Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 681: Thẳng thắn thành khẩn (4)



Edit: Sahara

"Dì ơi~, dì nói cắt lấy đầu của ta, có phải là như thế này không~????"

Bên trong đại sảnh, tiểu nam hài đem đầu của mình cắt xuống, nâng trong lòng bàn tay, trên mặt hắn vẫn là nụ cười thiên chân vô tà, ngây thơ đến đáng yêu vô cùng, nhưng lúc này nhìn vào, không hiểu sao lại mang đến cho người ta một cảm giác rất âm trầm.

"Aaaa!"

Một tiếng hét kinh hoàng chói tai bất chợt vang vọng trên khắp bầu trời của Vân phủ.

"Dì ơi~, không phải dì nói muốn cắt lấy đầu của ta sao? Ta vừa giúp dì tiết kiệm được rất nhiều thời gian đó! Dì nên cảm tạ ta thế nào đây?"

Trông thấy lục công chúa hoảng sợ liên tục lùi về sau, Tiểu Mạch lại càng mỉm cười khả ái tiến tới trước, tiếp theo sau đó, hắn đưa luôn cả cái đầu của mình cho lục công chúa.

" cho dì làm cầu đá nè~!"

Khuôn mặt của Tiểu Mạch tiến tới gần sát mặt của lục công chúa, đôi mắt to tròn sáng ngời đầy ý cười làm cho người ta sởn cả tóc gáy.

"Đừng... Đừng... Ngươi đừng tới đây!"

Kẻng!

Lục công chúa đánh rơi cả kiếm xuống đất, hai chân không ngừng run lẩy bẩy, trên gương mặt tái nhợt tràn đầy khiếp sợ không thôi.

Một mùi nước tiểu nồng nặc bất chợt phiêu tán bên trong không khí.

"Là chính ngươi đã nói muốn lấy đầu của ta làm cầu đá, ta chỉ là thấy ngươi nghèo khổ đáng thương, ngay cả cầu mà cũng mua không nổi, cho nên mới lấy đầu của mình xuống cho ngươi, tại sao ngươi lại không nhận lấy hảo ý của ta hả?"

Lời này của Tiểu Mạch vừa dứt, thì hai mắt của lục công chúa cũng đồng thời trắng dã, sau đó thì ngất đi.

"Đúng là đồ nhát gan!" Tiểu Mạch bĩu cái môi dưới trề ra cả thước, một lần nữa đem đầu gắn lại trên cổ của mình: "mới dọa có như thế mà đã hôn mê rồi! Mẫu thân, giờ nên xử lý ả ta thế nào đây?"

Tiểu Mạch quay đầu lại nhìn Vân Lạc Phong, thì bỗng nhiên phát hiện, lão gia tử trước đó còn mặt đầy phẫn nộ lúc này đây cũng đã bị dọa cho choáng váng, hai mắt đang ngây ngốc nhìn mình.

Tiểu Mạch lại có chút vô tâm không để ý mà gọi: "ông cố!"

Rầm!

Tiểu Mạch không kêu còn đỡ, vừa kêu một tiếng, tức thì, hai mắt của lão gia tử cũng trợn trắng, bị dọa cho hôn mê bất tỉnh.

Bất luận là ai, khi chứng kiến cảnh tượng một người đang sống sờ sờ lại đem đầu mình lấy xuống, sau đó còn có thể cười nói bình thường thì cũng sẽ bị dọa cho bất tỉnh mà thôi.

Ngoại trừ Vân Tiêu và Vân Lạc Phong!

Bởi vì năng lực thừa nhận của hai tên gia hỏa này không còn được xem như con người nữa rồi!

"Gia gia!"

Sắc mặt Vân Lạc Phong khẽ biến một chút, vội vàng tiến tới trước, ngón tay cái ấn chặt xuống nhân trung của lão gia tử, cùng lúc đó, một cổ linh lực cũng theo đầu ngón tay của Vân Lạc Phong mà chảy vào trong cơ thể của lão gia tử. Tìm t𝗿𝘶yệ𝐧 hay tại || T𝗿UmT𝗿 𝘶y𝔢𝐧.𝑉𝐧 ||

Lúc sau, Lão gia tử từ từ tỉnh lại: "Phong nhi, vừa rồi gia gia nằm mơ có phải không? Hình như ta nhìn thấy Tiểu Mạch tự cắt đầu của mình xuống."

Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn Tiểu Mạch lúc này đang ngoan ngoãn đứng ở một bên, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "gia gia, có một chuyện con cần thẳng thắn nói cho người biết!"

"Chuyện gì?"

Lão gia tử chợt ngẩn ngơ, hỏi.

"Lúc trước, là do Tiểu Mạch thấy người của Bạch gia tiến đến đây cầu thân con, vì không muốn cho nam nhân khác đánh chủ ý lên người con, cho nên nó mới giả mạo làm con trai của con!" Vân Lạc Phong vươn tay kéo Tiểu Mạch đang đứng ở một bên đến, rồi tiếp tục nói: "gia gia đừng thấy hình dáng bên ngoài của nó chỉ là một đứa bé năm sáu tuổi, kỳ thực, tuổi tác thật sự của Tiểu Mạch lớn hơn tất cả chúng ta cộng lại không biết bao nhiêu lần."

Lão gia tử lại như hòa thượng trọc đầu, sờ mãi mà không thấy tóc, mê mang hỏi: "Phong nhi, con nói vậy là có ý gì? Tại sao gia gia nghe mà lại không hiểu gì cả?"

Cái gì gọi là tuổi của Tiểu Mạch còn lớn hơn nhiều so với bọn họ?

Tiểu gia hỏa này rõ ràng mới chỉ có năm sáu tuổi thôi mà.

"Hắn không phải người!"

Chỉ bốn chữ này đã đủ để nói lên thân phận của Tiểu Mạch.

"Gia gia! Mấy năm nay, con luôn có một chuyện gạt người!" Vân Lạc Phong nâng tầm mắt lên, nhìn thẳng vào mắt lão gia tử, thành khẩn nói: "người đời đều nói, Vân Lạc Phong con che giấu thực lực của bản thân, đợi đến cuối cùng mới bộc lộ ra thực lực cường đại, kỳ thực, trước kia con đúng thật là một phế vật không thể tu luyện. Con chẳng có giấu giếm bất cứ cái gì cả!"