết giao cùng Trịnh công tử là vinh hạnh của chúng ta mới phải”.

“Thường nghe Việt nhi nhắc tới Kỳ công tử, hôm nay gặp mặt quả thật là nhân trung long phượng!” Trịnh lão gia đúng lúc tán thưởng, Trịnh Việt Phong luôn xử lý chuyện làm ăn không tệ, nhưng vấn đề đối nhân xử thể lại kém chút, điểm này, người trước mắt ông lại làm được đến hoàn mỹ, chỉ mong con của ông có thể học được một phần của người ta.

Một bữa cơm này, cái nhìn của bọn họ với Trịnh lão gia đã thay đổi, chính là ứng với câu nói kia, với cái tính tình kia của Trịnh Việt Phong mà nói, cha gã cũng không phải dạng người mắt cao hơn đầu, bất quá ông đã có tuổi, va chạm không ít, so với Trịnh Việt Phong tất nhiên nhiều hơn mấy phần đầu óc cùng khéo léo.

Với tư cách là một thương nhân, trên người không dính hơi tiền như Trịnh lão gia không có mấy người, quả thực là một người đáng cho người khác kính nể, điểm ấy ngay cả Kỳ Việt cũng không thể phản bác.

Trước khi từ biệt, ánh mắt Trịnh lão gia dừng trên người Hứa phụ, gật đầu nói: “Có thể xin chút thời gian nói chuyện hay không?”

Hứa phụ sững sờ, trong lòng có chút dự cảm, đơn độc tìm cái nông thôn lão đầu ông nói chuyện, nhất định có liên quan đến bọn nhỏ, xem ra trong lòng đối phương sớm đã biết rõ, Hứa phụ thở dài, gật đầu đáp ứng.

Hứa Hoa cũng đồng dạng kinh ngạc, trong lòng bắt đầu lo lắng, nhưng trưởng bối nói chuyện, y cũng không dám xen vào, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người đi đến chỗ khác.

“Hoa ca nhi, ngươi đừng lo lắng, cha ta sẽ không gây khó dễ Hứa thúc.” Trịnh Việt Phong nhìn thấy y bất an nắm chặt tay, tiến đến bên cạnh mở lời an ủi.

Hứa Hoa ngược lại cũng không phải sợ Trịnh lão gia đối với cha y làm cái gì, chỉ là đối với việc Trịnh lão gia có chuyện muốn nói mơ hồ có suy đoán, trong lòng không nỡ, sợ Hứa phụ khó xử, y hiểu y không xứng với Trịnh Việt Phong, cũng không muốn cùng gã có cái gì, y không muốn vì việc này khiến cha sầu lo.

“Tướng công…” Hà Lăng cũng khẩn trương theo, nhìn qua thì Trịnh lão gia là người rất dễ ở chung, nhưng nếu ông không đồng ý để nhi tử thú cái ca nhi nông thôn mà làm khó Hứa thúc thì phải làm thế nào?

Nhìn y vì lo lắng mà nhăn tít chân mày, Kỳ Việt cười khẽ ghé vào tai y nói nhỏ: “Ngươi nói xem lúc Trịnh Việt Phong thành thân chúng ta đi bao nhiêu tiền mừng mới được?”

Hà Lăng có chút không hiểu kịp, vì sao đang lo lắng tình huống trước mắt mà đã kéo tới chuyện thành thân rồi?

Tiểu phu lang nhà hắn rõ ràng là không lĩnh hội được ý tứ của hắn, Kỳ Việt cũng không giải thích thêm. Tóm lại chuyện này đã chú định là có kết quả tốt đẹp, thôi thì xem như để y có niềm vui bất ngờ đi.

Hai người rời đi gần hai khắc mới xuất hiện trước mặt mọi người. Nét mặt Trịnh lão gia so với lúc rời đi không có gì khác biệt, vẫn là tươi cười nhẹ nhàng, Hứa phụ nhìn qua lại có chút hoảng hốt.

“Cha!” Hứa Hoa tiến lên nghênh đón, đỡ lấy lão phụ thân bước chân có chút phiêu, trong lòng rất lo lắng.

“Việt nhi, ngươi phải hảo hảo đưa mấy vị này đi dạo chơi trên trấn.” Trịnh lão gia vỗ vỗ bả vai nhi tử, tháo túi tiền bên hông ném cho nhi tử: “Với tư cách là chủ nhà ngay cả túi tiền cũng không mang theo!”. Ngôn Tình Cổ Đại

Trịnh Việt Phong tiếp lấy túi tiền nặng trĩu, vui mừng nhướn mày, có tiền gã liền có thể mua đồ cho Hoa ca nhi rồi: “Cảm ơn cha, con sẽ hảo hảo chiêu đãi mọi người”.

Đến cuối Trịnh lão gia còn ý vị thâm trường liếc nhìn Hứa phụ một cái, xong mới hướng mọi người nói: “Vậy ta đi trước một bước.”

Mấy cái tiểu bối chắp tay với ông, đưa mắt nhìn ông dẫn hai hạ nhân rời đi, trong lòng đều có suy nghĩ.

Hứa Hoa có lòng muốn hỏi phụ thân cùng đối phương nói cái gì, Hứa phụ dường như đoán ra y muốn hỏi gì, đưa tay vỗ vỗ tay y: “Trước tiên đừng hỏi, ngày sau tự nhiên ngươi sẽ biết”.

Đã nói đến như vậy, Hứa Hoa cũng chỉ đành nhịn xuống, không hỏi tới nữa.

Trịnh Việt Phong trong tay có bạc, tự nhiên tự tin hơn nhiều, thấy cái gì mới mẻ thú vị đều mua lại nhét vào trong tay Hứa Hoa, ngay lúc đối phương muốn cự tuyệt, gã lại nhét thêm một phần giống vậy cho Hà Lăng, nói là lễ vật cho hai ca nhi.

Hà Lăng hiểu được là gã muốn tặng đồ chi Hứa Hoa, lại sợ Hứa Hoa không nhận, mới mua thêm cho mình một phần, cho nên thuận theo nhận lấy.

Nếu Hà Lăng đã không từ chối, bản thân lại kiên trì không nhận khác nào già mồm cãi láo, cho nên Hứa Hoa cũng đành nhận lấy.

Đến lúc rời đi, trong tay ai cũng là một đống đồ, Trịnh Việt Phong lưu luyến không rời tiễn bọn họ đến chỗ gửi xe đầu trấn.

Lên xe trước, Hứa phụ vốn đang không nói lời nào bỗng nhiên nhìn gã, sâu xa nói: “Ngày sau nếu nhàn rỗi liền đến nhà ngồi nhiều chút”.

Trong lòng vốn đang âm u, nghe vậy, Trịnh Việt Phong lập tức lên tinh thần, vui đến không tìm ra phương hướng: “Ta biết Hứa thúc, ta nhất định sẽ đi!

Hứa Hoa kinh dị nhìn lão cha, chiếu theo những gì y hiểu về cha, ông không phải người tùy tiện nói ra những lời này.

Hứa phụ nhẹ gật đầu không có nhiều lời, quay người lên xe ngựa.

“Hoa ca nhi, ta sẽ đi tìm ngươi!” Trịnh Việt Phong nhìn Hứa Hoa, vẻ mặt nghiêm túc như đang nói ra lời hứa hẹn.

Hứa Hoa bị gã nhìn chăm chú, mặt chậm rãi đỏ lên, y bối rối cúi đầu tránh đi tầm mắt của gã, như chạy trốn mà chui vào trong xe, bên tai vẫn quanh quẩn câu nói kia, thật lâu không tan đi.

Trịnh Việt Phong nhìn theo xe ngựa dần khuất bóng, giơ tay sờ khóe miệng đang cười ôn nhu như nước. Thời điểm đạt được người kia hình như càng ngày càng gần thêm.

Hôm qua ở trên trấn mua đồ vật quả thực là có chút nhiều, lúc về đến nhà trời đã khuya nên không có chỉnh lý, hôm nay Hà Lăng mới sắp xếp đồ đạc.

Y phân đồ dùng dược thiện ra từng phần, dự định đưa đến nhà Lâm Sinh, còn có chút thuốc bổ dùng cho thai phụ cho Ngô Ngọc Lan, lúc trước nàng bị động thai, phải tẩm bổ lại cho tốt.

Kỳ Việt ngồi trên ghế, nhìn y đảo loạn khắp phòng, bên trong một đống đồ vật loạn đến loạn đi, chống cằm cười: “Nếu chúng ta còn không qua, nhà người ta sợ rằng muốn ăn cơm cơm trưa luôn đó”.

“Được, được!” Hà Lăng đem thứ cuối cùng cất kỹ, điểm lại lần nữa các thứ muốn mang sang Lâm gia, nói: “Chúng ta đi thôi”.

Kỳ Việt cười lắc đầu, cầm đồ vật lên lôi kéo người ra cửa.

Hai người còn chưa kịp tới gần nhà Lâm Sinh, đã nghe thấy tiếng ồn ào truyền đến, bởi vị giọng nói có chút lạ, nên hai người còn nghĩ rằng là người bên ngoài nhà, cho đến khi đến gần tường viện Lâm gia, chẳng những thanh âm càng rõ ràng, mà cách vách tường bằng bùn cao đến nửa người cũng có thể nhìn thấy rõ ràng tình cảnh bên trong.

“Ngọc Lan a, đại phu trên trấn đã nói, thương thế của đệ đệ ngươi phải trị, đây chính là khoản lớn bạc a!” Một phụ nhân trung niên không quen mặt cầm tay Ngô Ngọc Lan, khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem: “Đệ muội ngươi vừa sinh hài tử, thân thể còn hư nhược, cần bồi bổ, đứa nhỏ cũng cần chăm sóc, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy!”

Ngô Ngọc Lan bị nàng lôi kéo, vẻ mặt mệt mỏi, “Nương, ngươi nói với ta những thứ này có làm được cái gì?”

Lâm Sinh đứng bên cạnh, sắc mặt không tốt, nhưng e ngại đối phương là trưởng bối lại là nữ nhân, hắn cũng không thể nói cái gì.

“Trùng hợp, ngày trước Ngọc Lan của chúng ta cũng vừa động thai khí, thân thể cũng còn hư nhược đây!” Phương thị lại không thèm quản cái gì, mở miệng châm chọc.

Trong lòng phụ nhân kia không cao hứng, bất quá chỉ là động thai, đã qua lâu như vậy, còn cần bồi bổ chỗ nào, làm sao có thể yếu ớt như vậy. Trên mặt lại không bày ra thái độ gì, làm như không nghe thấy lời Phương thị, nói: “Đại phu đã nói, chữa tay cho đệ đệ ngươi cần rất nhiều tiền, nếu không về sau xem như phế, ngươi nói xem nếu vậy toàn gia chúng ta phải sống làm sao?”

Nói đến đây, phụ nhân gào khóc đến là đau lòng, cũng không biết kẻ đáng băm thây vạn đoạn nào ra tay độc ác với con nàng như vậy, đây chính là độc đinh của họ nhà nàng a!

Nghe nhiều như vậy, bọn Kỳ Việt xem như hiểu được đôi chút, phụ nhân này chính là mẹ ruột Ngô Ngọc Lan từng nói qua, xem dáng vẻ này là đến khóc than đòi tiền?

“Kỳ đệ, Lăng ca nhi, các ngươi sao lại đến? Còn đứng ở cửa thế kia?” Lâm Sinh không muốn nhìn cảnh tượng này, nên quay đầu đi chỗ khác, vừa vặn nhìn thấy hai người đang đứng đó.

Kỳ Việt cười, nói: “Thấy trong nhà hình như có khách, nên không có ý quấy rầy”.

“Cái gì quấy rầy hay không, hai đứa nhỏ các ngươi còn khách khí với chúng ta làm cái gì!” Phương thị nhìn thấy hai người, lập tức đi ra cửa nghênh tiếp: “Lại dám khách khí với ta, thím rất không vui!”

“Thím chớ giận, chúng ta có mang đồ vật đến hiếu kính ngài đây”. Biết lúc này trong lòng nàng không thể nào thoải mái, Hà Lăng kéo tay nàng lắc lư lấy lòng.

“Thật sao? Kia xem như nể mặt đồ vật ta không tức giận đi!” Phương thị giả vờ bày ra dáng vẻ bị mua chuộc, nhìn thấy Kỳ Việt xách trên tay một đống đồ vật, vẫn là nhịn không được vỗ tay hắn: “Lại loạn hoa nhiều tiền!”

Thân thích trong nhà suốt ngày nghĩ cách moi tiền trong nhà mình, người không cùng huyết thống có thứ gì lại luôn mang sang cho mình một phần, thật khiến trong lòng người ta phức tạp.