Quý Ngài Trong Bãi Rác

Chương 1



1

Tôi nhặt được một người đàn ông trong đống rác.

Áo sơ mi màu trắng của anh ta dính đầy máu, gương mặt cũng bị dính máu.

Tôi thử xem hơi thở của anh ta, ghé vào lồng ngực anh ta nghe thử, vẫn còn sống.

Tôi bấm số 120, còn chưa kịp "Tút", điện thoại đã bị một bàn tay cướp đi.

Một giây sau, điện thoại bị tắt, sau đó bay vào thùng rác.

Người đàn ông đột nhiên tỉnh dậy, còn nhìn tôi với ánh mắt hung dữ.

Tôi chớp mắt, chỉ chỉ thùng rác, không thể tin nổi nhìn anh ta,

"Anh...anh ném đi? Anh bạn, đó là điện thoại của tôi, không phải của anh."

Anh ta nhíu chặt mày, rồi đột nhiên kéo tôi ngã xuống, sau đó xoay người một cái đè tôi lên đống rác,bịt kín miệng của tôi.

Tôi mắc ói muốn mửa ra.

Vậy mà anh ta còn hạ giọng ra lệnh cho tôi: “Nuốt xuống.”

Cái thứ này sao mà tôi có thể nuốt trở lại được chứ?

Tôi lắc đầu giãy giụa.

Đột nhiên, anh ta lấy ra một con dao Thuỵ Sĩ, lạnh lẽo kề bên cổ tôi, ra lệnh lần nữa: “Nuốt.”

Tôi sợ đến phát khóc, sau đó hèn nhát nuốt trở về.

Tôi nhìn anh ta mà hoảng sợ, não thì liên tục đoán xem anh ta là ai. Một người đàn ông mang theo quả dao Thụy Sĩ trên người, người đầy máu, còn rất hung hăng, anh ta nhất định là mafia.

Anh ta cảnh giác quan sát bên ngoài đống rác, một lát sau, có vài ba người đàn ông mặc vest đen tay cầm gậy vội vàng chạy tới tìm kiếm khắp nơi.

Tôi sợ đến nín thở, không dám cử động nhìn anh ta.

Sau khi ba người đàn ông kia rời đi, nói gì đó như “Chạy không xa.”

Ba người kia vừa đi được một lúc, người đàn ông liền buông lỏng tôi ra, vẻ mặt đau đớn mà gục lên trên người tôi.

Tôi đẩy đẩy anh ta, run rẩy nói: “Đại ca, em sẽ không nói lung tung đâu, anh thả cho em một con đường được không?”

Anh ta đứng dậy, thu con dao lại.

“Giúp tôi một việc, tôi cho cô 100 vạn.”

Anh ta vừa thuận miệng nói một câu.

Tôi trợn mắt há hốc mồm, ngơ ngơ ngác ngác lắc lắc đầu, “Tôi tôi tôi…không cần.”

Chưa biết anh ta nói thật hay dối, ai biết tiền của anh ta có sạch sẽ không, chẳng may tôi dính vào tội ác, bị bắt, oan này ch.ết cũng không rửa sạch được.

Anh ta lại đè tôi xuống bãi rác, tay kẹp chặt cổ tôi, uy hiếp: ”Cô bắt buộc phải giúp.”

Tôi sợ hãi đến nín họng, nước mắt chảy ào ào, sau đó gật đầu.

Anh ta còn bảo tôi không phải sợ, anh ta không ăn thịt người.

Không ăn, nhưng gi.ết người.

Tôi run rẩy đỡ anh ta dậy, nhìn thùng rác hỏi anh ta: “Anh có thể giúp tôi nhặt điện thoại ra không?”

Anh ta cau mày nhìn thùng rác: “Không cần nữa, tôi mua cho cô cái mới.”

“Tôi không phải là không mua nổi cái khác, chỉ là điện thoại tôi đã dùng hai năm trong đó có rất nhiều thứ quan trọng.”

Anh ta nhìn tôi, sau đó buông lỏng cánh tay khoác lên vai tôi, “Cô tự đi lấy.”

Anh ta ngại bẩn.

Tôi cũng ngại.

Tôi và anh ta trố mắt nhìn nhau một lúc, cuối cùng thì tôi cũng sợ, bởi anh ta lại giơ con dao nhỏ lên.

Tôi tìm được một cái túi nilon trong đống rác, tròng lên tay, sờ soạng tìm điện thoại trong thùng rác.

Bọc điện thoại vào túi bóng, nhét vào trong túi xách.

Tôi đành dẫn người đàn ông kia về nhà tôi.

Anh ta ngồi trên sô pha, cởi áo sơ mi, tôi nhìn đến ngây ngẩn cả người.

Sau đó, máu mũi không có tiền đồ mà chảy.

Vai rộng eo thon, cơ ngực, cơ bụng, bắp tay, vừa đủ cực kỳ quyến rũ.

Trên bụng anh ta có một vết rách, thịt bên trong đều bị lòi ra ngoài, nhìn mà đau hộ.

“Có hòm thuốc không?” Anh ta nhìn tôi, bĩu môi cười ra tiếng.

Vội vàng lấy giấy bịt mũi, tôi lúng túng vào phòng đi tìm hòm thuốc.

“Anh nên đi đến bệnh viện, vết thương của anh nhiễm trùng rồi.”

Anh ta chỉ xử lí đơn giản miệng vết thương, quấn hai vòng băng vải, đau đến môi trắng bệch.

“Bây giờ tôi không thể đi, đợi đến ngày mai lại xem.”

Dựa vào sô pha, anh ta thở hổn hển đầy nặng nề.

Một lát sau, nghiêng người nhìn tôi hỏi: “Có thuốc lá không?”

Tôi chỉ ngăn kéo của bàn trà “Có.”

Lần trước ăn lẩu ở nhà tôi, bạn tôi để quên, tôi thuận tiện để ở trong ngăn kéo.

Tay anh ta vừa chạm vào ngăn kéo, tự nhiên nhớ đến bên trong để gì, tôi vội vàng hét lên, nhưng không kịp, anh ta đã mở ra rồi.

Tôi che mặt lại, nhìn biểu cảm của anh ta qua kẽ hở ngón tay.

Khuôn mặt lạnh lùng của anh ta dần dần trở nên lúng túng, sau đó quay đầu lại nhìn tôi.

Sợ tôi còn không xấu hổ, anh ta dùng hai ngón kẹp cái chuỗi đồ đó lên.

“Ồ, dùng nhiều như vậy?” Anh ta nhướng mày nói.

Tôi nhìn dây áo mưa kia, hận không thể đào một cái tầng hầm rồi chui vào.

Đôi mắt anh ta lại nhìn về phía ngăn kéo, cau mày, lại lấy một cây gậy mát-xa ra: “ Cô…Có nhiều nhu cầu vậy sao?”

Tôi đành cười gượng hai tiếng, “ Anh…Hiểu lầm rồi, tôi không…mấy cái này không phải tôi dùng.”

Anh ta hừ cười, “ Đương nhiên cô không dùng rồi.”

Muốn chớt.

Tôi nguỵ biện à nhầm giải thích, “Đây là công việc của tôi.”

Nói xong tôi liền ngậm chặt miệng, nhìn biểu cảm của anh ta, tôi biết anh ta hiểu lầm nặng rồi.

Đừng nói anh ấy, ngay cả tôi cũng thấy bản thân ngu ngốc.

Anh ta không nói gì nữa, từ giữa một đống đồ chơi tình thú tìm được một hộp thuốc lá, còn có một cái bật lửa.

Tôi cứ thấy sai sai thế nào ấy, nhìn thuốc lá trên tay anh ta, tôi mới ý thức được, bản thân không hút thuốc lá, nhưng trong nhà có, càng kỳ quái hơn nữa, anh ta hỏi tôi thuốc lá.

Trông tôi không đứng đắn thế à?

Tôi cố gắng giải thích lần nữa, “Tôi bán mấy cái thứ này, đây là công việc của tôi, không phải tôi sử dụng, sếp bảo tôi viết báo cáo nên tôi mang mấy cái này về nghiên cứu, anh có hiểu không?”

Anh ta nhắm mắt lại, mệt mỏi ừ một tiếng cho có.

Có lệ, anh ta có lệ tôi.

Thôi, hiểu nhầm thì hiểu nhầm vậy.