Quỷ Hồn Trường Học

Quyển 5 - Chương 3



"Mọi người đến đây nào.", sau khi thương lượng với Yến Giang hồi lâu, rốt cục Triệu Tường cũng lên tiếng.

Đợi mọi người đến gần, Triệu Tường mới đề nghị mọi người lên sân khấu, để có chuyện gì xảy ra bên dưới cũng dễ nhìn thấy sớm. Bảy người ngồi thành một vòng tròn trên sân khấu, Triệu Tường xoè mảnh giấy trên tay ra, "Bất luận các cậu có tin lời tôi hay không, đến cuối cùng thì thế nào cũng tốt cả, quỷ thần cũng vậy thôi, nhưng các cậu phải biết chúng nhốt chúng ta trong đây là để được xem một trò chơi gay cấn."

Mọi người đang quan sát tờ giấy của cậu, nghe thế thì một đám đầu nghi ngờ liếc sang. Triệu Tường giải thích, "Trong, bóng, tối, không, được phép, gọi, tên, của, người, khác, đây là quy tắc của trò chơi."

Khâu Hào không có kiên nhẫn hỏi, "Có ý gì?"

"Ý là, chúng ta phải chơi một trò chơi với nội dung này."

Nhìn ánh mắt bán tín bán nghi của mọi người, Triệu Tường nói, "Đây chỉ là suy nghĩ của tôi, nếu các cậu có suy nghĩ khác có thể nói ra."

Mãi nửa ngày sau mới có một người nói, "Tôi tin cậu."

Triệu Tường nhìn sang, Dư Băng Băng với vẻ mặt mơ hồ nhìn cậu, điều này làm lòng cậu dễ chịu hơn. Kì thật cậu không cần quan tâm chuyện sống chết của bọn họ, bây giờ cậu thay bọn họ đưa ra quyết định chắc chắn sẽ làm mọi người nghi ngờ, cho dù là ai cũng sẽ không vui.

"Tôi cũng tin cậu, tạm thời là thế.", Trình Duệ cười đến là quỷ dị.

Triệu Tường không quan tâm người kì quặc này, cậu nhìn những người khác, ba người kia thấy mọi người đều đã thể hiện quan điểm xong cũng tỏ vẻ sẽ tin lời Triệu Tường, Triệu Tường cũng không quan tâm bọn họ tin được bao nhiêu, cậu chỉ nói ra lời suy đoán của mình, "Dựa vào yêu cầu trên đây, điều đầu tiên chúng ta để ý là hai chữ bóng tối, tôi nghĩ chúng ta phải tắt đèn đi."

"Khoan đã, vì sao phải tắt đèn chứ. Dựa trên những ý này thì hình như là không được gọi tên người khác trong bóng tối, nếu vậy thì đừng tắt đèn vẫn tốt hơn. Ghép với câu tiếp theo, nếu chẳng may gọi tên ai thì cũng gọi trong ánh sáng, mọi người đều bình an.", Trình Duệ là người phản đối đầu tiên.

"Cậu cho rằng nó chỉ đơn giản là vậy thôi sao?", Triệu Tường hỏi ngược lại, lúc nãy cậu và Yến Giang đã thảo luận vấn đề này rồi, kết luận cuối cùng là trường học sẽ không để cho bọn họ dễ dàng vượt qua sự kiện quỷ quái này. Lấy kinh nghiệm từ những sự kiện trong quá khứ, mỗi cái đều tràn ngập nguy hiểm, có thể nói, càng về sau lũ quỷ càng ác độc, không bao giờ đơn thuần như vậy được.

Trình Duệ nghĩ một hồi, dường như cũng cảm thấy đề nghị của mình quá ngây thơ, cậu không nói gì, môi nhếch lên một nụ cười nhẹ.

Tắt toàn bộ đèn trong hội trường, bốn phía tối đen như mực, vì không có cửa sổ nên loại bóng tối này càng có vẻ đậm đặc, cho dù có người ngồi ngay bên cạnh cậu cũng không nhìn thấy, giống như thế gian chỉ còn một mình mình mà thôi. Trong một khoảng thời gian ngắn không ai nói gì, Triệu Tường còn có cảm giác mình bị nhốt trong một không gian không có sự sống, không có ánh sáng, không rõ phía trước là gì, cũng không biết nếu lùi về sau có ngã nhào vào vực thẳm hay không.

Bỗng nhiên cảm giác được có vật gì ấm ấm chạm lên tay mình, Triệu Tường cả kinh, ý thức được vị trí này là vị trí của Yến Giang mới không mất mặt la lên.

"Sợ sao?", trong bóng tối, Yến Giang nhẹ giọng hỏi, thanh âm dịu dàng, mang theo chút hương vị mờ ảo làm người ta cảm thấy mình không chạm đến được. Triệu Tường hoảng hốt, để che giấu tâm tình không hiểu sao lại đến này mà cố ý lớn tiếng, "Tôi nghĩ ra một trò chơi thích hợp chơi trong bóng tối, hẳn mọi người đều đã nghe qua rồi."

Yến Giang cũng không để tâm, phối hợp nói, "Ồ, là trò gì vậy?"

Bởi vì không nhìn thấy những người khác nên cũng không biết bọn họ có đến gần mình không, Triệu Tường dùng âm lượng như cũ nói, "Hẳn mọi người đều biết trò này, bốn người đứng ở bốn góc phòng, tắt đèn, bám vào tường đi trong bóng đêm đến chạm vào vai người ở góc tiếp theo, cứ tiếp tục như vậy cho tới người cuối cùng, nếu người nọ chạm tới vai của ai đó vậy trong phòng có quỷ, nếu người đó chỉ chạm vào không khí vậy nơi này bình thường."

"Tôi biết, chỉ là chưa từng chơi, vậy giờ mọi người cùng chơi?", Trình Duệ lập tức nói, ai cũng nghe ra sự hưng phấn không giấu được trong lời cậu.

Không biết là do đứng trong bóng tối hay sao mà mọi người nói nhiều hơn, nhưng đồng thời cũng không nhìn thấy biểu cảm của bọn họ, chỉ có thể dựa vào giọng nói để cho người khác biết mình còn tồn tại.

"Tôi đồng ý.", Dư Băng Băng nói, ngữ khí thản nhiên, Triệu Tường đoán trên gương mặt của cô vẫn là một sự mơ hồ không đổi.

"Tôi...được rồi.", Khâu Hào muốn nói gì đó, cũng không biết sao nửa đường lại sửa miệng. Lý Quân và Lục Gia Phàm cũng tỏ vẻ đồng ý.

Được mọi người đồng ý, Triệu Tường nói, "Muốn chơi cũng phải sửa lại luật chơi, vì số người hiện tại không đồng nhất với yêu cầu nên chúng ta đổi thành 7 người ngồi thành một hàng, bắt đầu từ bên trái, từng người chạm vào vai người bên cạnh, trừ người đầu tiên, chúng ta không biết ai ngồi cạnh mình."

"Nghe chơi có vẻ vui đó, nhưng mà, nếu phát hiện ra 8 người như lời cậu thì phải làm sao?", Trình Duệ lại dẫn đầu cho vấn đề.

"Tạm thời cũng không biết nên làm gì, tôi nghĩ ai cũng có tự tin bảo mình có thể đối phó với quỷ, chúng ta chỉ có thể tìm ra con quỷ, rồi đi bước nào tính bước đó thôi.", lần này là Yến Giang nói.

Bóng đêm yên lặng trong chốc lát, mọi người lại đồng ý. Dư Băng Băng là phụ nữ duy nhất trong nhóm cho nên vị trí đầu tiên bên trái dành cho cô, những người còn lại theo thứ tự ngồi xuống, Trình Duệ bảo muốn ngồi cuối thế là mọi người nhường luôn vị trí đó cho cậu ta. Ai cũng biết người cuối tràn ngập nguy cơ, nhưng cậu ta đề nghị thì mọi người vui vẻ thuận theo, không ai thèm phản đối, suy nghĩ của người biến thái không phải thứ người bình thường hiểu được.

"À, mặc kệ trong lúc chơi có chuyện gì xảy ra, không ai được gọi tên người khác.", trước khi trò chơi bắt đầu, Triệu Tường cẩn thận dặn dò lại, cậu không đảm bảo mọi người đều tuân lời mình, nhưng đây là câu cảnh báo trong giấy nên cậu rất để ý, chắc chắn không được gọi tên người khác, nếu biết trước thì đã không để bọn họ giới thiệu về nhau, tự đặt biệt hiệu còn nhanh hơn, cái này cũng do mình sơ ý.

Trình Duệ hưng trí bừng bừng ngồi xuống, Triệu Tường tuyên bố bắt đầu, mọi người đều tập trung lại, mặc dù đã có người ngồi cuối nhưng không ai dám chắc đoạn giữa sẽ an toàn. Không biết có bao nhiêu người tin lời Triệu Tường, nhưng dù không tin thì trong hoàn cảnh đưa tay không thấy được năm ngón mọi người đều thấy sợ, chuyện này không liên quan tới tín ngưỡng, nó xuất phát từ bản năng sợ hãi bóng tối, không có gì để mất mặt cả.

Triệu Tường không quá sợ, bởi vì Yến Giang vẫn luôn nắm chặt tay cậu, độ ấm từ nơi khác truyền vào cơ thể xua tan nó, bản thân không cô đơn, có người khác đối diện với nỗi sợ cùng cậu, chỉ vậy là đủ rồi. Triệu Tường biết đây là chuyện không nên, nhưng ai dám nói chắc là những người khác cũng không có hành động này? Quan hệ của Khâu Hào và Lý Quân có vẻ cũng không bình thường đâu.

"Tôi bắt đầu đây.", Dư Băng Băng nói, sau đó Triệu Tường cảm nhận được một hơi lạnh vỗ nhẹ lên vai mình.

Mọi người ăn ý không nói gì, từng cái vỗ nối tiếp nhau, tay người sau đặt chuẩn xác lên vai người trước, cho tới khi đến lượt người cuối Trình Duệ, cậu ta kêu to một tiếng đứng lên.

Trong lòng Triệu Tường căng thẳng, không tự chủ siết chặt tay, cậu cảm giác được có một giọt mồ hôi chảy xuống bên thái dương, dừng lại trên nắm tay đang siết chặt tay Yến Giang.

Tuy trong lòng vô cùng gấp gáp nhưng cậu không phản ứng ngay. Tại lúc Trình Duệ kêu to có vài người đã nhảy dựng lên, không biết đụng vào đâu mà có một tiếng động lớn vang lên, Triệu Tường còn nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống, cậu đoán là đã có người bị ngã.

Nguyên nhân giúp Triệu Tường trong tình huống bất ngờ vậy vẫn bình tĩnh là vì trực giác cậu không cảm thấy nguy hiểm, năng lực của cậu rất nhạy với bọn quỷ, vì tin tưởng nó nên tuy hành vi của bọn họ kì lạ nhưng vẫn còn trong phạm vi có thể chấp nhận được, người và quỷ, hai loại hình này không thể so sánh với nhau.

Tiếng động trong hội trường trống trải bị nhân ra vang hơn rất nhiều, chủ nhân của âm thanh---Trình Duệ, bị âm thanh mình phát ra làm hết hồn, nhận ra mọi người bị âm thanh của mình làm bối rối, cậu vội vàng nói, "Đừng lo đừng lo, không có gì xảy ra hết..."

Nói được một nửa thì Trình Duệ lại ui da một tiếng, ầm một tiếng thật lớn, rồi mới nghe thấy tiếng rên rỉ của cậu ta.

"Sao vậy?", Triệu Tường vội vàng hỏi.

"Ôi, duma, nói đừng lo mà cậu chạy đi đâu vậy!", Trình Duệ đẩy người trên người mình ra: cậu mập mạp, thì ra Lục Gia Phàm bị giật mình nên đụng phải Trình Duệ, hai người ngã đè lên nhau.

Triệu Tường nhẹ nhàng thở ra, Trình Duệ không xảy ra chuyện gì, "Không có đụng phải cái gì chứ?"

"Không đụng nên mới la, nếu đụng phải thì tôi không thèm hé tiếng nào cho mọi người chú ý chi!", Trình Duệ phản bác, trong giọng nói đầy sự thất vọng.

Mấy người kia nghe được thì da đầu run lên, mắng trong lòng: biến thái!

"Được rồi, đứng lên hết đi!", Triệu Tường nói, mở điện thoại ra soi đường đến chỗ công tắc đèn.

"Đi ra, còn đè tao làm gì! Ui ui, tên mập mạp này, mau cút ra chỗ khác, Lục Gia Phàm!", Trình Duệ bị đè dưới người mũm mĩm, chịu không được sức nặng này, thậm chí còn nghĩ nếu người bị đè là Dư Băng Băng vậy thì bay một mạng người rồi.

Triệu Tường khựng lại, lập tức bảo, "Đừng gọi tên cậu ta!"

"Á!", tiếng kêu thảm thiết của Lục Gia Phàm vang lên, không kéo dài được bao lâu đã im bặt.

Triệu Tường vội chạy đến chỗ công tắc cách không xa, "cạch" một tiếng thanh thuý, hội trường lại khôi phục ánh sáng như xưa. Triệu Tường vội vàng quay đầu nhìn sang hướng có tiếng hét ban nãy, trong chớp mắt, tiếng kêu gào lần lượt vang lên trong hội trường trống rỗng.

- -Hết chương 3--