Quy Ẩn Hương Dã

Chương 76



Bởi vì thời tiết rét lạnh, trong thôn Ổ Thủ rất ít người đi lại, mọi con đường trong thôn hầu như vắng bóng người qua lại.

“Có đúng là thôn này không đây?” Vân Tô buông mành xe mặt nhăn mày nhíu nói: “Đưa mắt nhìn tới lui cũng chả có lấy một bóng người thật sự sẽ có người ở đây sao?”

“Trời giá rét, tất nhiên mọi người sẽ ngốc trong nhà không đi ra ngoài, năm ngoái không phải ngươi cũng như thế sao?” Thẩm Cư Minh dời mắt khỏi sách, buồn cười hỏi lại.

Thấy hắn nhìn mình, Vân Tô bất mãn trừng mắt, vươn tay đè lại quyển sạch của hắn: “Đứng xem nữa, một bóng người cũng chả có, chúng ta tìm ai hỏi đường?”

“Ai nói không có?” Bị y phá rối, Thẩm Cư Mình không để tâm, nghiêng đầu nói “Có người đang đi đến”.

Nghe vậy, Vân Tô lại vươn tay xốc mành xe lên, nhìn thấy một nam nhân trung niên đang gánh nước, bước từng bước khó khăn đi về hướng này, bàn chân dẫm lên lớp tuyết đọng vang lên tiếng soạt soạt, chả trách Thẩm Cư Minh lại nghe thấy động tĩnh.

“Ngươi ngốc ở trên xe đi ta đi ra hỏi thăm”. Thẩm Cư Minh bỏ sách vào hộp nhỏ trong xe, thò người ra nói người đánh xe dừng lại, lưu loát nhảy xuống.

Nam nhân trung niên nhìn thấy hắn liền dừng bước, trên dưới đánh giá, vẻ mặt kinh ngạc.

Thẩm Cư Minh tiến đến, chắp tay hỏi: “Xin hỏi vị đại thúc này, có người nào tên Kỳ Việt sinh sống ở đây hay không?”

Nghe hắn hỏi, Hà Thiên nhăn mi, vị công tử y phục quý giá đẹp đẽ này là bằng hữu của Kỳ Việt? Hà Thiên thở dài trong lòng, nếu chưa phát sinh mọi chuyện, lúc này hắn có thể ưỡn ngực nói đó chính là chất tế của hắn, có thể dính líu đến người như vậy rất có mặt mũi!

Nhưng hiên tại, hắn chỉ ước gì đối phương xem hắn như người xa lạ, đừng bao giờ nhắc đến.

“Có người như vậy”.

Thẩm Cư Minh mừng rỡ, không nghĩ tới sư huynh thật sự ở đây, hắn vội hỏi: “Xin hỏi có biết nhà hắn ở đâu hay không?”

“Đến phía trước rẽ về hướng bắc, căn nhà thứ năm gạch ngói xanh chính là nhà hắn”. Hà Thiên nâng bàn tay bị đông cứng đến đỏ bừng lên chỉ phương hướng, không đợi người trước mặt hỏi thêm cái gì, vội gánh nước rời đi.

Gấp háp như vậy làm gì? Thật Cư Minh nghi hoặc nhìn theo, cảm thấy kỳ quái, nhưng chỉ nghi hoặc chứ không nghĩ nhiều, có lẽ trong nhà cần dùng nước gấp đi.

“Như thế nào? Có hỏi được không?” Không đợi hắn quay lại xe, Vân Tô đã thì đầu ra hỏi: “Sư huynh ở chỗ này?”

Thẩm Cư Minh nói địa điểm với xa phu xong, mới lên xe, nói với Vân Tô: “Xác thật ở đây có người tên Kỳ Việt sinh sống, tám chín phần mười đó là sư huynh”.

“Thật sự?” Vân Tô cũng vui mừng, không uổng phí một đờng vất vả: “Đến cùng là trong lòng hắn có bao nhiêu luẩn quẩn, mới tìm nơi hẻo lánh như thế này cư trú!”

“Nếu không muốn bị người quấy rầy, nơi này đúng là rất tốt”. Địa phương tuy hẻo lánh, nhưng non xanh nước biếc, so với nơi phồn hoa của bọn họ tốt hơn nhiều, ít nhất không cần bận tâm đến trần thế hỗn loạn.

“Chúng ta cứ vậy tùy tiện tới cửa tìm sư huynh, liệu sư huynh có tức giận hay không?” Gần tới cửa nhà, Vân Tô bắt đầu cảm thấy chột dạ, y luôn không sợ trời không sợ đất, duy nhất chỉ sợ vị sư huynh luôn mỉm cười ôn nhu, đó chỉ là biểu hiện giả dối, thủ đoạn chỉnh người chính là không bao giờ thiếu.

“Hiện tại mới biết sợ, có phải muộn rồi hay không?” Thẩm Cư Minh nhìn hai mắt láo lia của y, liền đoán được y đang nghĩ gì: “Lúc náo loạn đòi đi theo ta, ngươi nên biết trước kết quả mới đúng!”

Vân Tô ôm chặt lò sưởi tay vào người, không hé răng, ngốc tử này cả ngày chỉ biết đọc sách, căn bản không biết trong lòng y nghĩ gì, một chút cũng không hiểu được vì sao y phải chịu đựng một đường rét lạnh tìm đến đây.

Xe ngựa nhanh chóng dừng lại, hai người xuống xe, ngửa đầu đánh giá. Trong lòng bỗng cảm thấy được an ủi, ít nhất căn nhà này tốt hơn nhiều so với những căn nhà xây bằng bùn đất trong thôn, sư huynh vẫn biết đối xử tử tế với bản thân mình.

Thẩm Cư Minh tiến lên gõ cửa, đợi hồi lâu cũng không có ai ra mở cửa, ngay lúc hắn tính gõ cửa thêm lần nữa, thì nghe được bên trong vang lên tiếng bước chân nặng nề chậm rãi đi ra. Thẩm Cư Minh nhíu mày, chẳng lẽ sư huynh bị thương?

Hiện nay trong chốn giang hồ người có thể làm sư huynh bị thương không có mấy ai, càng đừng nói cái thôn nhỏ này nếu không phải, vậy chẳng lẽ bọn họ tìm sai, người này chỉ là trùng tên với sư huynh mà thôi?

“Ai vậy?”

Không đợi Thẩm Cư Minh suy nghĩ rõ ràng, bên trong vang lên giọng nói xa lạ, đối phương cẩn thận hỏi chứ không trực tiếp mở cửa.

“Xin hỏi đây có phải nhà Kỳ Việt?” Thẩm Cư Minh cao giọng hỏi, nghĩ nghĩ lại bỏ thêm một câu: “Chúng ta là cố nhân của hắn”.

Ngược bên trong hồi lâu không trả lời, sau đó là thanh âm mở khóa, cánh cửa gỗ bị người kéo ra, lộ ra ca nhi ăn mặc kín mít, gương mặt diễm lệ trần đầy tò mò cũng nghi hoặc.

Thẩm Cư Minh cùng Vân Tô đồng thời giật mình, không nghĩ tới vùng nông thôn hẻo lạnh lại xuất hiên ca nhi có dung mạo như vậy, nhưng hai người kinh ngạc cũng chỉ trong chớp mắt, lập tức hồi thần. Dù sao hai người cũng từng gặp qua không ít mỹ nhân tuyệt sắc, ngược trước mắt không được tính là xuất sắc nhất.

Đồng dạng, Hà Lăng cũng đánh giá hai người, nhìn y phục quý giá của họ, trong lòng Hà Lăng có chút khẩn trương, cố tình lúc này tướng công lại không có ở nhà.

Chắc là do thời tiết quá lạnh, tôn tử nhà thôn trưởng sinh bệnh, Phùng Chính gấp gáp chạy đến cửa mời Kỳ Việt đi qua đó. Dù sao trời động giá rét, tuyết đọng không dễ đi, Lý đại phu tuổi tác đã cao, không thích hợp.

Trước khi đi tướng công ngàn dặn vạn dò, nói y ngoan ngoãn ngốc trong nhà không được đi ra ngoài. Tuy tuyết động trong sân đã đợc dọn sạch, nhưng vẫn kết một tầng băng sương, nếu không cẩn thận hị ngã, hắn sẽ đau lòng.

Thời điểm nghe được tiếng gõ cửa, Hà Lăng đang ngồi trong phòng khách có lò sưởi thêu đồ vật. Tuy tướng công đã dặn dò không được lộn xộn, nhưng y cũng không thể không quan tâm, chỉ đành cẩn thận chậm rãi từng bức đi ra mở cửa.

Ngày thường bọn Hứa Hoa đến sẽ trực tiếp đứng ở ngoài gọi người, hôm nay lại là tiếng gõ cửa, trong nhà chỉ có mình y, lại bụng mang dạ chửa, cho nên mới hỏi một câu trước.

Ai ngờ đối phương lại nói là cố nhân của tướng công, do dự một lát, y vẫn mở cửa. Nếu thật sự là bạn cũ, nhân gia từ xa đến đây, thời tiết còn lạnh như vậy, cũng không thể để người đứng ở bên ngoài.

“Đây chính là nhà Kỳ Việt?” Thấy là ca nhi ra mở cửa, nghi hoặc trong lòng Thẩm Cư Minh càng lớn, mở miệng xác nhận lại lần nữa.

Hai người này cho y cảm giác tương tự như Kỳ Việt, khí độ lỗi lạc không hợp chốn thôn quê. Hà Lăng đỡ cánh cửa, gật đầu: “Là nơi này, các người quen biết hắn?”

“Đúng, chúng ta quen biết hắn đã nhiều năm”. Tầm mắt Thẩm Cư Minh nhanh chóng nhìn về phái sau ca nhi, nhanh đến mức không để người phát hiện, dường như trong nhà không còn ai khác: “Bây giờ hắn…”

Nhìn hai người không giống như người xấu, ca nhi kia hình như bị lạnh, mũi đều đỏ lên. Hà Lăng kéo cánh cửa rộng ra, nghiêng người nhường đường, nói: “Các ngươi vào trong ngồi đi, tướng công ra ngoài rồi, rất nhanh sẽ trở về”.

Đã nhấc chân tính đi vào trong hai người đồng loạt dừng động tác, cùng ngẩng đầu nhìn Hà Lăng, thất thanh hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

Hà Lăng nhìn động tác, biểu tình của hai người giống nhau như đúc, bị dọa đến ngẩn người, là y nói gì sai à?

Ý thức được mình thất lễ, Thẩm Cư Minh ho nhẹ, điều chỉnh sắc mặt, nói: “Xin lỗi, chúng ta có chút kích động, người mới vừa gọi hắn là tướng công?”

Hà Lăng bừng tỉnh, nói vậy, hai người không biết y và tướng công đã thành thân, cho nên mới kinh ngạc như vậy. Hà Lăng ngượng ngùng gật đầu: “Chúng ta thành thân gần nửa năm rồi”.

Vậy chẳng phải lặn mất không bao lâu đã thành thân?

Thẩm Cư Minh và Vân Tô liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nhìn được mấy chữ không thể tin trên mặt đối phương. Trong lòng càng thêm hoài nghi, Kỳ Việt này liệu có thật sự là sư huynh của bọn họ?

“Ách, các ngươi vẫn muốn đứng ở đây sao?” Nhìn thấy hai người rơi vào trầm tư, Hà Lăng không nhịn được nhắc nhở: “Thời tiết rét lạnh, chi bằng vào nhà trước đi?”

Nghe đến đây, Vân Tô lập tức không nhịn được rùng mình, cảm thấy Hà Lăng nói có đạo lý, không thể đứng đây chịu lạnh, trong lòng đồng thời ghi xuống một món nợ với Tiêu Vũ Hành. Chẳng trách lúc ấy hắn nói bọn họ đến đây sẽ biết được một tin chấn động, hỏi hắn là tin gì hắn lại cứ úp úp mở mở không chịu nói, thì ra là thế!

Hà Lăng rất cẩn thận dẫn hai người đi vào, tốc độ rất chậm, lúc này hai người mới phát hiện hình như y có thai, đối phương mặc nhiều, lúc nãy không phát giác.

Hai người trao đổi ánh mắt, Vân Tô thò tay vẫn luôn giấu trong áo lông chôn ra đỡ lấy cánh tay Hà Lăng, nói: “Để ta đỡ ngươi”.

Mặc kệ thế nào, nếu người này thật sự là phu lang của sư huynh, hài tử trong bụng y cũng chính là hài tử của sư huynh, bọn họ cũng không thể để người bị ngã được.

Có người đỡ lấy khiến Hà Lăng an tâm hơn không ít, y nghiêng đầu cười: “Đa tạ”.

Trên cửa phòng khách được treo mành dày cộm, bên trong có bếp lò phi thường ấm áp, Vân Tô vừa bước vào đã cảm thấy như đợc sống lại, thở ra một hơn.

Trên bếp lò đang hầm nồi đất, bên trong nồi đất là canh hạt sen nấm tuyết Kỳ việt làm, để lúc nào thèm Hà Lăng có thể uống. Hà Lăng múc hai chén ra đặt trước mặt hai người: “Uống cho ấm người”.

Canh hương vị vốn không tồi, lại là lúc cả người đang lạnh lẽo, uống một chén vào bụng, người luôn bắt bẻ như Vân Tô cũng cảm thấy thoải mái không ít.

Hà Lăng lại dùng câykhều khều trong lò, lấy ra một củ khoai lang nướng. Y dùng khăn tay bẻ ra làm hai, hương vị thơm ngọt lập tức chui vào mũi. Hà Lăng đưa cho hai người: “Cẩn thận bỏng”.

Từ nhỏ Vân Tô đã sống trong cẩm y ngọc thực, chưa từng ăn qua khoai lang nướng, tuy rằng rất thơm, nhưng bên ngoài đen sì sì, không biết ăn có ngon hay không, nhưng vẫn phải cho đối phương mặt mũi, cho nên liền nhận lấy cầm ở trong tay, đợi Thẩm Cư Minh ăn vào, y mới cẩn thận cắn một miếng nhỏ, hai mắt lập tức sáng lên, ngọt ngọt nóng nóng, lúc này ăn vào quả thật không chê được!

Thấy bọn họ không ghét bỏ, Hà Lăng nhẹ nhàng thở ra, y có thai, Kỳ Việt chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt cho y, lấy ra chiêu đãi khách lại sợ bọn họ không thích.

Ngồi trong phòng ấm áp, ăn khoai lang nướng, Vân Tô cảm thấy trên người đổ mồ hôi, y cởi áo lông chồn đặt sang một bên, có thêm vài phần hảo cảm với người mới lần đầu gặp mặt này.

Nhìn dáng vẻ của y liền biết tâm tình y không tệ, Thẩm Cư Minh cười cười, nói với Hà Lăng: “Tại hạ yên là Thẩm Cư Minh, y là Vân Tô, chúng ta cùng sư… Kỳ Việt quen viết đã nhiều năm, lần này đặc biệt đến tìm, hy vọng không quấy rầy”.

Không xác định được thân phận của y và tình huống của sư huynh, Thẩm Cư Minh quyết định không nói lộ quá nhiều.

“Không đâu, đây là lần đầu tiên có bằng hữu của tướng công đến thăm, ta tên là Hà Lăng, các ngươi cứ gọi ta là Lăng ca nhi là được rồi”. Hà Lăng cảm thấy bằng hữu của tướng công cũng giống như tướng công, rất dễ ở chung.

“Nửa năm trước chúng ta tách ra, hắn vẫn luôn ở trong thôn này?” Mặc dù trong lòng đã xác định, nhưng vẫn nhịn không được xác nhận thêm lần nữa.

Hà Lăng vuốt bụng gật nhẹ đầu: “Tướng công đến đây vào mùa xuân, sau đó cũng chưa từng rời đi”.

Thời gian tương đối trùng khớp, trong lòng Thẩm cư Minh không còn nghi ngờ, sư huynh đúng là làm cho người khác không ngờ tới, chẳng những ẩn cư ở đây, còn thú phu lang.

Tuy mỗi phương diện của ca nhi này tướng đối xứng đôi với sư huynh, nhưng lựa chọn tốt hơn người này cũng không phải ít, suy nghĩ của sư huynh luôn khiến bọn họ không đoán ra.