Quý Phi Giá Lâm

Chương 55






Noel cả tuần được nghỉ,Vạn Quý Phi ở trong tình trạng ốm bệnh mà vượt qua.

Ngày 31 tháng 12 là sinhnhật của cô, bởi vì không thể ra ngoài, hai người chỉ làm tiệc chúc mừng đơngiản. Thời điểm chuông đồng hồ điểm mười hai giờ thời khắc giao thừa đã đến,trong TV pháo bông rộn rã nổ lên ầm ĩ, bên cạnh khu nhà chính là công viên lúc nàykhói lửa nổi lên bốn phía, làm cho ngày sinh nhật của cô tăng thêm không khí.

May mắn có tình nhân làmbạn, ngay cả khi bị ốm đau tra tấn, là khổ thế nhưng cũng là ngọt.

Cuộc sống trao đổi họctập tại Đài Loan sắp chấm dứt, vì có thể cùng cô cùng nhau về nhà, Hoắc DuẫnĐình sau lại đợi thêm hơn một tuần.

Một tháng trôi qua cũngđược một phần ba thời gian rồi, cùng trường học đáng yêu vẫy vẫy tay chào tạmbiệt, bọn họ rốt cục cũng bước lên hành trình trở về nhà. Khi máy bay đáp xuốngsân bay thành phố G đã là cuối năm cũ, nhìn hoàn cảnh quen thuộc chung quanh,hết thảy cứ như vừa trải qua một giấc mộng dài.

Vạn Quý Phi có thể antoàn về nhà, cao hứng nhất chính là mấy lão trong nhà. Trước khi chia xa trảiqua một trận nháo không mấy vui vẻ kia, Xa Thục Mai vẫn vì thế lo lắng khôngthôi, rất sợ tiểu nha đầu về sau cũng sẽ không thèm để ý tới lão thái bà này.

Mỗi lần nhận được điệnthoại cô gọi về nhà, Xa Thục Mai đều ngồi ở bên cạnh con dâu hoặc con, ý đồ cóthể nghe được một câu: để cho bà nội nghe điện thoại đi. Đáng tiếc một lần đềukhông có.

Lúc trước, cho dù tiểunha đầu ở thành phố G học tập, bà cháu hai người cũng chưa vượt qua một tuầnkhông trò chuyện qua điện thoại, thế nào dự đoán được lần này một lần không nóichuyện chính là cả bốn tháng, là tức giận hoặc xấu hổ, đều đủ làm cho người tathổn thức.

Nghe bên trong điện thoạicô làm nũng vừa khóc lại kêu, Xa Thục Mai lòng vừa vui lại vừa buồn. Đángthương tiểu nha đầu này sinh bệnh cũng không có người chăm sóc, cuộc sống hàngngày ở trong trường rất là khổ cực đi, bỏ qua hết mọi chuyện trước đó, trừ bỏtìm đôi mắt nhỏ kia cũng không còn phương pháp nào cả.

Vuốt ve tâm can bảo bốiđã gầy mất một vòng, Xa Thục Mai đau lòng không thôi, miệng thì thào nói: “Hoànhảo bình an vô sự, nam vô a di đà phật…”

Mọi hiểu lầm cùng nhữngviệc không thoải mái, giờ phút này tất cả đều tan thành mây khói.

Cơm chiều xong, cô dâumới ở ngoài sân nhà tản bộ.

“Vừa rồi em nhìn thấy bànội gắp thiệt nhiều rau vô trong chén của anh nha.” Còn gọi tiểu Hoắc tiểu Hoắckêu sao mà thân thiết, Vạn Quý Phi ngẫm lại liền cảm thấy buồn cười. Xem ra hắnbằng vào biểu hiện lần này, thành công thông qua khảo nghiệm.

“Ừm, bà nhiệt tình làmcho anh thiếu chút nữa chống đỡ không được.”

“Phốc! Anh tưởng bà nộisẽ đối với anh lạnh lùng thản nhiên sao?”

“Anh hy vọng là tiểu tâmcan của bà đối với anh nhiệt tình như hỏa.”

“Ba hoa!” Vạn Quý Phitrợn mắt trừng hắn một cái. Nhìn lên bầu trời đêm, thật may là lúc trước khôngbởi vì người nhà phản đối mà buông tay đối phương, rốt cục mây đen cũng xua tanbầu trời đã quang đãng trở lại.

“Tiểu Phi.”

“Ừm?” Cô thu hồi tầm mắt,cười quay đầu nhìn hắn. Gió lạnh vào buổi tối rét đậm vẫn như cũ mạnh mẽ, trênhành lang cao rộng rãi, ánh trăng trong suốt xuyên thấu qua ngọn cây bắn léntiến vào, không gian lờ mờ se se rét lạnh có vẻ phá lệ yên tĩnh. Cảm giác vềnhà thật sự thật sự rất tốt, cho dù là đêm tối mùa đông lạnh lẽo giá băng, cũnglàm cho người ta cảm nhận được ấm áp.

Hoắc Duẫn Đình ngồi ởtrên tay vịn hành lang, nắm chặt hai tay của cô, nhẹ giọng nói: “Nghỉ đôngchúng ta đi sang Pháp đi.”

“A?”

“Không cần ngạc nhiên,anh sớm đã có kế hoạch này. Dù sao em nghỉ cũng hơn một tháng, vậy đi thăm bamẹ anh, thuận tiện đi du lịch.”

“Này…” Quả là đề nghị mêngười, Vạn Quý Phi do dự. Xuất ngoại nha, cô cũng chưa nghĩ tới.

“Nhưng là em mới trở về.”Người nhà sẽ đáp ứng sao?

Quả nhiên, nhắc tới việcnày, Xa Thục Mai lập tức có ý kiến. ”Vừa về nhà đã muốn đi ra ngoài? Còn suốt mộttháng lâu như vậy? Bà không đồng ý!”

“Mẹ cháu nói phi thườngtưởng niệm cô ấy, muốn mời cô ấy đến rượu trang nhà của cháu đón tết âm lịch,cảm thụ một chút không khí ngày hội bên kia. Còn nữa, cũng xem như là bù lạicho tiếc nuối chuyến lữ hành mà cô ấy lần này không đi thành.” Hoắc Duẫn Đìnhnói bình thản, giống như chỉ là một chuyện bình thường nho nhỏ, Xa Thục Mai màyđã nhíu lại thành một đoàn.

“Tiểu Phi, con thấy sao?”Mọi người thấy Vạn ba ba nhìn chằm chằm con gái.

Vạn Quý Phi nhếch miệng,cô đương nhiên muốn đi nha.

Thấy cháu gái không nóilời nào, Xa Thục Mai liền biết ý nguyện của cô. ” Visa xuất ngoại không dễ làm,còn có nửa tháng nữa là tết âm lịch, hẳn là không kịp đi?”

“Chuyện làm visa, cái nàykhông khó, cứ để cháu giải quyết ạ.” Hoắc Duẫn Đình phi thường chắc chắc.

Xa Thục Mai trầm tư mộtlát, hướng Hoắc Duẫn Đình ngoắc ngoắc ngón tay: “Theo bà đến thư phòng đi.”

Lại đi thư phòng? Vạn QuýPhi thần kinh lập tức căng thẳng. Hoắc Duẫn Đình vỗ vỗ tay cô, bình tĩnh theochân Xa Thục Mai lên lầu.

Hai người mật đàm đạikhái nửa giờ, khi đi ra hắn lại mang theo vẻ mặt xuân phong.

“Bà nội nói cái gì vớianh?” Luôn luôn đứng ở bên ngoài chờ, Vạn Quý Phi nóng vội hỏi.

“Không có, chính là nóichuyện phiếm mà thôi.”

“Nói chuyện phiếm mà phảithần bí như vậy?” Cô mới không tin!

“Thật sự chính là nóichuyện phiếm.” Hắn vuốt tóc mái sang một bên, trong đôi mắt đen sâu thẳm mâuquang bức người. Nguyên lai lão nhân gia vẫn sợ hắn sẽ đem tiểu bảo bối đưa tớiPháp định cư, cho nên mới thiết lập tấm khiên phòng chống thật mạnh.

“Cháu không thể lựa chọnnơi mà chính mình sinh, quốc tịch cũng không phải cháu nói thay đổi là có thểlàm được. Bất quá cháu từ nhỏ ở nơi này lớn lên, nơi này liền là quê quán củacháu. Tương lai cháu vẫn tính sống ở đây, về sau cũng sẽ không đổi. Cháu biếttiểu Phi có trách nhiệm của cô ấy, cháu cũng sẽ không trở ngại cô ấy hoànthành.”

Nhìn hắn nói thật chânthành, Xa Thục Mai lộ vẻ xúc động. ”Vậy mẹ cháu đối tiểu Phi…”

“Mẹ cháu thực thích tiểuPhi, ở bên trong điện thoại thường thường hay nhắc tới cô ấy.”

“Như vậy…”

“Kỳ thật bà nội, bà chỉcần nói rõ, cũng không cần phải lo lắng như vậy.”

“Ai nha bà lo lắng cáigì? Tiểu nha đầu bây giờ tuổi còn trẻ, chuyện tương lai ai cũng không có cáchnào biết trước được. Tiểu tử nha, tuy rằng bà đáp ứng cho hai người yêu nhau,nhưng là điều kiện trước đó phải tuân thủ nghiêm ngặt. Trước khi kết hôn khôngthể làm càn(ý là ăn cơm trướckẻng), biết không?”

“Cháu hiểu được.”

Hắn là thật sự hiểu được,lại hiểu không qua.

*****

Chuyện đi Pháp du lịchnhư vậy liền được định ra, Vạn Quý Phi nóng lòng chờ mong, chính là khi làmvisa thủ tục hơi phiền một chút, vừa phiền phức lại vụn vặt.

“Vì sao xuất ngoại cònphải chứng minh tình trạng hôn chứng phiền toái như vậy?”

“Đây là quy định, xuấtngoại cũng không đơn giản.” Hoắc Duẫn Đình nhún nhún vai.

Được rồi, vì chuyến điPháp quốc lãng mạn, cô nhịn.

Vào giữa tháng Một, làđầy tháng của công chúa Vạn Y nhà họ Vạn, trong nhà đắm chìm ở trong không khívui vẻ sung sướng cực kỳ.

Ngay sau đó đến cuốitháng chính là tết âm lịch, bởi vì bà nội kiên trì, cho nên bọn họ phải quatháng giêng mới có thể đi.

Hôm ba mươi, hai người ănxong bữa cơm đoàn viên sau đó đi dạo chợ hoa. Vạn Quý Phi nhớ rõ, năm trướccũng vào ngày này, cô nhìn thấy anh trai cùng Đạm Dung yêu nhau, từng hâm mộkhông thôi. Không thể tưởng được mới ngắn ngủi một năm, cô cũng tìm được namnhân quan trọng nhất trong sinh mệnh của mình.

“Chuyện gì khiến cho emcười háo sắc như vậy?”

“Anh mới háo sắc!” Ngườinày gần đây luôn tổn hại hình tượng của cô, bất quá ngẫm nghĩ lại, kỳ thậttrước kia vẫn như thế.

“Thời gian thật sự quathật sự mau.” Vạn Quý Phi có chút cảm khái, vẫn nhớ rõ khi ngày đầu quen biết,hắn bộ dạng âm hiểm lại đáng giận, khiến cô hận nghiến răng ngứa lợi.

Bấy giờ tình cảnh hôm ấyrõ ràng hiện rành rành ở trước mắt, nếu lúc ấy có ai nói cho cô, một năm sauchính mình sẽ cùng nam nhân này tương thân tương ái, đánh chết cô cũng sẽ khôngtin tưởng.

“Hoắc Duẫn Đình, chúng taquen nhau đã được một năm.”

“Ừm, muốn chúc mừng?”

“Không có, em không phảiý tứ này.” Hai người có thể cùng một chỗ là tốt rồi, ngày kỷ niệm cái gì, khôngcần thiết lắm. Cô vụng trộm cười cười, nghiêng đầu liếc về phía hắn “Em lạicùng anh nói chuyện yêu đương, thật sự kỳ quái.”

“Có cái gì kỳ quái, chúngta là ông trời tác hợp cho, nói không chừng ngày mai em sẽ là bà xã của anh.”

“A, đứng đắn một chút! Ailà bà xã của anh kia chứ!”

“Em cũng chưa nghĩ tớiphải gả cho anh sao?” Hắn liếc cô.

Vạn Quý Phi mân mê miệng,ngượng ngùng trả lời: “Cũng không phải không có.” Nhưng không phải hiện tại a?

“Ừm, vậy là tốt rồi.”Hoắc Duẫn Đình gật gật đầu, bạc môi hơi hơi giơ lên.

Sao đột nhiên nói đến đềtài này chứ? Chẳng lẽ hắn muốn cầu hôn? Ý niệm này lóe sáng ở trong đầu, VạnQuý Phi không khỏi khẩn trương. Trời ạ! Người ta vẫn là sinh viên, nói chuyệnkết hôn không phải quá sớm. Nhưng là vạn nhất hắn đột nhiên ở trên đường cái cầuhôn cô, cô muốn đáp ứng hay không đây?

Vạn Quý Phi nội tâm cuồncuộn, thật lâu không thể bình tĩnh.

“Tiểu Phi, em cũng khôngthể được…”

“A a!” Vạn Quý Phi hétlên hai tiếng, đánh gãy lời nói của hắn. ”Hiện tại trên đường người đến ngườiđi, anh có thể trước đổi đến nơi yên tĩnh hay không?” Tuy rằng như vậy có vẻkích thích, nhưng cô muốn lãng mạn.

“Đổi đến nơi yên tĩnh?”Hoắc Duẫn Đình hơi nhíu mày “Làm chi?”

“Ách? Anh không phải muốn—— cầu hôn?”

“Cầu hôn?” Hoắc Duẫn Đìnhlờ mờ.

“Không phải?” Chẳng lẽ làcô hiểu lầm? ”Vậy anh nói linh tinh làm chi, lại hỏi em có thể nào …”

“Anh là muốn hỏi em, cóthể nào đừng dùng sức véo tay anh như vậy không, thiệt đau.” Hoắc Duẫn Đình thúvị nhìn chăm chú vào cô, ánh mắt hứng thú dạt dào. ”Nguyên lai em nóng vội muốngả cho anh như vậy!”

“A! Mới không phải!” Thậtsự là hiểu lầm, mất mặt muốn chết!

Hắn dùng ngón tay vuốt vecánh môi của cô, vô lại nói: “Nếu cô nhóc em hiện tại muốn gả cho anh, anh đâycũng có thể suy nghĩ một chút.

“Không có, không có!” Ýtứ bị hắn cố ý vặn vẹo, Vạn Quý Phi cực lực phủ nhận.

Con ngươi đen sắc lạnhphút chốc chợt lóe ra chút lắng dịu, Hoắc Duẫn Đình ở trong dòng người đếnngười đi trên đường đè lại hai vai của cô, thần sắc ngưng trọng: “Vậy nếu anhtin thật thì sao?”

“Mới không thèm nói giỡnvới anh, hừ!” Trứng thối! Còn muốn giễu cợt cô! Vạn Quý Phi thoát khỏi bàn tayhắn, nhanh như chớp chui vào giữa đám người đi phía trước mặt.

“Tiểu Phi!” Hắn kêu to,muốn tham khảo phản ứng của cô, kết quả cô đã chạy không còn thấy bóng dáng tămhơi.