Quỷ Dữ Vi Thê

Chương 20: Nghi ngờ



Trước bữa tối, An Ninh về nhà, cậu ấy vừa rời đi không lâu, ba mẹ đã quay trở về.

Ba mẹ dưới nhà nấu nướng còn cô cùng Diêm Cơ trên phòng, vì Diêm Cơ nói có chút việc cần nói với cô.

Sau khi im lặng một lúc Diêm Cơ cũng mở miệng.

"Chị cần về âm phủ một thời gian, có một số trục trặc nhỏ, đi rồi chị sẽ trở lại, nhưng lần này về chị muốn em giữ con, nếu mang theo con chị không tiện xử lý công việc.....

"Khoan.... từ từ! Ý của chị là gì? Giữ con? Con nào?"An Vĩ nghi hoặc dò xét Diêm cơ, sao đó như hiểu ra điều gì cô nhìn xuống bụng nàng thì vỡ lẽ.

"Ý của chị là em sẽ giúp chị mang thai?

"Ừ hử!"Diêm cơ gật đầu xác nhận như điều ấy là điều đương nhiên.

"Ôi mẹ ơi! Chị nghĩ con là món đồ chơi à, thích mang thì mang còn không thích thì chuyển nhượng"An Vĩ gắt lên, vì cô nghĩ làm như thế rất nguy hiểm, cô sợ ảnh hưởng đến đứa bé.

"Sẽ không đâu, em nghe chị nói đã", Thấy An Vĩ sắp có dấu hiệu nổi bảo Diêm Cơ vội vuốt long cho cô.

"Hiện tại chị đã bọc con lại trong một lớp kết giới, em chỉ cần mang con thôi, sẽ không có hại gì đến con cả, em tin chị được không?"Diêm Cơ nhìn An Vĩ bằng đôi mắt dịu dàng, khiến An Vĩ cùng mềm tâm lại.

"Được rồi! Khi nào thì chị đi, rồi khi nào chị trở lại?

"Ngay bây giờ, còn khi nào xong việc chị sẽ trở lại",Diêm Cơ mềm mại nói vào tai An Vĩ.

"Nếu cách ba ngày chị không trở lại em sẽ trở về đó để tìm chị ok!.

"Được! Điều nghe theo em!",Diêm Cơ sũng nịch nói.

"Hai",An Vĩ thở dài, cô đứng lên ưỡn bụng mình ra, Diêm Cơ hiểu ý cũng đứng lên, nàng rút từ trong bụng mình ra một quả cầu to như trứng ngỗng, quả cầu sáng ánh lên màu sáng hoàng kim, nhìn kỹ thì sẽ thấy bên trong có một đứa trẻ vừa thành hình bên trong đó.

Quả cầu từ từ bây về phía bụng của An Vĩ, sau đó là tiến vào và hòa nhập vào trong cơ thể của An Vĩ.

An Vĩ thở phào một hơi, vì cô nghĩ nó sẽ đau lắm, không ngờ nó lại nhẹ nhàng như vậy.

Diêm Cơ bước đến chỗ của An Vĩ, ôm lấy cô sau đó hôn lên trán, luyến tiếc mãi chẳng muốn rời đi.

"Vĩ nhi, sau khi chị đi, không có chị ở cạnh em làm bất cứ việc gì cũng phải cẩn thận biết không?

"Em biết.

"Còn nữa, không được trở về quê nội của em, cũng khuyên can ba mẹ không cho họ trở về..."

"Vì sao chứ?",An Vĩ nghi hoặc.

"Vì sao thì khi trở lại lần nữa chị sẽ nói cho em biết, giờ chưa phải lúc, chị đi đây.", Dứt lời nàng liền tan biến đi, chỉ còn lại một mình An Vĩ đứng đó.

"Vĩ nhi a, con cùng Tiểu Cơ xuống ăn cơm nào.", Mẹ triệu dưới lầu gọi với lên, An Vĩ nghe tiếng nhờ thế cũng hồi thần sau đó thì xuống lầu.

"Ể, Tiểu Cơ đâu, con bé không ăn cơm à?", Mẹ Triệu thấy An Vĩ xuống lại không thấy Diêm Cơ, bà ngó lên lầu rồi lại ngó nghiên hỏi An Vĩ.

"Phía âm phủ có chút việc, nàng ấy phải trở về để xử lý rồi,"An Vĩ rầu rĩ trả lời.

Mẹ Triệu nghe xong thì hoảng hốt, bà quên mất con dâu mình có thân phận gì, vì sống quá chan hòa mà bà quên mất con dâu mình là Diêm Vương, việc thân phận cứ ngỡ đã quên lãng, bà đâu ngờ nó lại được lặp lại.

Bà thở dài, rồi im lặng đi vào bàn ngồi không nói nữa, An Vĩ biết mình đã nói lời làm mẹ nhớ đến việc không vui nên cũng không nói thêm gì cũng ngồi vào bàn, ba Triệu bung tô canh ra thấy hai mẹ con không ai nói câu nào ông cũng không nói luôn.

Thế nên bữa tối diễn ra cực kỳ yên tĩnh.

Thông thường trong bữa tối, người nhà cô luôn trò chuyện với nhau về những chuyện xảy ra trong ngày, nhưng hôm nay tình hình hoàn toàn khác. Điều này khiến cô cảm thấy có chút buồn bực.

Sau một lúc lâu, cô phát hiện mẹ nháy mắt ra hiệu với ba. Ba vẫn luôn cúi đầu nhìn bát cơm, không trả lời mẹ. Biểu tình của mẹ rất miễn cưỡng, giống như đã nhịn lâu rồi, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Trong lòng cô biết, bọn họ đang muốn nói về chuyện quay trở về quê hương.

"Mẹ và ba về quê, đã gặp và hỏi lão vu bà."

Cuối cùng mẹ cũng mở miệng. Bà ấy cắn cắn môi, ngập ngừng do dự. Cô vẫn luôn lẳng lặng ngồi đó, chờ đợi mẹ nói tiếp.

Nhưng không ngờ, ba lại nói tiếp lời của mẹ, giọng điệu rất nghiêm túc: "Tiểu Hoa, con có biết Trấn Quỷ Lệnh hay không?"

Trấn Quỷ Lệnh? Đương nhiên cô biết a!

Cô nhìn bà một lúc như có điều thắc mắc, sau đó lắc lắc đầu giả vờ mình không biết. Hơn nữa, cô có chút choáng ngợp về chủ đề này.

Không phải đang nói về chuyện lão vu bà hay sao? Sao lại lập tức biến thành Trấn Quỷ Lệnh?

Ba buông chén đũa, trịnh trọng nhìn cô: "Lão vu bà nói với chúng ta rằng, Trấn Quỷ Lệnh là thần vật âm phủ, dùng để trấn áp quỷ hồn âm phủ, nhưng nó lại thoát ra khỏi âm phủ, đi tới dương gian."

"Con có nhớ rõ vị trí thôn Môn Giới hay không? Diêm Vương cho rằng Trấn Quỷ Lệnh đã thoát ra từ quỷ môn, lang thang ở trong thôn chúng ta. Nhưng thuộc tính của nó đã hấp dẫn nó đi tìm một nữ thể cực âm làm ký chủ."

Cô nghe đến đó, lập tức giơ tay ngăn lời ba nói, khóe miệng có chút cứng đờ. Cô có cảm giác yết hầu có chút khô khốc, há to miệng, hít sâu một hơi, chỉ chỉ chính mình: "Ý của cha là, Trấn Quỷ Lệnh đang ở trên người con?"

Ba mẹ đồng thời gật gật đầu. Mẹ thấy được khuôn mặt cô cực kỳ khó coi, đứng dậy đau lòng ôm lấy cô, lẩm bẩm nói: "Con lại khổ rồi, Tiểu Vĩ."

Cô cẩn thận suy nghĩ một lúc, có chút khó tin, nhưng vẫn hỏi họ: "Nếu nói như thế, ý định minh hôn với Diêm Vương, chính là muốn tìm kiếm nữ thể trên người có Trấn Quỷ Lệnh phải không?"

Hai người lập tức trầm mặc. Mẹ có thể cảm giác được cô rất kích động, vội vàng giữ chặt và trấn an cô: "Tiểu Vĩ, con đừng nghĩ lung tung. Minh hôn cái gì......."

Trong lúc nhất thời cô vẫn không thể tiêu hoá được chuyện này, nghĩ đến ý đồ của Diêm Cơ đối với mình, khả năng là vì trong thân thể mình có Trấn Quỷ Lệnh, mà không phải nàng ấy thật tình thích cô. Trái tim cô quá đau đớn.

Trong đầu cô hiện lên bộ dáng dịu dàng của nàng đối với cô. Nàng vuốt ve đầu tóc cô, ôm cô, cô lập tức có cảm giác phiền muộn trong lòng. Đột nhiên cô đứng lên, cầm lấy chìa khóa đi ra phía cửa.

"Tiểu Vĩ! Con muốn đi đâu?!"

Ba mẹ nhìn thấy hành động của cô, cũng kích động đứng lên. Cô vội vàng nhìn về phía bọn họ, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, bình tĩnh nói: "Con ra ngoài đi dạo."

Không đợi bọn họ có phản ứng, cô đóng cửa lại, bước xuống cầu thang.

Cô càng đi càng nhanh, cuối cùng là bắt đầu chạy. Cô chạy theo hướng của khu dân cư nhỏ!

Không biết có phải cô đang làm theo tiềm thức hay không, cô theo quán tính vượt qua quán cà phê mình đã từng làm việc, hiện tại đang đứng ở trước tám bức tượng ngựa bằng đồng.

Ngày hôm qua, chúng ta còn cùng nhau đứng ở chỗ này, đưa bà gì đi tới nơi bà ấy nên đi.

Hôm nay, cô lại bắt đầu tự hỏi, vì sao Diêm Cơ lại đối với cô như vậy.

"Ầm ầm ầm ——"

Chân trời truyền đến tiếng sấm sét ầm ầm, bầu trời trở nên ngột ngạt, khí nóng đang hành hạ thần kinh cô một cách điên cuồng.

Nhìn khí hậu thế này, không bao lâu nữa sẽ có mưa rào.

Bình thường cô nên quay về nhà, nhưng giờ phút này, cô không muốn quay về chút nào. Cô muốn ngốc ở bên ngoài lâu hơn một chút.

Cô băng qua con đường trước khu dân cư, đi về phía bên kia đường.

Tiếng sấm nơi chân trời càng ngày càng gần, thậm chí cô có thể nghe được tiếng mưa rơi từ nơi xa truyền đến. Mây đen mang theo dông tố từ nơi xa nhanh chóng tới gần cô. Cô còn chưa tới kịp tìm một cửa hàng bên đường để trú mưa, cô đã ướt từ đầu đến chân.

Cô dùng hai tay che khuất đỉnh đầu, tìm thấy một cửa hàng có mái che, cô chậm rãi chạy đến phía dưới, dùng ống tay áo để lau nước mưa trên mặt.

Cô nhìn xung quanh, chợt nhận ra mình đã chạy tới một con phố hẻo lánh. Nếu đây là con đường lớn bình thường, chắc hẳn lúc này sẽ tấp nập người xe. Nhưng trước mắt nơi cô đang đứng, ngay cả một bóng người cũng đều không có.

Trong mơ hồ có một ông cụ lái xe ba bánh đi ngang qua trước mắt, ánh đèn màu da cam sáng lên.

Cô ngẩng đầu, đôi mắt lập tức bị thu hút bởi một cô gái trẻ mặc váy trắng đang đứng ở phía đối diện.

Xuyên qua tấm màn mưa, cô nhìn thấy mái tóc dài ngang eo của cô ấy rối tung, sắc mặt và làn da tái nhợt giống như người chết. Cô ấy đi chân trần đứng ở trước một cửa hàng trống đối diện, lẳng lặng nhìn cô.

Khuôn mặt cô ấy vô cảm.

Cô gái váy trắng đứng đó. Nháy mắt khi cô nhìn thấy cô ấy, lập tức ngây ngẩn cả người. Cô cẩn thận nhìn bộ dáng đoan trang của cô ấy thêm một lát, cảm thấy cô ấy có chút quỷ dị.

Váy trắng, tóc dài, da trắng, chân trần......

Không thể nào?

Cô nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy mình thật là xui xẻo, gần đây điên cuồng gặp quỷ không nói, cô chỉ đi ra ngoài thư giãn, trốn mưa cũng có thể gặp quỷ?

Lúc này trời vẫn chưa tối, vì sao cô có thể nhìn thấy những sinh vật từ thế giới bên kia?

Cô gái váy trắng chậm rãi đi tới gần phía cô, cách màn mưa, cô rõ ràng có thể nhìn thấy được, cô ấy đang trôi tới.

Không sai! Thật sự đang trôi tới.

Cô nheo mắt lại, trong lòng theo bản năng muốn rời đi, nhưng tiếng sấm ầm ầm ở trên đỉnh đầu, cùng với cơn mưa như trút nước bên ngoài mái hiên khiến cô do dự.

Cũng ngay trong nháy mắt cô đang do dự, cô ấy đã đứng ở trước mắt cô.

Cô ấy thấp hơn cô một xíu, nhưng tầm mắt của cô ấy lại ngang tầm với cô. Khuôn mặt cô ấy tái nhợt giống như được bao phủ một lớp bột trên đó.

Cô thậm chí có thể cảm nhận được chóp mũi lạnh lẽo của cô ấy đang áp vào mũi của cô. Cô nháy liền ngưng thần sau đó bình tĩnh nhìn vào đôi mắt xám xịt của cô ấy, đồng tử không hề có tiêu cự. Đôi mày của cô bất giác nhâu lại.

Cô ấy...... cô ấy đang muốn làm gì.....

Cô đang vô cùng khó chịu, cộng thêm thời tiết oi bức, cả người ta toát ra một thân mồ hôi lạnh. Cô khó chịu muốn lờ đi như không nhìn thấy cô ấy, nhưng mà cô lại có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo từ trong lỗ mũi của cô ấy phả ra.

"Trên người cô, có một hương vị mê người. Tôi thích."

Một giọng nói mơ hồ truyền đến. Giọng nói này tương tự như giọng của những quỷ hồn mà cô từng nghe thấy!

Nhưng... điều khiến cô chú ý chính là những lời cô ấy vừa nói "hương vị mê người".

Vừa nghe sẽ cảm thấy rất quỷ dị...... giọng điệu của cô ấy, sao lại giống như đang tán thưởng đồ ăn?

Đồ ăn?!

Khi cô nghĩ về điều này, lập tức nhớ tới tiểu gia hỏa ở trong bụng mình, hai tay nhanh chóng che bụng lại, cũng nhanh chóng lùi về sau phía sau mấy bước, kéo xa khoảng cách với cô ấy.

Đáng chết! Thiếu chút nữa đã bị cô ấy phát hiện ra đứa nhỏ!

Sau khi cô lùi lại vài bước, cô nhìn thấy được, hai chân của cô gái váy trắng đang ở cách mặt đất, lơ lửng giữa không trung, dưới thân không hề có bóng. Nếu như nhìn kỹ, có thể nhìn thấy thân thể của cô ấy có một chút trong suốt, không phải là người thật.

"Cô là ai! Cô muốn làm gì?!"

Khuôn mặt trắng bạch của cô ấy vẫn luôn vô cảm, đột nhiên, đầu cô ấy nghiêng 90 độ, sau đó lại nhanh chóng quay trở lại như cũ, trong miệng phát ra tiếng cười: "Hắc hắc hắc hắc, cô có thể nhìn thấy tôi. Tôi cảm thấy hứng thú với cô."

Không biết vì sao, cô cảm thấy cô ấy không hề có ác ý, nhưng trên người lại có một loại cảm giác dễ thương quỷ dị.

Trong khi nói, cô ấy không ngừng bay tới gần cô, dùng sức hít thở.

"Rốt cuộc là thứ gì vậy, mùi vị rất tuyệt. Cô nói cho tôi biết được không?"

Cô biết hài tử của mình đối với những vong linh mà nói, tuyệt đối là một sự tồn tại mê người. Cô đây càng không thể phản bội tiểu gia hỏa trong bụng.

Cô thấy cô gái này không giống như một ác linh, xung quanh thân thể không có hơi thở màu đen, thậm chí màu xám cũng đều không có, nó rất thuần tịnh.

Từ cách ăn mặc của cô ấy cô có thể nhìn ra, cô ấy không phải là vong linh tà ác.

Cô còn nhớ rõ, khi còn nhỏ theo thầy học pháp, thầy cô đã từng dạy cô một số điều.

Mặc đồ màu đỏ hoặc có hơi thở màu đỏ chính là quỷ. Chúng đều là ác quỷ cực kỳ hung ác, nếu như gặp chúng, nhất định phải nhanh chóng chạy đi, nhớ rằng không thể quay đầu lại. Nếu như có thể, cần phải nhanh chóng đi đến miếu thắp hương.

Hồi đó cô còn nhỏ tuổi, lắng nghe những lời như vậy giống như đang nghe kể chuyện cổ tích. Hiện tại, cô có chút cảm kích bởi những lời dạy và nhắc nhở của thầy.

Lúc này, cô thoáng có chút yên lòng, tiếp xúc với nữ quỷ mang theo chút cảm giác dễ thương.

"Thơm quá...... Thơm quá......"

Cô ấy vừa nói, vừa muốn tới gần cô. Cô ấy vươn dài cổ ra, không ngừng ngửi ngửi. Cô vốn có chút phòng bị với con quỷ này, nhưng nhìn thấy bộ dáng lúc này của cô ấy, cô dần dần buông xuống cảnh giác.

Trong đầu cô không thể không nhảy ra một loại khả năng.

Không phải là cô ấy ngửi thấy mùi vị của đứa nhỏ, vì thế nên bị hấp dẫn tới đây, đúng không?

Hay là...... là vì Trấn Quỷ Lệnh ở trong cơ thể cô?

Cô ấy lại tới gần cô hơn một chút. Khi cô đang muốn lùi lại phía sau vài bước, không ngờ cô có cảm giác cửa kính phía sau dán sát vào lưng. Mắt thấy nữ quỷ tham ăn sắp nhào tới, cô lập tức bước nhanh qua một bên vài bước.

"Trên người tôi không có thứ cô muốn."

Nữ quỷ rốt cuộc dừng lại, ánh mắt không hề có tiêu cự nhìn chằm chằm vào cô. Cô tuy rằng không sợ, nhưng bị một đôi mắt không có tiêu cự nhìn như thế cũng nổi hết cả da gà.

Nháy mắt! Cô ấy đi tới trước người cô, tròng mắt di chuyển, nhìn về phía bụng nhỏ của cô.

Cô hô to không xong ở trong lòng! Ta cũng bắt đầu hối hận trong lòng, nhưng vẫn điềm tĩnh xem thử nữ quỷ này sẽ làm gì, và tay cô lúc này thước pháp lượng thiên đã nằm sẵn.

Cô ấy nhìn chằm chằm vào bụng cô, nhưng lại phát ra tiếng cười hắc hắc, phối hợp với âm thanh mơ hồ, khiến cô vừa rùng mình vừa nổi lên từng trận da gà.

"Đứa nhỏ...... Nơi này, có một đứa nhỏ."

Cô ấy cứng nhắc nâng tay lên, chĩa vào bụng nhỏ của cô, cười nói.

Nhưng cô ấy không làm ra chuyện gì khác người, cũng không vồ tới.

"Tôi đã nói rồi, mùi gì thơm như vậy, thì ra là đứa nhỏ." Cô hơi mở to mắt, có chút kinh ngạc nhìn khuôn mặt nữ quỷ. Bởi vì cô có thể nhìn thấy ở trên khuôn mặt cô ấy, một biểu cảm có tên là "Hạnh phúc".

Cô nhanh chóng xoa xoa mắt, một lần nữa cẩn thận nhìn lên, trên mặt nữ quỷ lộ ra tươi cười.

Mặc dù có chút quỷ dị, khóe miệng cứng đờ, thoạt nhìn có chút lúng túng, nhưng cô có thể cảm nhận được sự ấm áp từ nụ cười của cô ấy.

Đột nhiên, cô có cảm giác bụng nhỏ của mình hơi động, cô cả kinh che kín bụng mình, trên mặt là sốc, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất vui!

"Nhìn này... nó đang chuyển động... nó có thể nghe thấy tôi nói."

Cô ấy vẫn luôn dùng ánh mắt từ ái nhìn bụng nhỏ của cô. Cô không thể không đỏ hoe đôi mắt rút lại thước pháp, hỏi: "Cô qua đời như thế nào?"

Nữ quỷ trước mắt, không phải là ác quỷ. Có thể nói, có lẽ cô ấy là hồn phách của một người lương thiện.

Nhìn nét mặt của cô ấy, khi còn sống có lẽ rất đẹp, dáng người thanh tú, chỉ ở độ tuổi hai mươi.

Vì sao cô ấy lại qua đời ở độ tuổi này?

Cô gái váy trắng nhìn về phía cô. Cô để ý thấy thân thể cô ấy trở nên trong suốt hơn so với lúc nãy.

"Tôi ư? Khi tôi còn sống, trái tim không được tốt lắm." Cô ấy giải thích với giọng chua xót. Cô nghe thấy vậy cũng mơ hồ đoán ra được nguyên nhân qua đời của cô ấy.

Có lẽ...... cô ấy qua đời bởi vì bệnh tật.

Trái tim không tốt, vậy có khả năng cô ấy chết sớm bởi vì một cơn đau tim.

"Tôi rất thích trẻ con, thật ra không lâu trước đó, tôi mới nhận được giấy chứng nhận tư cách giáo dục trẻ em. Thật đáng tiếc, tôi còn chưa kịp đi làm, tiếp xúc với bọn nhỏ, ông trời đã cướp mất mạng sống của tôi."

Cô nghe thấy điều này, cảm thấy chua xót trên mũi, cũng cảm thấy đồng cảm và tiếc nuối cho cô ấy.

"Cô không cần thương tâm. Có một câu nói rất đúng, tất cả đều là số phận. Từ khi sinh ra tôi đã yếu đuối, trái tim không tốt, biết rằng mình sẽ chết sớm, nhưng tôi luôn có mơ ước được dạy trẻ nhỏ. Tôi vẫn chưa đạt được ước nguyện đã phải ra đi, bởi vậy nó đã trở thành chấp niệm của tôi."

Cũng chính vì "chấp niệm" như trong miệng cô ấy nói, khiến cô ấy không thể siêu sinh, vẫn luôn bị nhốt ở chỗ này.

Cô sờ sờ bụng nhỏ của mình, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt. Cô cũng không nhận thấy được, giờ phút này trong mắt cô đang lấp lánh ánh sáng thế nào.

Nhưng tất cả những điều đó, đều nằm ở trong sự quan sát của cô gái áo trắng.

"Một đứa trẻ là kết tinh tình yêu giữa ba và mẹ. Bọn họ đều thuần khiết lương thiện như vậy. Bản chất của bọn họ hấp dẫn tôi nhất."

Cô ấy vui vẻ nói, chắp tay trước ngực, khép hờ đôi mắt, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Nhưng bởi vì những lời này của cô ấy, cô lại lâm vào trầm mặc.

Kết tinh của tình yêu! Đứa trẻ là kết tinh tình yêu giữa cha và mẹ.

Tiểu gia hỏa trong bụng, là đứa con của cô và Diêm Cơ. Nhưng...... vài phút trước cô... Cô còn nghi ngờ tình cảm của Diêm Cơ đối với cô... Nàng là vì thích cô, hay là vì...... Cô là ký chủ của Trấn Quỷ Lệnh.

Cảm giác mất mát càng sâu đậm hơn ở trong lòng cô, thậm chí cô sinh ra sợ hãi, có tâm lý né tránh.

Cô cũng không biết được, lần sau mình nên đối mặt với Cơ nhi như thế nào. Cô rất muốn biết câu trả lời, muốn nghe Diêm Cơ tự mình nói ra, tự mình nói với cô.

Cho dù nàng gạt cô cũng được, cô muốn có câu trả lời.

Nếu như...... Diêm Cơ thật sự......

"Đừng suy nghĩ quá nhiều. Tôi vừa nhìn là biết, khẳng định cô đang có tâm sự. Nếu không trời mưa to thế này, sao cô sẽ không trốn mưa ở trên đường phố hẻo lánh như thế. Nhất định là cô tới đây để giải sầu."

"Giữa vợ chồng với nhau, có chuyện gì mà không nói rõ được, cô phải tin tưởng nửa kia của mình."

Linh thể của cô gái váy trắng trở nên càng ngày càng trong suốt, giọng nói cũng càng ngày càng trở nên xa xăm, có cảm giác giống như muốn trôi đi theo gió.

"Hôm nay tôi rất vui, vừa rồi đứa nhỏ đã nói chuyện với tôi. Nó trấn an tôi, nói tôi hãy đi tới nơi tôi nên đến. Tôi nghĩ, lúc này tôi cũng nên đi rồi."

Cũng chính vì "chấp niệm" như trong miệng cô ấy nói, khiến cô ấy không thể siêu sinh, vẫn luôn bị nhốt ở chỗ này.

Xin lỗi vì những ngày qua không ra truyện được, mọi người thông cảm cho Au nha.