Quy Ẩn Hương Dã

Chương 88



“Vị công tử này, y cũng không nhọc đến phiên ngươi chăm sóc.” Tiêu Vũ Hành nắm lấy cổ tay gã, trên gương mặt yêu dã vẫn là nụ cười ngả ngớn như trước, lời nói lại không cho phép cự tuyệt.

Mắt thấy mỹ nhân sắp tới tay lại bị đoạt mất, vị công tử kia rất không vui, vung tay ra, tức giận nói: “Ngươi là ai, việc của bản công tử cũng dám quản!”

Nghe gã nói vậy, Tiêu Vũ Hành cười đến tà tứ, một tay đặt ra sau lưng Hà Lăng nói: “Ta chính là tướng công của y, các hạ thật muốn mời chúng ta uống rượu à?”

Vừa dứt lời, bên cạnh nhảy ra mấy người áo đen an tĩnh đứng sau lưng hắn, ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo, tuy chỉ đứng đó nhưng lại khiến người ta cảm thấy nguy hiểm.

“Các ngươi muốn làm gì? Phụ thân của công tử nhà chúng ta chính là Tri phủ đại nhân, các ngươi không sợ bị bắt sao?”Gã sai vặt vội ngăn trước mặt chủ tử nhà mình, đùa cái gì chứ, đây chính là độc đinh của Tri phủ đại nhân, lỡ bị thương một cái là không xong.

Vị công tử kia mặt lạnh nhìn chằm chằm Tiêu Vũ Hành, người trước mắt một thân khí chất giang hồ, rõ ràng là ngươi trong giang hồ, người trong giang hồ luôn luôn tùy tính, chưa chắc đã e ngại cha gã.

“Tri phủ?” Tiêu Vũ Hành cà lơ phất phơ nhíu nhíu mày, vân đạm phong khinh nói: “Tri phủ ở đây là vị nào? Nói không chừng trong Khinh Phong Lâu của chúng ta có nắm giữ không ít bí mật của hắn đâu!”

Nghe hắn nói xong, con ngươi vị công tử kia co rụt lại, cho dù gã không phải người trong giang hồ, nhưng thanh danh Khinh Phong Lâu gã đã nghe qua, đó là nơi chuyên thu thập tin tức, biết những bí mật không phải ai cũng biết, bao gồm cả bí mật của quan viên trong triều.

Người làm quan trong triều, có mấy ai là sạch sẽ thanh liêm, một khi những bí mật không muốn người biết bị lộ ra ngoài, đó chính là chết không có chỗ chôn, không có khả năng xoay chuyển.

Liếc nhìn Hà Lăng đang được che chở, lại cân nhắc lợi hại một phen, công tử kia chắp tay cười nói: “Tại hạ cũng chỉ là muốn tận tình địa chủ mà thôi, nếu là hai vị không rảnh, thì đành thôi vậy.”

“Hảo ý của công tử chúng ta xin nhận” Tiêu Vũ Hành tự nhiên là không muốn tốn thời gian trên người gã, khẽ gật đầu, cũng coi như nhất tiếu mẫn ân cừu.

Thấy người đã đi xa, Hà Lăng lập tức đẩy cánh tay sau lưng mình ra, mới nãy hắn xem như đang giúp y nên y không lên tiếng, hiện tại không cần đụng chạm làm gì nữa.

“Ngươi đây là dùng xong liền ném sao?” Thấy y vội vàng giữ khoảng cách với mình, Tiêu Vũ Hành làm ra vẻ thương tâm thở dài: “Quả thật là vẫn vô tình như trước!”

Hà Lăng nhắm mắt lại, làm dịu từng đợt choáng váng, mới nãy y luôn cố gắng chống đỡ, giờ mọi việc đã ổn, các loại không thoải mái thi nhau kéo đến: “Sao Tiêu công tử lại ở đây?”

“Chuyện rất dài, chỗ này không tiện, không bằng chúng ta tìm một chỗ từ từ nói?” Đây là đường cái kẻ đến người đi không phải chỗ tốt để nói chuyện.

Hà Lăng vừa định nói mình ở khách điếm, trước mặt lại đột nhiên tối đen, hai chân mềm nhũn không chống đỡ được thân thể.

Đang nói chuyện người trước mắt lại đột nhiên ngã xuống, Tiêu Vũ Hành vội đưa tay đỡ được, chỉ thấy sắc mặt y ửng đỏ, trên trán toàn là mồ hôi lạnh, rõ ràng là đang phát sốt.

Trong thời tiết lạnh cắt da cắt thịt này, một mình y lặn lội xa như thế, không sinh bệnh mới là lạ. Tiêu Cũ Hành ôm ngang người lên, vội vàng rời đi.

Hà Lăng tỉnh dậy trong từng đợt lắc lư, y mở to mắt, mờ mịt nhìn quanh, phát hiện hình như mình đang ở bên trong một cỗ xe ngựa.

“Đã hoàn hảo?” Tiêu Vũ Hành thò người tới, dưới ánh mắt của y, vươn tay lên trán y thử nhiệt độ: “Còn nóng, ngươi có muốn ăn gì không?”

Hà Lăng lắc đầu, muốn chống đỡ ngồi dậy, nhưng không đủ sức. Tiêu Vũ Hành giúp đỡ y ngồi dậy, để mấy cái gối mềm sau lưng cho y, xong xuôi, Hà Lăng mới mở miệng hỏi: “Chúng ta đang đi đâu?”

Tiêu Vũ Hành nhấc ấm trà trên bếp lò xuống, rốt cho y một chén: “Lúc trước không phải các ngươi muốn đi về hướng Kỳ Độc Cốc sao, bây giờ chúng ta tiếp tục.”

Uống một hớp nước, cổ họng khô khốc cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. “Lúc ấy truyết rơi rất lớn, ta hoàn toàn không biết phương hướng, là do Mộc Diễm đưa ta đi, đúng rồi, Mộc Diễm đâu? Ngươi có mang nó theo không?”

Tiêu Vũ Hành ấn Hà Lăng đang kích động trở về, cười nói: “Yên tâm đi, ta sai người đến khách điếm ngươi ở, bây giờ nó đang đi theo phía sau.”

Con ngựa này ngạo khí y như chủ nhân của nó, làm sao cũng không chịu để người chạm vào, cho nên đành tùy nó đi theo phía sau.

Hà Lăng nghe vậy mới yên lòng, nhớ đến chuyện trước khi hôn mê, liền hỏi: “Sao Tiêu công tử lại trùng hợp xuất hiên ở đó? Là có việc cần làm?”

“Không.” Tiêu Vũ Hành hơi dừng một chút, nói ra câu khiến người ngoài ý muốn: “Ta cố ý đến tìm ngươi.”

“Tìm ta?” Cái này càng làm y thấy kỳ quái: “Làm sao ngươi biết ta ở đây? Tìm ta làm gì?”

Phản ứng của y nằm trong dự liệu của Tiêu Vũ Hành, hắn vuốt vuốt sợi tóc trước ngực, như đang sắp xếp từ ngữ, thật lâu sau mới nói: “Thực ra chuyện này xem như có vài phần liên quan đến ta…”

Ngoài thu thập tin tức, Khinh Phong Lâu còn bồi dưỡng sát thủ, chỉ cần ra nổi bạc, liền có thể thuê bọn họ giúp ngươi hoàn thành chuyện ngươi muốn làm.

Đám hắc y nhân tập kích bọn Hà Lăng đêm đó chính là sát thủ trong lâu của hắn. Trong lâu nhận được nhiệm vụ bắt Hà Lăng, nhưng không thể làm y bị thương, còn những người khác, có thể giết liền giết.

Hai ngày trước Tiêu Vũ Hành mới viết đến việc này, vội vàng ra roi thúc ngựa chạy tới, đợi đến lúc tìm được đám sát thủ trong lâu, Hà Lăng đã đào thoát, hắn một đường tìm đến căn nhà gỗ nhỏ kia, đoán y đã vào thành.

“Ta nhặt được trong căn nhà nhỏ kia, là đồ vật của ngươi đi.” Hắc móc từ trong tay áo ra một cây trâm ngọc đưa cho Hà Lăng, cũng nhờ cái này mà hắn mới có thể kết luận y từng đặt chân đến đó.

“May mà ta đến kịp, nếu không sau này Kỳ Việt sẽ phá lâu của ta đến trời long đất lở!”

Nếu để gã công tử kia mang Hà Lăng đi, hậu quả không cần nghĩ cũng biết, cuộc sống yên ổn của gã xem như kết thúc.

Hà Lăng nhận lấy trâm ngọc, lúc đó đầu óc mơ hồ, làm mất đồ vật tướng công đưa cũng không biết, còn may là nhặt về được.

“Trước khi tìm được ngươi, ta có gặp bọn Thẩm Cư Minh ở thành khác. Kỳ Việt cho rằng ngươi bị mang đi Kỳ Độc Cốc, một mình đuổi theo, bây giờ chúng ta hướng về đó, nói không chừng có thể gặp hắn.”

Chỉ có giao người an toàn vào tay Kỳ Việt, mới có thể khiến hắn bớt giận. Tiêu Vũ Hành thở dài, lúc về phải chỉnh đốn lại việc làm ăn trong lâu mới được.

Nghe hắn nói như vậy, Hà Lăng cũng yên tâm, hỏi: “Vân sư đệ thì sao? Đêm đó hình như y bị thương, có nặng lắm hay không?”

“Y? Rất tốt!” Tiêu Vũ Hành nghiêng người dựa vào vách xe, lộ ra nụ cười xem trò vui: “Bây giờ đang cùng người nào đó lưỡng tình tương duyệt, là lúc xuân phong đắc ý nha!”

Hà Lăng sửng sốt, sau đó hiểu ra, trong lòng cao hứng thay Vân Tô. Từ trước tới nay y luôn khổ vì tình, hiện tại đạt được ước nguyện, quả nhiên không thể tốt hơn.

“Ngươi đang bệnh thì chớ ngồi lâu nằm nghỉ ngơi đi.” Nhìn thấy ắc mặt y chưa tốt lắm, Tiêu Vũ Hành lấy đi một cái gối mềm phía sau lưng y, đỡ bả vai y: “Bên phía Kỳ Việt ngươi không cần lo, ta đã sai người báo tin cho hắn.”

Hà Lăng tuyệt không cậy mạnh, theo lực đạo của hắn nằm xuống, biết tin những người khác đều khỏe mạnh, bên cạnh y cũng có người hộ tống, thần kinh không còn quá căng thẳng, yên tâm nhắm mắt dưỡng thần.

Tiêu Vũ Hành cầm chăn mền đắp lên cho y, xong mới chợt nhận ra, sao bản thân lại hầu hạ người khác đến thuận tay như vậy? Hắn cúi đầu khẽ cười, thu tay ngồi lại vị trí, không tiếp tục chú ý người bên cạnh.

Kỳ Việt dừng chân trong một thành nhỏ không phồn hoa lắm, tìm một quá trà nghỉ tạm, đuổi nhiều ngày đường như vậy, lại tuyệt nhiên không phát hiện tung tích của bất kỳ kẻ nào, hoặc là đối phương che giấu quá tốt, hoặc từ đầu đến cuối bọn chúng luôn ở trong núi chưa ra ngoài, chưa từng đặt chân vào thành.

Với hắn mà nói, cái nào cũng không tính là tin tức tốt, với tình trạng cơ thể xủa A Lăng, nếu luôn ở bên ngoài tất nhiên phải ăn không ít khổ. Kỳ Việt đặt mạnh chén trà lên bàn, nhíu chặt mày.

Mỗi một ngày trôi qua, lo lắng trong lòng hắn càng nhiều thêm một phần, cho dù biết đối phương muốn uy hiếp ăn, nhất định sẽ không làm tiểu phu lang của hắn xảy ra chuyện, nhưng hấn vẫn không ngăn được bản thân lo lắng. Từ sau khi thành thân, A Lăng chưa từng rời khỏi hắn lâu như vậy, nhất là trong tình huống có thai như bây giờ.

Đang lúc chìm trong suy nghĩ, một người tướng mạo bình thường, ăn mặc bình thường đi đến trước bàn của hắn, ôm quyền nói: “Là Kỳ Việt công tử đúng không?”

Kỳ Việt ngẩng đầu trên dưới dò xét người này vài lần, không hề có ấn tượng: “Ngươi là người phương nào?”

“Ta là tới đưa tin.” Người này không tự giới thiệu, móc từ trong ngực ra một phong thư đưa đến: “Đây là chủ tử giao cho ta, công tử xem qua sẽ rõ.”

Trên phong thư có thả đồ vật không nên thả hay không, Kỳ Việt nhìn qua liền biết, phong thư trước mặt hiển nhiên không có, hắn đưa tay tiếp nhận, không vội không hoảng mở ra.

Sau khi nhìn thấy rõ nội dung bên trong, sắc mặt Kỳ Việt nháy mắt thay đổi, hắn kích động đến phát run, nhiều lần xác định mỗi một chữ bên trong đều là thật.

“Chủ tử nói, sau khi nhận được tin ngài chỉ cần đợi tại chỗ, ít ngày nữa chủ tử sẽ đưa người tới.” Giọng người nọ không chập trùng, bình tĩnh chuyển đạt lại mệnh lại phía trên.

“Hắn ở đâu?!” Kỳ Việt hoàn toàn mặc kệ, hắn làm sao có thể an tâm ở yên tại chỗ chờ đợi: “Bọn Tiêu Vũ Hành từ hướng nào đi đến?”

Người nọ như dự đoán trước được hắn sẽ hỏi vấn đề này, lại móc từ trong tay áo ra một tờ giấy: “Phía trên chính là phương vị của bọn họ, cũng đang di chuyển về hướng này.”

Lúc đó Tiêu Vũ Hành giao phong thư cùng tờ giấy này cho hắn, nói nếu đối phương hỏi đang ở đâu thì đưa tờ giấy này ra.

Kỳ Việt một tay đoạt lấy tờ giấy, chưa kịp mở ra xem đã phất tay áo đi ra cửa. Bây giờ hắn chỉ hận không thể lập tức xuất hiện ngay trước mặt A Lăng của hắn.

Kỳ Việt ra khỏi quán trà, dắt ngựa ngồi lên, nhanh chóng thúc ngựa chạy đi. Tách ra lâu như vậy, rốt cục hắn cũng tìm được A Lăng trở về.