Quy Tắc Cuộc Chơi

Chương 15: TG1: Bị Dọa Sợ Rồi?



Giọng nói của người này không tính là nhỏ, vừa đủ để có thể nghe được rõ ràng, nhưng Lộ Vãn An lại đang tập trung đấu trí đấu dũng với Tiểu Bạch, nên không hề nghe thấy.

Người này thấy Lộ Vãn An không lên tiếng mà cứ tiếp tục quằn quại tựa vào gốc cây, khi thì nghiến răng, khi thì lẩm ba lẩm bẩm. Cô nhìn xung quanh một chút, tự nghĩ thầm trong lòng người này có khả năng bị mấy con chó dại bên kia đường cắn phải rồi.

Cô hơi run run một chút, nhìn vào vẻ mặt dữ tợn của người như sắp cắn vào thân cây kia, lại càng nhanh chóng mà lùi về sau hai bước. Mím môi một chút, sau đó dứt khoát lấy điện thoại ra gọi khẩn cấp.

Có vẻ như bước chân của người này lùi lại khá gấp gáp, nên Lộ Vãn An theo bản năng quay đầu sang hướng phát ra tiếng động. Nhưng cũng bởi vì cái quay đầu này của cô, mà người kia bị giật mình, làm rơi luôn cả di động xuống đất.

Lộ Vãn An: "..."

Lộ Vãn An cảm thấy có gì đó không ổn, người trước mắt cô dường như đang sợ hãi cái gì đó. Dưới ánh đèn lờ mờ, Lộ Vãn An không thấy rõ mặt người này, nhưng từ bóng dáng có thể suy đoán ra đến, người này hẳn là con gái. Có vẻ như là một cô gái trẻ, ăn mặt khá là đơn giản, chỉn chu như là...Một sinh viên??!

Lộ Vãn An đã nhìn chằm chằm vào cô gái này rất lâu, nhưng người này lại không hề nhúc nhích, ánh mắt cũng không dám nhìn cô, cứ nhìn đăm đăm vào chiếc điện thoại rơi trên mặt đất.

Cô cảm thấy người này rất có vấn đề, rơi điện thoại thì nhặt lên là được rồi, đứng ngây ra đó làm gì. Một lúc sau, Lộ Vãn An thật sự không thể chịu đựng được cảnh tượng quỷ dị này nữa, liền lập tức tiến về phía trước. Cô quyết định giúp cô gái nhỏ trước mặt một chút, làm việc tốt có thể tích công đức cho đời sau.

Nhưng khi Lộ Vãn An vừa mới tiến lên khoảng chừng hai bước, đột nhiên cô nhìn thấy người này ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt cô khoảng chừng hai giây, sau đó...Khóc lên?!!

Lộ Vãn An: "...."

Người nào đó: "Oa oa oa..."

Lộ Vãn An còn chưa kịp định thần lại, người kia đã quay người bỏ chạy.

Lộ Vãn An còn định ca thán một chút, muốn phàn nàn giới trẻ thời nay thật sự là quá dễ khóc. Nhìn thấy mỹ nữ như cô đây mà còn khóc? Chắc đây là bỏ của chạy lấy người trong truyền thuyết...

Nhưng khi cô vừa nhặt chiếc điện thoại dưới đất lên, đột nhiên Tiểu Bạch phát ra một loạt cảnh báo làm cho đầu óc của Lộ Vãn An cứ ong ong lên, "Tích tích! Phát hiện mục tiêu! Tích tích phát hiện mục tiêu!"

Lộ Vãn An thật sự không chịu nổi cái âm thanh này, cắn răng nói với Tiểu Bạch, "Tiểu Bạch, cậu im lặng chút đi..."

Tiểu Bạch vội vàng ngắt lời cô, "Lộ Vãn An, đuổi theo người kia nhanh lên, mảnh linh hồn của chủ nhân có ở trong người cô ấy. Nhanh lên, cô ấy chạy mất bây giờ!!"

Lộ Vãn An nghe Tiểu Bạch nhắc đến mảnh linh hồn, liền cũng không suy nghĩ gì, theo bản năng nắm chặt di động trong tay, sau đó đuổi theo người vừa bỏ chạy khỏi đây.

Có vẻ như sức lực của người kia không tốt lắm, nên chỉ chưa đến một phút Lộ Vãn An đã đuổi theo đến sát nút. Nhưng lúc này đột nhiên người này quay đầu lại nhìn tình hình, kinh hoàng nhìn thấy Lộ Vãn An đang dí sát đằng sau, không biết sức mạnh từ đâu ra, người này bắt đầu tăng tốc vượt xa Lộ Vãn An, từ từ...Từ từ...Mất hút...

Lộ Vãn An: "..."

Tiểu Bạch: "...".

||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình |||||

Lộ Vãn An cảm thấy vẻ mặt của mình hiện giờ chắc là rất ngốc, cô không hiểu sao mảnh linh hồn lại bỏ chạy. Lộ Vãn An cảm thấy lo lắng cực kỳ, mới bước đầu tiên mà cô đã để mất dấu mục tiêu rồi. Liền chán nản mà ngồi xuống hàng ghế ven đường.

Cô hít sâu một hơi, sau đó thở ra, bình ổn lại nhịp tim đập nhanh của mình, sau đó mới hỏi Tiểu Bạch, "Cậu xác định mảnh linh hồn của Minh Nguyệt ở trong người kia? Minh Nguyệt có nhát gan đến vậy sao? Thấy tôi liền bỏ chạy."

Tiểu Bạch cũng cảm thấy không thể hiểu được, nhưng cậu không thể chấp nhận được việc năng lực của mình bị nghi ngờ, liền quả quyết nói, "Đương nhiên! Tôi chắc chắn mảnh linh hồn của chủ nhân đang ở trong người cô gái đó, không sai được đâu. Còn về việc cô ấy bỏ chạy, chẳng phải là bị cô dọa sợ sao?"

Lộ Vãn An: "???"

Lộ Vãn An thấy không thể hiểu được, nghi hoặc hỏi lại, "Ý cậu là sao? Nãy giờ tôi có làm gì đâu?"

Tiểu Bạch không chút nào né tránh, trực tiếp nói thẳng, "Lúc nãy cô tựa vào cây để mắng chửi tôi, nhìn sơ bộ thì thấy không được bình thường, nhìn toàn bộ thì chính là bệnh tâm thần. Chắc chắn là chủ nhân bị vẻ mặt ngu ngốc của cô dọa sợ."

Lộ Vãn An: "..."