Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 540: Diệt tộc (1)



Editor: QR2 – diendanlequydon

A!

Thẳng đến khi linh hồn cảm thấy đau đớn, đám người trưởng lão tổ tông thê lương thét lên.

Tiếng thét này giống như tiếng dã lang, vô cùng hung mãnh, lửa giận ngập trời.

“Rốt cuộc các ngươi đã làm cái gì?” Cả người Thiên Phúc run rẩy không thôi, phẫn nộ nhìn Vân Lạc Phong, ở bên trong ngọn lửa, hắn cảm giác linh hồn của mình giống bị bị vô số bàn tay xé rách, ngay cả linh lực cũng không thể vận dụng.

Sắc mặt mọi người Thiên gia đang đắc ý, cũng bởi vì biến cố bất ngờ mà cứng đờ, tất cả mọi người không rõ đã xảy ra chuyện gì, trong mắt tràn ngập kinh ngạc.

“Trưởng lão tổ tông!”

Giọng nói Thiên Nhất rất suy yếu, hắn đám người Thiên Phúc đang bị hãm sâu trong ngọn lửa, cắn răng nói: “Nhanh chóng rời khỏi nơi đó, nhanh!”

Rời khỏi?

Đúng!

Linh hồn chi hỏa ở chỗ này và chỗ Thiên Nhất không giống nhau, ở chỗ Thiên Nhất linh hồn chi hỏa chỉ đốt xung quanh hắn, mà linh hồn chi hỏa ở chỗ này lại thiêu đốt trong một phạm vi.

Chỉ cần rời khỏi phạm vi này, bọn họ có thể rời xa linh hồn chi hỏa.

Nghĩ vậy, Thiên Phúc nhanh chóng xoay người muốn lao ra khỏi chỗ này nhưng mà ngay lúc này, “bụp “một tiếng, đầu của hắn đánh vào một bức tường vô hình, hơn nữa làm thân thể hắn bắn trở về.

“Đây là chuyện gì?”

Vài tên trưởng lão tổ tông khác rối rít, cả kinh thất sắc, giơ tay chạm vào không khí phía trước…

Ở phía trước rõ ràng cái gì cũng không có nhưng khi giơ tay ra lại sờ thấy một vách tường vô hình.

“Không!” Thiên Phúc nổi giận, điên cuồng la hét, lại một lần nữa tiến lên: “Ta phải rời khỏi đây, cho ta rời khỏi đây!”

Rất dễ hiểu, thân thể của hắn lại bị bắn trở về, mông ngã mạnh trên mặt đất.

Cảm nhận được linh hồn bị xé rách đau đớn, trong mắt Thiên Phúc tràn ngập tuyệt vọng.

Cho tới tận bây giờ, hắn cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Cũng khiếp sợ còn có Thiên Nhai cũng đang ở bên trong trận pháp, ông mơ hồ nhìn về phía những trưởng lão tổ tông phát cuồng, thật sự không hiểu những người này vì sao đột nhiên lại điên cuồng như thế?

Phía trước rõ ràng là không khí, vì sao những người này lại giống như điên cuồng xoay chung quanh chỗ đó nổi điên?

Hơn nữa, ngọn lửa âm u màu xanh biếc quấn quanh trưởng lão tổ tông đó lại giống như có mắt không thương tổn đến hắn một chút nào.

“Thiên Nhai.” Thiên Phúc nghiến răng nghiến lợi: “Nữ nhân kia nhốt chúng ta ở nơi này, ngươi cũng không ra được! Đừng quên, chúng ta bị giam ở một chỗ!”

Lúc Thiên Phúc nói ra những lời này lại bỗng nhiên phát hiện, Thiên Nhai đã đi tới chỗ bức tường vô hình ngăn bọn họ ở bên trong,rồi sau đó, hắn nâng một chân lên, thật cẩn thận thăm dò về phía trước…

Kỳ tích đã xảy ra!

Chân Thiên Nhai thành công xuyên qua bức tường vô hình đó, sau đó, toàn bộ thân thể của hắn đều đi ra ngoài.

Thiên Phúc hoàn toàn điên cuồng, tức giận nói: “Chuyện này không có khả năng, vì sao ngươi có thể đi ra ngoài? Ta không tin! Ta tuyệt không đối không tin!”

Nói xong hắn lại đứng dậy, xông lên phía trước. Trước sau như một, vách tường vô hình kia lại xuất hiện làm hắn bắn ngược lại.

Hơn nữa vào lúc này tên súc sinh Thiên Nhai lại lại từ bên ngoài trận pháp đi vào, không đợi Thiên Phúc kịp phản ứng, hắn lại tiếp tục đi ra khỏi trận pháp.

Vừa không ngừng đi vào đi ra vừa cười nhạo đám người Thiên Phúc: “Ta vào được, ta lại đi ra… Ta đi vào, ta lại đi ra… Hâm mộ không? Ghen ghét không? Có gan thì ra giết ta, trốn ở chỗ này thì có bản lĩnh gì?