Quy Ẩn Hương Dã

Chương 91



Thời điểm Hà Lăng chống lưng đứng lên, đột nhiên khẽ rên một tiếng, sắc mặt cũng biến đổi, hai người bên cạnh lập tức căng thẳng vươn tay ra, đỡ lấy thân thể vừa khẽ lay động của y.

“Làm sao vậy?” Tiêu Vũ Hành cúi đầu hỏi, sẽ không phải là do bị kéo đến kéo đi mà ảnh hưởng đến thai nhi đi?

“Không có việc gì.” Hà Lăng chậm rãi lắc đầu, đưa tay xoa bụng từ lần đó thai động, tiểu gia hỏa sẽ thỉnh thoảng động một chút, mỗi lần đều làm y không kịp chuẩn bị.

“Hài tử mới động.”

“Ngươi có thai?” Đỗ Hoa Thường kinh ngạc nhìn xuống bụng y, Hà Lăng mặc y phục rất dày, lại khoác thêm áo choàng, ở bên cạnh đã nửa ngày mà nàng cũng không nhận ra.

Hà Lăng cười với nàng, ôn nhu vuốt ve bụng mình, gương mặt mang theo hạnh phúc: “Ừm, đã hơn năm tháng, gần đây mới bắt đầu động.”

Đỗ Hoa Thường nhíu mày, không hài lòng nhìn Tiêu Vũ Hành từ trên xuống dưới, thân phận bối cảnh còn tạm chấp nhận được, nhưng làm người ngả ngớn, không phải là người xứng đôi. Nếu chất nhi có thể gặp nàng sớm hơn thì tốt rồi, nàng có thể tìm cho y một người đáng tin để phó thác chung thân, nhưng bây giờ đã như vậy, cũng không còn cách nào.

“Thôi được rồi, nếu các ngươi đã thành thân, vậy Tiêu thiếu lâu chủ phải đối đãi với y thật tốti liền tốt, nếu để ta biết ngươi có lỗi với y, ta sẽ không tha cho ngươi!”

Tiêu Vũ Hành nghe vậy, biết nàng hiểu lầm, cũng khó trách, bọn họ gặp mặt chưa nói được mấy câu đã động thủ, nào có thời gian giải thích.

“Ta không có thành thân cùng hắn!” Hà Lăng vội vàng khoát tay phủ nhận, đây thật là thiên đại hiểu lầm, hắn chỉ tốt bụng đưa y một đoạn đường mà thôi tại sao lại bị hiểu thành loại quan hệ này rồi!

Nghe y nói thế, Đỗ Hoa Thường lập tức trầm mặt, đúng vậy, thiếu lâu chủ của Khinh Phong lâu thành hôn sao giang hồ lại có thể không có một chút tin tức. Nàng đánh ra một chưởng về phía Tiêu Vũ Hành, miệng mắng: “Tiêu Vũ Hành ngươi tên cầm thú này!”

Không hiểu vì sao nàng lại đột nhiên ra tay, cũng may Tiêu Vũ Hành phản ứng nhanh, không có bị đánh trúng, hắn nhanh chóng thối lui ra xa, bất đắc dĩ nói: “Đỗ phường chủ, trước đừng động thủ, nghe ta giải thích trước đi!”

“Có gì để giải thích?! Ngươi không cưới hỏi đàng hoàng đã dám lấy đi trong sạch của y, để y không danh không phận sinh con cho ngươi, là khi dễ y không có chỗ dựa sao!!” Đỗ Hoa Thường nổi trận lôi đình, mới rồi còn nói muốn chiếu cố tốt đứa nhỏ này, đảo mắt đã phát hiện y bị ức hiếp, nàng thật sự hận không thế phế hắn, nghĩ vậy, mấy chục tú hoa châm ào ào bay ra từ trong tay áo.

Tiêu Vũ Hành vội vàng phi thân né tránh, trong lòng có khổ không thể nói, chuyện này đâu phải do hắn làm, đuổi đánh hắn làm gì!!

“Các ngươi… Các ngươi đừng đánh!” Hà Lăng ôm bụng, gấp đến dậm chân, đang nói chuyện thế nào nói đánh liền đánh, vị a di này, tốt xấu gì cũng nghe người ta nói hết đã chứ!

Trong lòng quýnh lên, đầu óc càng trở nên choáng váng, Hà Lăng đưa tay sờ trán, không biết có phải do bị lạnh hay không mà trán y càng nóng hơn so với lúc trước. Hà Lăng ho khan, đã không còn nhìn rõ hai thân ảnh đang đánh nhau túi bụi.

“A Lăng!”

Xa xa, truyền đến tiếng gọi cả đời y không thể quên, Hà Lăng kích động quay người, đập vào mắt là bóng dáng người y mong nhớ, hắn cưỡi ngựa lao vụt đến từ trong gió tuyết, vẫn hấp dẫn ánh mắt người khác như trước.

Lúc này trong mắt Kỳ Việt chỉ có bóng dáng người đang đứng trong tuyết kia, hắn thậm chí không chờ nổi con ngựa chạy qua, đã phi thân nhảy vọt đến trước mặt Hà Lăng, một tay ôm y vào trong ngực, cảm xúc quá mức chân thực làm trái tim đang treo lơ lửng của hắn rốt cục buông xuống.

Mấy ngày liên tiếp lo lắng hãi hùng cùng thân thể khó chịu, lúc nhìn thấy người yêu thương lập tức hóa thành một bụng ủy khuất, Hà Lăng chôn mặt vào ngực Kỳ Việt, nghẹn nào khóc ra tiếng.

Hai người đang đánh nhau túi bụi phát hiện tình hình, cả hai đồng loạt thu tay. Tiêu Vũ Hành nhìn chằm chằm hai thân ảnh đang ủng nột chỗ, trong lòng đột nhiên cảm thấy trống rỗng. Hắn cúi đầu tự giễu cười, nói với Đỗ Hoa Thường đang vô cùng kinh ngạc: “Tướng công người ta tới rồi, oan khuất của ta có thể rửa sạch rồi đi?”

Đỗ Hoa Thường thấy rõ người ôm Hà Lăng, nhíu mày nói: “Đó là Kỳ Việt? Người diệt sạch một môn phái, sau đó biến mất vô tung, Độc Thánh Kỳ Việt?”

“Đúng là hắn!” Tiêu Vũ Hành đeo nhuyễn kiếm vào bên hông, lại bắt đầu trưng ra vẻ mặt cà lơ phất phơ: “Người thanh danh lan xa như vậy trở thành chất tế của ngươi, có phải rất hài lòng hay không?”

Đỗ Hoa Thường trừng mắt liếc hắn, vẻ mặt phức tạo nhìn hai người đang ôm nhau. Nếu là Kỳ Việt, sau này chất nhi của nàng có bị khi dễ thì nàng cũng đấu không lại hắn a.

Đợi tâm tình kích động bình phục lại, Kỳ Việt lập tức cảm giác được người trong ngực không đúng, hắn đẩy Hà Lăng ra, sờ lên trán y, nháy mắt sắc mặt trở nên không tốt: “Ngươi sinh bệnh?”

Hà Lăng mơ hồ gật đầu, cảm giác tay hắn lành lạnh, đặt trên trán rất dễ chịu: “Đã vài ngày, vẫn không tốt lên.”

Kỳ Việt liền biết, một khi hắn không ở bên người tiểu phu lang, thì y sẽ không được chiếu cố tốt. Hắn xoay người ôm ngang lấy Hà Lăng, hôn lên trán y: “A Lăng chịu khổ, là do vi phu không bảo vệ ngươi chu toàn.”

Hà Lăng lắc đầu, rúc vào trong ngực hắn, trên đời này không ai tốt với y hơn tướng công: “Mấy ngày nay là Tiêu công tử chăm sóc ta, đã đỡ hơn rất nhiều.”

Nghe y nói vậy, Kỳ Việt cũng không vui vẻ là bao, hắn dời tầm mắt về phía Tiêu Vũ Hành, Đỗ Hoa Thường có mặt ở đây khiến hắn hơi bất ngờ, nhưng hắn không quen thuộc với nàng nên không hỏi nhiều. Chỉ chất vấn Tiêu Vũ Hành: “Ngươi là chiếu cố như thế nào đây?”

“Trời đất chứng giám, lúc ta tìm thấy y thì y đã sinh bệnh rồi!” Tiêu Vũ Hành nhún vai, cực kỳ oan uổng: “Ta đã đến rất kịp lúc!”

“Tướng công, Tiêu công tử làm đã rất tốt!” Hà Lăng túm lấy y phục trước ngực Kỳ Việt, nếu không phải có Tiêu Vũ Hành, sợ rằng y đã bị người khinh bạc, y rất cảm kích.

Kỳ Việt rất muốn y những ngày qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn biết bây giờ không phải lúc, đây cũng không phải chỗ để nói chuyện, A Lăng còn đang bệnh, cần tìm một nơi nghỉ ngơi trước.

Dường nhe nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng hắn, Tiêu Vũ Hành mở miệng nói: “Chúng ta tốt nhất nên vào trong thành trước, vừa vặn Đỗ phường chủ và Lăng ca nhi cũng phải nói chuyện rõ ràng.”

Nàng cùng A Lăng có thể có chuyện gì? Kỳ Việt dò xét nàng vài lần, nhận ra ánh mắt nàng nhìn mình cũng không thiện cảm cho lắm, hắn cũng không thèm để ý, dời tầm mắt không tiếp tục nhìn đến.

Tất nhiên Kỳ Việt muốn ở bên cạnh chăm sóc Hà Lăng, cho nên Tiêu Vũ Hành bị đuổi ra ngoài cưỡi ngựa, Đỗ Hoa Thường thì có xe ngựa riêng, đi theo phía sau bọn họ.

Sau khi lên xe Hà Lăng đã có chút chịu không nổi, được hắn ôm vào ngực lập tức ngủ mê man. Kỳ Việt nhìn y như vậy rất đau lòng, sau này hắn nhất định không để A Lăng rời khỏi hắn nửa bước.

Tốc độ của xe ngựa chậm hơn cưỡi ngựa rất nhiều, cố gắng đuổi đến trước khi trời tối cũng đã đến được thành nhỏ Kỳ Việt đặt chân lúc trước. Tìm được khách điếm, trước tiên sắp xếp cho Hà Lăng nghỉ ngơi cẩn thận, xong rồi Kỳ Việt mới ra ngoài tìm đến Tiêu Vũ Hành, hỏi rõ vì sao hắn lại đi cùng A Lăng.

Kỳ Việt nhấc vạt áo, ngồi xuống ghế, nói: “Hiện tại phải chăng nên nói rõ đầu đuôi với ta rồi?”

Tiêu Vũ Hành rót chén trà đặt trước mặt Kỳ Việt, nhìn hắn không nhanh không chậm hớp một ngụm, mới nói: “Đám sát thủ tập kích các ngươi hôm đó, là người trong lâu của ta.”

Cánh tay cầm chén trà của Kỳ Việt khẽ dừng lại, sau đó đặt mạnh cái chén lên bàn: “Lâu của ngươi cả việc làm ăn trên đầu ta cũng dám nhận? Muốn bạc đến điên rồi đúng không?”

“Chuyện này ta hoàn toàn không biết rõ!” Tiêu Vũ Hành ngượng ngùng gãi mũi, lần này đúng là hắn đuối lý, Kỳ Việt cứu mạng hắn, người của hắn lại bắt phu lang của đối phương.

“Hừ, món nợ này ta nhớ kỹ!” Đừng cho rằng nói một câu không biết liền có thể phủi sạch quan hệ: “Cho nên ngươi mới tìm được A Lăng từ tay thuộc hạ, đưa y về?”

“Cũng không phải, đêm đó y tự dùng thuốc ngươi cho rồi chạy trốn, một mình lưu lạc mấy ngày…” Đi chung mấy ngày, Hà Lăng đã kể lại toàn bộ cho Tiêu Vũ Hành biết, một bên cảm thấy thuộc hạ vô dụng, một bên lại đau lòng thay y: “Lúc ta tìm thấy y, y đang bị một vị công tử dây dưa, sau khi cứu y về ta lập tức mang người đến tìm ngươi.”

Một thân một mình lo lắng hãi hùng trong thời tiết rét lạnh, nếu không phải có Mộc Diễm đuổi theo, dựa vào hai chân sợ rằng đã bị chết cóng.

Kỳ Việt vô cùng đau lòng, thời điểm tiểu phu lang của hắn chạy trốn, phải sợ hãi tuyệt vọng đến cỡ nào, hắn lại không thể bên cạnh y.

“Người đến thuê sát thủ rất cẩn thận, không bại lộ thân phận, nhưng ta vẫn tìm ra chút dấu vết, sau khi ngươi xem xong, có lẽ sẽ biết được là ai!” Tiêu Vũ Hành móc từ trong tay áo ra một tờ giấy, đặt lên bàn đẩy đến trước mặt Kỳ Việt.

Kỳ Việt lại nhấp một ngụm trà, mới cầm tờ giấu kia mở ra, sau khi nhìn rõ nội dung bên trong, hắn nhíu mày, hiển nhiên đã biết người kia là ai.

Hắn cười lạnh, đưa tờ giấy đến bên ánh nến, đốt thành tro bụi: “Chuyện này ta hy vọng không còn ai biết.”

“Yên tâm, điểm thường thức ấy ta vẫn có.” Tiêu Vũ Hành nhếch môi cười, nếu đã muốn trả nợ ân tình, thì phải làm đến nơi đến chốn.

Chính sự nên nói đã nói qua, còn một chuyện Kỳ Việt chưa rõ: “Đỗ phường chủ là chuyện gì xảy ra? Vì sao nàng muốn đi theo chúng ta?”

“Chuyện này phức tạp!” Tiêu Vũ Hành cảm thấy chuyện này cứ trùng hợp như thoại bản: “Ta nói ra không thích hợp, vẫn là để nàng nói cho ngươi mới thỏa đáng.”

Nhớ tới lúc trước Tiêu Vũ Hành nói nàng có quan hệ với A Lăng, Kỳ Việt mới hỏi đến, nếu Tiêu Vũ Hành đã nói vậy, hắn cũng không tiếp tục truy vấn, dù sao những gì nên biết hắn cũng sẽ được biết.

Nghĩ đến Hà Lăng đang còn một mình trong phòng, Kỳ Việt không có ý định ngồi lâu, đứng dậy ly khai, lúc ra đến cửa, hắn như mới sực nhớ ra, nghiêng đầu nói: “Nhớ thương phu lang người khác không phải là hành vi quân tử, Tiêu thiếu lâu chủ nên tự tọng.”

Nói xong liền rời đi, để lại Tiêu Vũ Hành ngu ngơ nhìn cánh cửa mở rộng hồi lâu, hắn che mặt cúi đầu cười, ánh mắt Kỳ Việt vẫn sắc bén như vậy, hắn tự nhận không lộ ra bất kỳ dấu vết gì trước mặt người khác, lại vẫn bị Kỳ Việt nhìn ra.

Đợi cười đủ rồi, hắn thả tay xuống ngẩng đầu, đáy mắt lắng đọng cảm xúc không thể hiểu, đứng dậy đóng cửa phòng, hoàn toàn ngăn cách bên ngoài với bên trong. Thứ không thuộc về hắn, có đoạt đến thì cũng có ích lợi gì, không bằng đứng nhìn từ xa, lẳng lặng dõi theo là tốt rồi, còn có thể lưu ấn tượng tốt trong lòng đối phương.