Quy Ẩn Hương Dã

Chương 83



Đoàn người đi trên đường dưới từng bông tuyết đang rơi, trước mặt một mảng trắng xóa, không nhìn thấy phía trước, tốc độ của bọn họ cũng vì thế mà chậm lại.

Đợi đến lúc sắc trời dần tối, cũng chưa tìm thấy thành trấn nào có thể dừng chân, ép buộc đi xuyên đêm giữa trời tuyết lại càng không ổn, cuối cùng bọn họ chỉ đánh tìm một khe núi làm nơi tránh tuyết nghỉ ngơi tạm.

Bên ngoài gió lớn tuyết lạnh, Kỳ Việt để Hà Lăng trên xe ngựa, tự mình nhảy xuống xe, vừa vặn nhìn thấy trên một chiếc xe ngữa khác Thẩm Cư Minh cũng vừa nhảy xuống.

Thẩm Cư Minh hoạt động gân cốt, đi về hướng này: “Sư huynh, đêm nay chúng ta qua đêm ở chỗ này thôi”.

Hai người thân thể cường tráng, không thành vấn đề, nhưng có thể Hà Lăng phải chịu khổ, may mắn trên xe ngựa có chăn bông, hỏa lò, cũng không đến nỗi hỏng bét.

“Trước tiên nhóm lửa nấu vài thứ ăn tạm”. Kỳ Việt dò xét khắp khe núi, chỗ này không lớn, ba chiếc xe ngựa đã chiếm gần hết chỗ, được cái gối tuyết không thổi đến, xem như không tệ.

“Vậy cần tìm chút củi khô a?” Ba người Lâm Ngọc Tuyết cũng đã xuống xe, đi đến trước mặt hai người Kỳ Việt: “Thời tiết này không dễ tìm lắm, có thì cũng đã bị ẩm”.

“Mới nãy đi qua một mảnh núi rừng, cách nơi này không xa, ta đi qua đó xem thử, Cư Minh, ngươi giúp ta trông chừng A Lăng”. Thân thủ Thẩm Cư Minh không bằng hắn, nếu đi sợ hao phí không ít thời gian, lúc này đã không còn sớm, hắn đi còn có thể về nhanh chút.

“Ta đi cùng Kỳ công tử;” Thấy hắn muốn đi, Lâm Ngọc Tuyết vội vàng ôm việc: “Khinh công của ta không tệ, sẽ không trì hoãn thời gian”.

Kỳ Việt vốn muốn cự tuyệt, nhưng suy nghĩ một chút lại gật đầu, nếu lỡ nàng có tâm đối phó phu lang hắn mà để nàng ở lại đây thì không ổn, e rằng hai người Thẩm Cư Minh không để ý hết ba người bọn họ được, mang theo Lâm Ngọc Tuyết ít nhất nhân thủ hai bên xem như cân bằng.

Có thể cùng Kỳ Việt đơn độc ở chung, Lâm Ngọc Tuyết vui mừng không thôi, vừa bày ra vẻ mặt ngượng ngùng đã thấy Kỳ Việt quay ngựa đi về xe ngựa, vén rèm nói chuyện với Hà Lăng, nháy mắt nét mặt nàng lại sa sầm.

“Ta đi một chuyến, nếu ngươi có chuyện gì thì phải gọi Thẩm Cư Minh!” Kỳ Việt nắm lấy bàn tay Hà Lăng khẽ nhéo, báo cho y biết mình phải rời đi một lúc.

Hà Lăng gật đầu, nghe tiếng gió gào thét bên ngoài, dặn dò: “Ngươi cũng phải cẩn thận một chút”.

An bài xong, bóng dáng Kỳ Việt và Lâm Ngọc Tuyết biến mất trong gió tuyết, Thẩm Cư Minh và hai đệ tử Ẩn Ly Cung thì cùng nhau chuyển dụng cụ nấu cơm từ trên xe ngựa xuống.

Nếu là người bình thường mà muốn hoạt động trong thời tiết thế này đương nhiên chịu không nổi, còn với người luyện võ, ngoài ảnh hưởng đến tầm nhìn ra, cái khác không thành vấn đề.

Lâm Ngọc tuyết phân ra chút tâm tư thả trên người người bên cạnh, mũi chân hắn điểm nhẹ trên mặt đất, bay vọt vào trong gió tuyết, áo bào trắng bị gió thổi tung, dung nhan tuấn mĩ không tì vết, giống như trích tiên hạ phàm, không nhiễm bụi trần.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, hắn chính là như vậy hấp dẫn nàng, khiến nàng không thể rời mắt, lúc ấy nàng liền nghĩ, chỉ có nam nhân như vậy mới xứng với nàng.

Nàng vẫn luôn hiểu, người luyến mộ hắn không chỉ có mình nàng, hắn cũng chưa từng đáp lại người nào, không đặt ai trong lòng, chỉ làm các nàng sa vào.

Hắn nhìn như ôn hòa lễ độ dễ thân cận, kỳ thật tâm lạnh lẽo cách xa vạn dặn, cho dù như thế, nàng vẫn không có cách nào quên hắn, thề sẽ trở thành người đứng bên cạnh hắn.

Thế nhưng ngày đó, sau khi diệt sạch một môn phái, hắn như bốc hơi khỏi nhân gian, không rõ tung tích, nàng còn lo lắng không thôi, sợ hắn bị thương nặng phải trốn đi để dưỡng thương, hơn nửa năm không có tin tức.

Ngày đó gặp lại trong khách điếm, nàng quả thực mừng rỡ như điên, không kịp chờ liền chạy đến chào hỏi, hắn không thay đổi chút nào, vậy thu hút sự chú ý của người khác như cũ, là quân tử ôn hòa lễ độ.

Nàng nghĩ lần này đồng hành, cơ hội của nàng đã tới, không ngờ tới chờ nàng lại là sự thật tàn khốc, đối phương đã thành thân, thú lại là cái ca nhi nông thôn ngoài dung mạo thì chẳng còn cái gì khác.

Lúc đứng chung một chỗ với ca nhi kia hắn như biến thành người khác, ánh mắt hắn không rời khỏi đối phương, mỗi giờ mỗi khắc đều bảo hộ y trong lồng ngực, dù y chỉ nhẹ nhàng nhíu mày một cái, hắn đã sốt sắng hỏi xem có phải y khó chịu ở đâu không.

Nàng nhìn ở trong mắt, đố kị ở trong lòng, không hiểu ca nhi này có chỗ nào tốt, có thể làm người nàng luyến mộ che chở, phủng trong lòng bàn tay mà yêu thương như vậy.

Ánh mắt Lâm Ngọc Tuyết vẫn luôn đặt trên người hắn, Kỳ Việt không phải không biết, chỉ là hắn lười để ý đến, nàng có luyến mộ hắn như thế nào cũng không có liên quan đến hắn.

Mơ hồ trông thấy cánh rừng phía trước, Kỳ Việt dần thả chậm tốc độ, mùa đông cây cối bị tuyết đọng bao trùm, cơ bản đã ẩm ướt hết, không thể dùng.

Kỳ Việt dừng lại, xem xét xung quanh, cố gắng tìm ra chỗ nào đó không bị gió tuyết thổi đến, nơi đó có lẽ có thể tìm được củi đốt.

Lâm Ngọc Tuyết đi theo phía sau hắn tiến về phía trước, bầu không khí vẫn luôn trầm mặc, nàng nhịn không được mở miệng nói: “Lần này về cốc, hẳn là Kỳ công tử không rời đi nữa, theo ta được viết, Vân cốc chủ hình như có ý định để ngươi thay thế chức vụ”.

Kỳ Việt vẫn đưa mắt tìm kiếm trong rừng, nghe nàng nói vậy cũng không quay đầu: “Lâm cô nương nói đùa, bên trong Kỳ Độc Cốc có rất nhiều đệ tử có thể kế vị, lần này ta chỉ về thăm sư phụ, sau đó sẽ mang A Lăng về lại thôn”.

“Ý của ngươi là về sau ngươi muốn sinh hoạt trong cái thôn nhỏ đó?!” Lâm Ngọc Tuyết kinh ngạc dừng bước nhìn hắn, nàng cứ nghĩ lần này hắn muốn tái xuất giang hồ.

“Tất nhiên.” Bước chân Kỳ Việt không ngừng, mặc kệ nàng có đi theo hay không: “Việc giang hồ đã không còn liên quan đến ta, đời này ta chỉ muốn cùng phu lang bình thản sống qua ngày không muốn gì khác”.

“Làm sao có thể?!” Lâm Ngọc Tuyết nhanh chân tiến lên ngăn cản hắn: “Ngươi võ nghệ siêu quần, y độc song tuyệt, tuổi trẻ đã có bản lĩnh như vậy, sao có thể hao phí trong một cái thôn nhỏ?!”

Kỳ Việt dừng chân trước mặt nàng, so với nàng đang kích động, nét mặt hắn lại bình thản như mặt hồ không gợn sóng: “Lâm cô bương, cho dù ta có quyết định như thế nào, hình như cũng không liên quan đến ngươi”.

Lâm Ngọc Tuyết không thể phản bác lời này của hắn, nàng cắn môi trầm mặc rất lâu, sau đó đỏ vành mắt nói: “Sao ngươi có thể vô tình như vậy, ngươi biết rõ ràng trong lòng ta đối với ngươi…”

“Lâm cô nương!” Kỳ Việt đánh gãy lời nàng, hắn không muốn nghe ai ngoài A Lăng nói những lời này với hắn: “Trong lòng ngươi nghĩ gì đó là việc của ngươi, trong lòng ta lại chỉ có thể dung hạ một người!”

Cuối cùng Lâm Ngọc Tuyết không kìm được rơi lệ, nhưng nàng vẫn không cam lòng, nàng vươn tay nhào đến, muốn ôm lấy hắn, lại bị hắn lách mình tránh đi, nàng xấu hổ giận dữ quay đầu nhìn hắn: “Chỉ là một ca nhi nông thôn tay trói gà không chặt, ngươi không sợ y chết dưới lưỡi kiếm của ta sao?!”

Kỳ Việt nghe xong câu khóe môi nở nụ cười, ánh mắt lại lãnh lẽo hơn gió tuyết xung quanh: “Nếu ngươi thật dám làm, ta nhất định khiến ngươi sống không bằng chết!”

Dưới chân Lâm Ngọc Tuyết lảo đảo, lui về sau một bước, hắn vô tình hơn nàng nghĩ, toàn bộ tâm tư nàng đều đặt trên người hắn, hắn ngay cả một ánh mắt cũng không cho nàng.

Nếu nàng không trêu chọc đến hắn, mấy thứ tình ý thiếu nữa của nàng hắn cũng không quan tâm, cũng không có thời gian để ý đến, nhưng nếu nàng dám tổn thương A Lăng, hắn chắc chắn sẽ khiến nàng hối hận cả đời.

“Lâm cô nương, sắc trời đã không còn sớm, chúng ta vẫn nên nhanh chóng kiếm củi trở về đi”. Kỳ Việt ôn hòa cười như chuyện vừa rồi chưa phát sinh, xoay người tiếp tục tìm kiếm.

Lâm Ngọc Tuyết lau nước mắt trên mặt, trong lòng ngổn ngang ngàn vạn suy nghĩ, người này chưa từng để nàng vào mắt chứ đừng nói đặt ở trong lòng, thế nên nàng có nói thêm nữa cũng chỉ phí công vô ích mà thôi.

Hà Lăng xốc mành xe lên nhìn ra khe núi, bên ngòai tuyết vẫn đang rơi, lo lắng không thôi, trời lạnh như vậy không biết tướng công đi đâu tìm củi, có bị đông lạnh hay không.

Vân Tô từ ngoài chui vào xe, nhìn ánh mắt trong mong của Hà Lăng, lập tức cong môi trêu chọc: “Huynh phu lang là đang lo lắng sư huynh và Lâm Ngọc Tuyết đơn độc ở chung sao?”

Nghe tiếng, Hà Lăng quay đầu, đối diện với ánh mắt ranh mãnh của Vân Tô, bất đắc dĩ cười: “Nói lung tung gì thế, tướng công không phải người như vậy, sao ngươi lại lên đây rồi?”

Không được thấy vẻ mặt mình mong mối, Vân Tô vô vị bĩu môi, dịch đến bên cạnh Hà Lăng ngồi: “Cư Minh sư huynh sợ ngươi ở một mình buồn, nên kêu ta tới nói chuyện”.

“Thẩm sư đệ luôn thận trọng như vậy”. Hắn quả thật đúng như tướng công đã nói, làm việc ổn trọng luôn làm người khác yên tâm.

“Hứ, bất quá hắn chỉ là thích quản việc thôi!” Vân Tô ngả về sau, tựa lên gối mềm, thoải mái híp mắt: “Từ nhỏ hắn đã như thế, việc gì cũng thích quản, đáng ghét vô cùng!”

“Ồ?” Hà Lăng không tin lời giải thích này của y, ánh mắt mỗi khi y nhìn Thẩm Cư Minh Hà Lăng đều hiểu: “Ngươi thật sự cảm thấy hắn đáng ghét? Vậy để ta đi nói với hắn, để sau này hắn không để ý đến ngươi nữa”.

Thấy Hà Lăng thật muốn đứng lên, Vân Tô vội vàng níu lấy tay y, giấu đầu lòi đuôi nói: “Ngươi chớ lộn xộn, sư huynh muốn ngươi ngoan ngoãn ngồi trên xe ngựa, ngươi nên nghe lời!”

Hà Lăng cơ bản chỉ là muốn đùa thôi, thuận theo lực đạo của Vân Tô ngồi xuống, chọc gương mặt đã phiếm hồng của y, nói: “Nếu đã thích hắn như vậy, sao lại không nói với hắn?”

“Ai, ai thích hắn nha?” Vân Tô vô ý thức kích động phản bác, đối diện với ánh mắt trêu chọc của Hà Lăng lại nhụt chí cúi đầu, vân vê ngón tay mình: “Con mọt sách kia chỉ xem ta là đệ đệ, không hiểu phong tình chút nào!”

Lời này của Vân Tô Hà Lăng hoàn toàn đồng ý, vị Thẩm sư đệ kia cái gì cũng tốt, chỉ là trên phương diện tình cảm đầu óc hơi chậm chạp, tuy rằng yêu thương Vân Tô có thừa, nhưng thiếu vài phần tình ái, cũng khó trách Vân Tô lại buồn rầu như vậy.

“Ai?!”

Vốn muốn khuyên giải Vân Vân Tô vài câu, bên ngoài đột nhiên vang lên thanh âm Thẩm Cư Minh quát nhẹ, Hà Lăng vừa định ra xem chuyện gì, lại bị Vân Tô đè lại, vẻ mặt đối phương nghiêm túc lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Không lâu sau, tiếng binh khí giao đấu vang lên, con ngựa bị chấn kinh phát ra tiếng tê minh, hai người trên xe ngựa bị lắc lư theo.

Vừa đến rõ ràng là kẻ xấu, đang đánh nhau với ba người bên ngoài. Lần đầu rơi vào tình huống như thế này, Hà Lăng mở to mắt không biết phải làm sao, tim đập tình thịch trong lồng ngực.