Quỷ Bí Thần Thám

Chương 1: Giấc mộng khắc cốt ghi tâm



Dịch: Kenshooter032

Tô Hạ đi về phía tấm gương, cạo sạch phần râu nơi mặt.

Hắn đi tới thế giới này một cách sạch sẽ, cũng sắp sửa chết đi như vậy.

Trong gương, là một khuôn mặt thiếu niên hơi tái nhợt, non nớt nhưng cũng rất đẹp trai.

Kì lạ là thiếu niên kia lại sở hữu đôi mắt của một kẻ từng trải.

Cặp mắt đen nhánh kia, như đang phản chiếu khởi nguyên và kết thúc của toàn bộ thế giới.

Bên ngoài cửa sổ, trời đất chỉ có một màu đen.

Trong tiếng gió gào rít, hình như có một thứ gì đó ở thế giới này thổi tới, thổi vào trong thân thể và tinh thần của Tô Hạ, vào sâu trong linh hồn của hắn.

“Không được tỉnh.”

Dù cho thân thể và đầu óc bấy giờ cực kì hoảng sợ, nhưng Tô Hạ vẫn ra sức kiên trì không tỉnh lại.

Hắn biết rõ đây là một giấc mơ, một giấc mơ mà hắn sẽ chết.

Nhưng hắn cũng biết rằng, đây không phải là một giấc mơ đơn giản.

Hắn cứ có một cảm giác nôn nao, khó chịu, rằng nếu tỉnh lại giữa chừng, có lẽ bản thân sẽ bỏ lỡ một thứ gì đó rất quan trọng.

“Ầmmmmmm”

Đột nhiên, cả tòa nhà rung lắc một cách mãnh liệt, giống như là động đất cấp 9 đang xảy ra.

“Động đất? Giấc mơ thay đổi?”

Tô Hạ rùng mình, theo bản năng xoay người, chống tay vào bồn rửa.

Hắn vẫn chưa nhận ra nơi tấm gương kia có điểm kì lạ.

Trong gương, bỗng có một cái tay vươn ra, cái tay kia tái nhợt và khô gầy, nhưng nơi cánh tay lại nổi gân xanh, nhìn có vẻ tràn đầy sức mạnh.

Một sức mạnh khổng lồ không rõ từ đầu truyền đến, Tô Hạ cảm giác da đầu như sắp toác ra, toàn thân giống như là bị điện giật khiến hắn không còn bất kì sức lực nào để giãy dụa.

Thân thể của hắn, bị cái tay đó từ từ kéo vào trong gương.

“Ầm ầm —— “

Trời đất vẫn một màu đen tuyền, động đất thì vẫn cứ tiếp tục.

Nhưng mà nhà vệ sinh đã mất tăm, cảm giác đau đớn lúc nãy đã biến mất.

Cảm giác tỉnh táo vẫn còn, nhưng đã không còn mãnh liệt như trước.

Tô Hạ đưa tay sờ lên đầu, đầu đã trọc lóc, không còn một sợi tóc nào.

Hắn lại nhìn vào cánh tay của mình —— đó chính là cánh tay nhợt nhạt, gầy đét và nổi đầy gân xanh lúc nãy.

Trong lòng hắn càng thấy khó hiểu, nhưng mà cảm giác sợ hãi lại vơi đi không ít.

Hắn quan sát hoàn cảnh xung quanh bản thân — nơi này là một thị trấn nhỏ.

Thị trấn này đã biến thành phế tích bởi trận động đất.

Mà ở phương xa, một cơn sóng thần đang tiến tới — Tô Hạ đã mơ hồ thấy được cột sóng cao hơn ngàn thước.

Phía dưới màn đêm, đám người may mắn còn sống sót thét lên những tiếng hét mang theo vẻ sợ hãi và hoảng sợ, cộng thêm với tiếng sóng thần nơi phương xa, hoá thành không khí đầy tuyệt vọng của tận thế, đánh thẳng vào tâm trí của Tô Hạ.

“Chuyện gì xảy ra?”

Toàn bộ mọi thứ xảy ra khi hắn đang còn choáng váng.

Hắn cái gì cũng không biết, nhưng hắn nhận ra khung cảnh xung quanh.

Nơi này, chính là nơi hắn sống nhiều năm - Nguyệt Linh trấn, mà cơn sóng thần sắp tới, đến từ bên ngoài biển Già La khoảng 400 km.

“Grrrrr ——”

Đột nhiên, một tiếng rống kinh khủng tác động vào linh hồn của Tô Hạ, thanh âm này khiến tinh thần và thân thể của hắn mất khống chế, giống như có một dòng điện cao đang di chuyển trong người, toàn thân hắn tê liệt, không thể động đậy.

Ở xung quanh, tiếng thét chói tai của đám người kia trong nháy mắt biến mất.

Trời đất bỗng trở nên hoàn toàn im lặng.

Sau đó, từ trong sóng thần, một con quái vật to lớn cao khoảng vài trăm mét, toàn thân mọc đầy gai xương ánh bạc xuất hiện, gầm rú nơi cột sóng.

Hai mắt nó như mặt trời chói chang, toả ra hào quang rừng rực, ánh sáng toả ra như là thần linh cao cao tại thượng, coi thường sinh mạng như kiến hôi.

Từng cái gai xương trên người nó, đều lấp lóe ánh bạc. Mỗi một cái, đều giống như một khỏa hung lệ độc nha.

Trên đầu nó một cặp sừng, giữa đôi sừng xuất hiện những luồng điện.

Những luồng điện xanh tím này uốn cong tạo thành những đường vòng cung, như một chiếc vương miện.

Từng luồng điện hình vòng cung giống như bất kì lúc nào cũng có thể xé rách hư không, khiến không khí xung quanh vặn vẹo.

“Ầm ầm ——”

Đúng lúc này, con hung thú to lớn kia, bỗng cúi thấp đầu xuống, mở miệng về phía đám người, bắt đầu hút.

“A ——”

Vô số người bị hút vào, bị con hung thú kia một hơi nuốt sạch.

Tô Hạ thấy lạnh cả người, nhưng ngược lại huyết dịch bỗng trở nên nóng rực, giống như đã bắt đầu sôi trào.

“Anh, cầm lấy thứ này, phải sống thật tốt!"

Từ sau lưng, bỗng có một thanh âm trong trẻo xen lẫn lạnh lùng truyền đến.

Toàn thân Tô Hạ run lên, giống như đã chạm đến phần tình cảm đã đóng băng sâu trong lòng.

Hắn còn chưa kịp nghĩ ngợi nhiều, phía trước hắn đã xuất hiện một chiếc gương, tấm gương kia chiếu ra một luồng ánh sáng bao phủ hắn.

Bên trong luồng ánh sáng đỏ rực kia, xuất hiện một cánh cửa đã mở sẵn.

Từ nơi cánh cửa, truyền đến một lực hút thật mạnh, muốn đem hắn hút đi vào.

“Không ——”

Một kẻ vừa nãy không sợ hãi gì bỗng hết sức hoảng sợ.

Hắn vùng vẫy kịch liệt, cố gắng chống cự lại lực hút, nhưng hoàn toàn bất lực.

Hung thú kia bỗng ngẩng đầu lên.

Từ phương xa, ba bóng người xuất hiện, cơ thể họ tỏa ra những luồng ánh sáng màu vàng

Dưới ráng đỏ, dáng vẻ của ba người kia, trở nên cực kì rõ ràng trong mắt hắn.

Đó là.

Cha hắn - Tô Trần, mẹ hắn - Diệp Uyển Lăng và em gái - Tô Thiền.

Tô Trần khuôn mặt già nua, mái tóc bạc tung bay trong gió, áo bào xanh nơi người lúc này đã nhiễm đỏ, tung bay phất phới giữa cuồng phong.

Diệp Uyển Lăng dáng người khom khom, tóc mai như sương, gậy chống nơi tay hóa thành một cây trường thương, mạnh mẽ đâm về phía đầu của hung thú.

“Đoàng ——”

Tia chớp lóe khắp nơi.

Máu bắn ra.

Tô Hạ trơ mắt nhìn thấy trường thương mẹ hắn đứt đoạn, y phục nổ tung, thân thể của bà tách ra, trong nháy mắt biến thành bột mịn.

Tô Trần cũng xông tới, kết cục cũng thê thảm như vậy.

Tô Thiền một thân Nghê Thường Vũ Y(*), khí chất như Tiên, trường kiếm màu bạc ở nơi tay, xông về phía hung thú.

(*): điển tích này thì các bác tự gg nhé:3

Trận chiến kia, cũng không kịch liệt, bời vì hai bên vốn không cân sức.

Thời gian chiến đấu rất ngắn, khi Tô Hạ bị hút vào cánh cổng kia, hắn đã thấy Tô Thiền bị hung thú kia nắm vào trong lòng bàn tay, bóp nát khi còn sống sờ sờ.

Cảnh tượng đó, tạo thành một kí ức khó mà phai mờ, khắc thật sâu vào trong mắt Tô Hạ, trong lòng hắn, thậm chí là linh hồn hắn.

Một cảm giác hối hận khó có thể diễn tả bằng lời, đột nhiên xuất hiện trong đầu.

Cha chết.

Mẹ chết.

Em gái cũng đã chết.

Khi họ còn sống, hắn lạnh lùng, chán ghét, vô tình với họ.

Nhưng khi bọn hắn không còn ở đây, hắn mới ý thức được, ba con người thường xuyên xuất hiện ở cạnh hắn, những người mà hắn cực kì không ưa kia, đã không còn ở đây.

Tín ngưỡng của hắn, tại thời khắc này sụp đổ.

Thế giới của hắn, cũng vào thời khắc này triệt để sụp đổ.

Nước mắt của hắn, rơi xuống từng giọt từng giọt.

Thế giới này, sẽ không còn người mỗi một lần hắn bỏ nhà ra đi vì tìm kiếm hắn mà ăn ngủ không yên.

Thế giới này, sẽ không còn người vào lúc nửa đêm cho đắp chăn cho hắn, sợ hắn cảm lạnh.

Thế gian này, sẽ không còn người giới thiệu bạn gái cho hắn, hi vọng anh trai của nàng không còn khép mình lại, không còn cô độc.

Cũng sẽ không còn người suốt ngày một khuôn mặt lạnh lùng, nhưng thực tế là quan tâm hắn một cách cẩn thận

Chết rồi, đều đã chết.

Hối hận cùng bi thương với bi thương vô tận, lần lượt đánh thẳng vào đại não của hắn, đánh vào tận sâu nơi thể xác, tinh thần, linh hồn của hắn.

...

"Đinh linh linh —— "

Tiếng chuông mờ ảo từ phương xa truyền đến, dần dần trở nên vô cùng chân thực.

“Tô Hạ, về rồi, mau tỉnh lại.”

Nơi cánh tay bỗng cảm giác có thứ gì đó chạm vào

Hạng Vĩ ở cùng bàn cố gắng hạ thấp giọng, khiến Tô Hạ hơi mơ hồ.

Toàn thân Tô Hạ run lên, hắn theo bản năng ngẩng đầu.

Hắn nhìn thấy một lớp học mang phong cách sci-fi.

Phía trên bục giảng, giáo viên lịch sử Trần Vũ Đồng đứng đối diện với máy chiếu hologram giảng giải về nội dung còn sót lại của nền văn minh.

“Cho nên, nền văn minh tiền sử bị hủy diệt, trở thành một câu hỏi không lời giải. Mà theo những công trình nghiên cứu khảo cổ hiện nay, cũng chưa cho ra một kết luận gì, giống như là toàn bộ nền văn minh, trong một đêm biến mất. Nhưng mà mọi người có thể phát huy trí tưởng tượng của mình, viết một bài luận, nộp vào thứ tư, nhớ kỹ, tối thiểu là mười ngàn từ."

“Tốt rồi, cả lớp ra về, dạy quá giờ không phải là việc mà một giáo viên xinh đẹp nên làm.”

Trần Vũ Đồng nở một nụ cười tươi, trong tiếng sung sướng của đám học sinh mà đi ra khỏi lớp.

Các học sinh cũng đứng lên, chuẩn bị giải tán thì vào lúc đó Trần Vũ Đồng lại quay lại phòng học, ngẩng cái đầu xinh đẹp lên.

“Đúng rồi, Tô Hạ, bài luận của em sẽ được cô quan tâm đặc biệt. Ở trên lớp, ngủ ngon như vậy, đây là lần đầu tiên mà cô thấy đấy.”

Trần Vũ Đồng nói xong liền đi luôn.

“Ha ha ha —— “

Rất nhiều tiếng cười truyền đến.

Tiếp theo đó là rất nhiều ánh mắt khác thường nhìn về phía hắn.

Tô Hạ không nhìn vào những ánh mắt này, yên lặng lau khô nước mắt nơi mặt, tâm trạng trở nên cực kỳ phức tạp.

“Một giấc mơ sao?”

"Thật sự là một giấc mơ sao?"

“Giấc mơ liệu có rõ ràng, khó quên như vậy sao?”

Tô Hạ trầm ngâm.

“Tô Hạ, nếu như không muốn ở nhà thì tới nhà mình đi. Ừm, thuận tiện cũng có thể phụ đạo cho em gái mình. Năm sau là nó lên lớp mười hai rồi.”

Hạng Vĩ hướng về Tô Hạ nháy mắt mấy cái, khuôn mặt kiểu “Chú mày hiểu mà”, “Ý như này mà còn không hiểu nữa”.

Tô Hạ nhìn chằm chằm vào Hạng Vĩ một lúc, sau đó nói:

“Tô Thiền — em gái mình kêu cậu làm vậy?”

“Ặc, sao mà thằng này liên quan đến em gái chú mày được, chú mày chắc suy nghĩ nhiều rồi.”

Nụ cười nơi gương mặt Hạng Vĩ bỗng cứng đờ, trong mắt hiện lên vẻ bối rối.

Tô Hạ đứng lên, vỗ vỗ vào bả vai Hạng Vĩ, nói:

“MÌnh phải về nhà một chuyến, buổi chiều không đi học được, đợi lát nữa mình viết một bản giấy xin nghĩ đưa cho giáo viên.”

“Ặc, chú mày ngã bệnh?”

Hạng Vĩ lấy làm kinh hãi, có chút kì quái nói.

“Ừ, hơn nữa bệnh cũng không nhẹ. Được rồi, nếu gặp em gái mình, nói cho nó, thằng anh này thật ra cũng —— thôi, tự mình nói.”

Tô Hạ thở dài, yên lặng đi qua Hạng Vĩ.

Hạng Vĩ ngẩn người, có chút choáng váng.

“Thằng này, thật ra biết từ lâu rồi?

Nhưng mà ông đây cũng không có nghe lời em gái chú mày, mà thật tâm coi chú mày là bạn! Haizzz, lần này sợ là làm bạn cũng khó, thằng này chắc sẽ nghĩ là mình phản bội nó rồi?”

Hạng Vĩ trong lòng suy nghĩ, nhưng cũng chỉ có thể thở dài một cách bất đắc dĩ.