Quý Cô Alice

Chương 2: Bình minh của Đế quốc



Alice nhận ra người trước mặt cô đây chính là Hoàng đế, và cậu bé trai kia chính là Hoàng tử, là em trai cùng cha khác mẹ với cô.

****

Với vẻ mặt ghét bỏ, Alice trả lời Hoàng đế rằng cô chính là Trưởng công chúa, con gái lớn của ông. Một nét mặt ngạc nhiên thoáng qua trên gương mặt xinh đẹp của Hoàng đế, ông thờ ơ thốt ra một câu nói với sự thản nhiên:

"Trưởng công chúa... Vậy tên của ngươi là gì?".

Alice dù không trông đợi gì từ người cha này, nhưng vẫn có một chút thất vọng. Dù chưa một lần tới thăm và nhìn mặt con gái nhưng ngay cả việc nhớ tên đứa con cả của mình mà cũng không làm được... Người cha này... Không xứng đáng để được gọi là cha. Alice đanh giọng:

"Alice Beatrice de Frozen, thưa Hoàng đế bệ hạ".

Hoàng đế có vẻ bất ngờ với cách gọi trịnh trọng của Alice, ông nhếch cười nhẹ, bảo rằng nếu Alice đã phân biệt rạch ròi như vậy, thì ông ta cũng không cần xem cô là Công chúa nữa mà sẽ thẳng tay xử phạt vì trọng tội mạo phạm thân thể Hoàng tộc. Với tội danh đó, ông ta nhanh chóng đưa ra hình phạt tử hình cho con gái của mình mà không hề dao động. Người hầu gái của Alice vì sợ hãi mà quỳ xuống xin Hoàng đế suy xét cẩn trọng. Riêng Alice điềm tĩnh nói với Hoàng đế:

"Trước khi định tội thần, xin Bệ hạ hãy đưa ra chứng cứ gồm nhân chứng vật chứng, hoặc chí ít là động cơ mà thần đẩy ngã vị Hoàng tử kia. Không thể chỉ vì quý tử của ngài gán tội, mà ngài có thể khép tội thần một cách bất chấp như vậy".

Hoàng đế liền nhìn về phía thằng bé Alex như muốn bảo thằng bé trình bày, Alex giật mình, vẻ mặt e ngại, bồn chồn, nhưng rồi nó dứt khoát giơ tay chỉ thẳng về phía Alice và liên tục quát lớn những câu nói buộc tội, một mực khẳng định rằng Alice là người đã đẩy ngã nó mà không hề đưa ra được bất kì chứng cứ gì.

Alice im lặng, run rẩy trong sự đắc chí của Alex, nó nghĩ rằng cô bé đang sợ hãi những lời buộc tội của nó. Nhưng Alice bỗng phì cười, ra là cô run rẩy vì phải nhịn cười, Alice cười lớn dần, có thể nói là cười một cách điên dại như chế giễu Alex, sau đó bình tĩnh trở lại, vẻ mặt cô hân hoan và nói:

"Nhưng không phải lúc ban đầu ngươi nói rằng chính hầu gái của ta đẩy ngã ngươi sao? Sao giờ lại trở thành ta vậy? Ngươi bị ngã đến mức lú lẫn hay sao mà ngay cả việc bản thân vừa nãy đã nói gì cũng quên mất?".

Rồi bỗng vẻ mặt hân hoan kia vụt tắt, thay vào đó là thái độ lạnh như tờ, cô khẽ nói:

"Vậy giờ ta có nên buộc tội ngươi về việc lăng mạ danh dự Hoàng thất hay không đây, Alex Dietrich de Frozen?".

Thằng bé Alex ngớ người, vẻ đắc chí lúc nãy vội tan biến, mặt tối sầm, miệng mím chặt lại, quai hàm nghiến vào nhau ken két, sượng chín cả mặt nhưng chỉ có thể cúi gầm mặt xuống dù đang phẫn nộ vô cùng. Người hầu xung quanh thì xì xầm to nhỏ và cười cợt vị Hoàng tử ngốc nghếch. Nhưng Hoàng đế chỉ im lặng, sau đó ông đưa ánh mắt, lườm một cách sắc lạnh về đám hạ nhân, tiếng cười nói chợt tắt, không gian tĩnh lặng trở lại, ông ta bế Alex lên và rời đi, nhưng trước khi gương mặt đó hoàn toàn quay phắt về hướng khác, Alice đã thoáng thấy một nụ cười rất nhẹ khẽ nở trên môi của Bệ hạ. Rồi ông ấy bỗng dừng lại, giọng ông cất lên một cách khẽ khàng:

"Lần sau ta không muốn nghe ngươi gọi ta một cách trịnh trọng như vậy... Thật là chói tai".

Nói xong ông quay bước đi hẳn. Lúc này Alice dường như cảm nhận được một chút gì đó, một chút cảm giác lạ mà cô chưa từng có từ thuở lọt lòng... Cô đưa mắt nhìn theo bóng lưng cao lớn đang khuất dần sau ánh hoàng hôn lộng lẫy. Trong lòng chớm nở một chút mong đợi... mong đợi rằng...

...Nhưng không có lần gặp sau đó nữa, năm nay Alice đã 14 tuổi, cô đã là một thiếu nữ xinh đẹp, yêu kiều, dễ dàng khuynh đảo thiên hạ chỉ bằng một ánh nhìn, người dân trong Đế quốc đều rất tự hào về cô - một tượng đài của sắc đẹp. Và họ thường ca tụng rằng Công chúa Alice của họ - Bình minh của Đế quốc đẹp tựa như thần Vệ nữ của thiên đàng.

Bỏ qua những lời đồn về nhan sắc của Alice, chúng ta trở lại với cuộc sống của cô. Đây đã là năm thứ 9 của Alice từ sau lần gặp gỡ đầu tiên không mấy thân thiện với người cha. Trong 9 năm này Alice vẫn như trước, vẫn ở bên cạnh mẹ mình, vẫn chăm chỉ học hành đều đặn. Nhưng về việc học thì cô học nhiều hơn và ngày càng nhiều hơn, việc học hỏi đối với Alice như là một chuyến tàu không có điểm dừng, nhờ vậy mà Alice ngày càng tiến bộ, giỏi giang. Kiến thức của Alice hiện tại được các học giả chuyên môn đánh giá như là một kho tàng, nó bao la và rộng lớn, vô số tri thức nhưng được chứa đựng trong một não bộ bé nhỏ của Alice, mọi người nói với nhau rằng cô là người tài mà dù ngàn năm hay vạn năm cũng khó mà kiếm được, là một tuyệt thế thiên tài.

Không chỉ sở hữu kiến thức uyên bác, Alice còn trao dồi cho mình kiếm thuật và pháp thuật. Kĩ năng môn nào cũng là tuyệt đỉnh kì tài. Trở thành Ma kiếm sư đỉnh cao nhỏ tuổi nhất trong lịch sử của 7 lục địa. Và từ đây, bi kịch của một cuộc đời thiên tài nhưng thảm hại đang dần đến gần với Alice...