Quy Tắc Ngầm (Tiềm Quy Tắc)

Chương 24: Tiếp rượu



Hạ Linh Doanh nghe Hồ Phi Phi nói xong lòng như dao cắt, ngẩng đầu, mím môi dùng ánh mắt van cầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn, trong mắt là sự áy náy và tự trách.

Hồ Phi Phi vẫn như cũ đứng chắn trước Tiêu Mạc Ngôn, mà Tiêu Mạc Ngôn lại sớm bị cảm xúc vây quanh khó nén, nhìn đôi mắt Hạ Linh Doanh ẩn chứa một chút ấm áp trong sự lạnh giá, Tiêu Mạc Ngôn từ khi nào trở nên hèn yếu như vậy, lại để cho người khác xen vào tình cảm của mình? Thậm chí cần phải nhờ đến người khác bảo vệ nàng? Còn nữa, trong mắt Hạ Linh Doanh hiện lên những gì thật rõ ràng! Đồng cảm? Thương hại? Cô không cần!

Tiêu Mạc Ngôn mặt không thay đổi dù mắt nhìn Hạ Linh Doanh, ngoài dự liệu của cô, lần này Hạ Linh Doanh không né tránh mà cắn môi dũng cảm ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của cô, dường như muốn qua đôi mắt kia đem áy náy trong lòng nàng bày tỏ. Tiêu Mạc Ngôn chỉ cười lạnh một tiếng, nói nhỏ:

"Hai người đi đi, tôi bây giờ không muốn gặp ai cả."

Hồ Phi Phi ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía Tiêu Mạc Ngôn, chỉ thấy đôi mày xinh đẹp của cô cau lại, khoanh tay trước ngực, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại, dáng vẻ băng lãnh khiến cho người khác run sợ. Cùng cô chung sống lâu như vậy, Hồ Phi Phi ít nhiều cũng biết tính tình của Tiêu Mạc Ngôn, cô hiểu rõ đây là điềm báo nữ vương sắp nổi giận, không nén khỏi sợ hãi lặp tức im lặng lui về phía sau, không dám cản trở Tiêu Mạc Ngôn. Ngay sau đó cô nghiêng đầu nhìn Hạ Linh Doanh, Hạ Linh Doanh vẫn giữ nguyên nét mặt, toàn thân mặc quần áo màu lam thêu lấm tấm cánh hoa màu tím, bên trong là một chiếc áo lụa mỏng màu trắng, bọc lấy thân thể mềm mại. Không hề trang điểm, không hề chú ý ăn mặc, thậm chí còn nhìn thấy trên má nàng còn lưu lại vết nước mắt, cả người thêm phần mỏng manh, hoàn toàn mất hết vẻ lãnh đạm thường ngày. Hạ Linh Doanh cố chấp nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Hồ Phi Phi nhìn qua lại trên gương mặt của hai người, đôi mắt Tiêu Mạc Ngôn lại càng lạnh hơn, đột nhiên Hồ Phi Phi trên mặt toát ra nụ cười sáng lạn, không nói một câu xoay người ung dung rời đi.

Hạ Linh Doanh, cho dù Tiêu Mạc Ngôn có tình ý với cô thì cô cũng mãi mãi không thể thắng tôi, cô không biết được trong lòng cô ấy thực sự muốn gì đâu.

Sau khi Hồ Phi Phi rời đi, trầm mặc xen giữa hai người, Hạ Linh Doanh tích góp toàn bộ dũng khí đều bị ánh mắt lạnh lùng và ngạo nghễ của Tiêu Mạc Ngôn đánh vỡ tan, nàng không biết nên mở miệng thế nào.

Đối với ánh mắt sáng rực của Hạ Linh Doanh, Tiêu Mạc Ngôn vẫn giữ nguyên nét mặt căng thẳng như trước, thậm chí nhìn cũng không thèm nhìn nàng, dần dần vẻ khẩn cầu trong mắt Hạ Linh Doanh biến thành hờn tủi nhưng đường nét trên gương mặt của Tiêu Mạc Ngôn lại hết sức dịu dàng khiến tất cả uỷ khuất của nàng đều tan biến. Cuối cùng, Hạ Linh Doanh cũng chỉ có thể ngơ ngác nhìn Tiêu Mạc Ngôn, ánh mắt mê loạn lại lâm vào trạng thái si mê.

Lòng Tiêu Mạc Ngôn đã sớm lạnh như tro bụi, giữa hai người còn có gì để nói? Còn có thể có kết quả gì đây? Lúc nãy ở bệnh viện, Hạ Linh Doanh chính miệng nói sẽ vĩnh viễn không thích cô, cô còn níu kéo chỉ thêm phiền não mà thôi, hiện nay Hạ Linh Doanh đến đây làm gì? Loại thái độ lúc nóng lúc lạnh lúc cứng lúc mềm này cô chịu đủ rồi, Tiêu Mạc Ngôn cô kiêu ngạo không cho phép bất kỳ kẻ nào chà đạp!

Hạ Linh Doanh, em đến tột cùng xem tôi là cái gì?

Tiêu Mạc Ngôn khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Hạ Linh Doanh, chờ đợi phản ứng của nàng, nàng nhìn đã nửa ngày rồi mà không nói, cô cau mày vòng qua nàng đi vào Thiên Hoàng.

Ngay lúc hai người lướt qua, Hạ Linh Doanh cuống cuồng, rất sợ Tiêu Mạc Ngôn lại rời đi lần nữa, gương mặt ửng hồng, nàng bước vài bước, vươn tay ra, mở miệng dùng giọng gần như cầu xin gọi:

"Tiêu, đừng đi..."

Tiêu Mạc Ngôn hiển nhiên không nghĩ đến Hạ Linh Doanh lại nói như vậy, ánh mắt sắc bén thu lại, chậm rãi nhìn về phía nàng.

Hạ Linh Doanh cắn môi dưới, ngẩng đầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nhớ tới những lời của A Sâm và nhìn xuống cánh tay sưng đỏ của Tiêu Mạc Ngôn, hít sâu một hơi, nàng bước lên, kéo tay phải của cô, nắm chặt:

"Tôi có chuyện muốn nói."

Cuối cùng Tiêu Mạc Ngôn cũng chịu nhìn thẳng nàng, Hạ Linh Doanh thở phào, dưới ánh nhìn soi mói của cô lại có chút khẩn trương, Hạ Linh Doanh chật vật nuốt nước bọt, nhẹ nhàng nói:

"Thật ra thì tôi..."

"Tiêu Tổng!"

Hạ Linh Doanh vừa mở lời đã bị một người vội vàng đi tới cắt ngang, nàng đành nuốt vào bụng, chậm rãi buông tay phải Tiêu Mạc Ngôn ra, không khỏi lùi về sau hai bước rồi cúi đầu. Tiêu Mạc Ngôn nhìn Hạ Linh Doanh, trong mắt có vẻ bất nhẫn nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn về phía tiếng kêu, chỉ thấy trợ lý đầu đầy mồ hôi đi đến.

"Tiêu Tổng, nhà đầu tư đã đến, ở trong phòng họp đợi cô đã nửa giờ rồi, cô xem..."

Tiêu Mạc Ngôn gật đầu, quay lại nhìn Hạ Linh Doanh, không nói thêm gì nữa rồi vội vàng đi vào Thiên Hoàng.

Hạ Linh Doanh ngẩng đầu, ánh mắt buồn bã, một lúc lâu sau nàng hé mở đôi môi, nói ra những lời ban nãy định nói:

"Thật ra thì lời tôi nói chỉ là nói lẫy, tôi không phải cố ý muốn tổn thương cô, xin lỗi..."

=====================

Trên đường về nhà, Hạ Linh Doanh đột nhiên nhận được điện thoại của đạo diễn Lâm bảo là muốn giới thiệu vài người với nàng. Tuy rằng mệt mỏi đến mức không muốn cử động nhưng nàng vẫn chạy đến 'Long Phong'.

Hạ Linh Doanh tìm địa chỉ mà đạo diễn Lâm đưa cho rồi đến được Long Phong, nàng xuống xe rồi ngẩng đầu liếc nhìn xung quanh, thấy quang cảnh trước mắt, trong lòng chấn động mạnh. Quán cực kì xa hoa, thiết kế dùng màu vàng kim làm chủ đạo, ánh đèn rực rỡ trong bóng đêm vô cùng nổi bật, xa hoa truỵ lạc, những người ra vào đều là những người có thân phận không tầm thường. Dường như hiểu ra cái gì đó, thân thể Hạ Linh Doanh cứng lại, không chịu bước về trước. Đạo diễn Lâm đã sớm đứng ở cửa, thấy Hạ Linh Doanh đến liền cười ha hả ra đón:

"Hạ Hạ đến rồi, vào đi thôi."

Hạ Linh Doanh ngẩng đầu nhìn ông ta, trong mắt có phần ngờ vực:

"Đạo diễn Lâm, đây là..."

Đạo diễn Lâm nhếch miệng cười, nhàn nhạt đáp:

"Này, em đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là ứng phó tạm thời với mấy người bên quảng cáo cho 'Chẳng phân biệt được' thôi, bọn họ từ Thâm Quyến tới, ngày mai sẽ đi, nên muốn gặp nữ diễn viên chính của chúng ta".

Hạ Linh Doanh nghe xong nhưng vẫn còn chút lưỡng lự, không chịu đi vào trong. Đạo diễn Lâm liếc nàng một cái, nhìn ra suy nghĩ của nàng, thở ra một hơi khói, không đếm xỉa tới cười khẽ:

"Hạ Hạ, muốn tồn tại trong giới giải trí thì nhất định phải hiểu tình nghĩa, điều này lẽ nào Tiêu Tổng không dạy em?"

Lời nói có hàm ý bay vào trong tai, Hạ Linh Doanh không nói một lời, đôi mày xinh đẹp nhíu lại, nhớ lời A Sâm nói, nàng miễn cưỡng gật đầu, theo đạo diễn vào trong.

Bên trong lại càng thêm xa xỉ, hơn mười người đang đứng trong khu vực KTV(Karaoke) sang trọng, tràn ngập phong cách Địa Trung Hải, những thanh đồng trang trí của Pháp, vòi phun nước của Ý, đèn thuỷ tinh cũng của Pháp, những đồ dùng đều đạt tiêu chuẩn quốc tế, hơn nữa hành lang tráng lệ với những đồ trang trí mạ vàng, từ trong ra ngoài đều toát lên khí thế của hoàng gia. Hạ Linh Doanh yên lặng nhìn, cũng không nói gì mà theo đạo diễn Lâm đến một căn phòng nhỏ, đi vào trong chỉ nhìn thấy mấy người đàn ông trung niên. Thấy có người vào, mấy người kia cười híp mắt gật đầu, lặp tức nhìn chằm chằm Hạ Linh Doanh.

Hạ Linh Doanh vẫn lạnh lùng như cũ, trong lòng cũng cảm thấy hơi sợ, những người đàn ông này nghĩ gì nàng đều không biết, nhưng...

Đạo diễn Lâm cười tươi giới thiệu Hạ Linh Doanh cho họ, sau đó mấy người phục vụ mặc sườn xám đỏ mang thức ăn vào đặt lên bàn, rượu và thức ăn xong xuôi lại đóng cửa lui ra ngoài.

Hạ Linh Doanh hờ hững ngồi, cũng không nhìn ai cả, chiếc đũa đặt trước mặt không nhúc nhích. Mặc dù vậy nhưng trọng tâm câu chuyện luôn có liên quan đến nàng. Đang lúc qua lại, Hạ Linh Doanh rất lễ độ, cũng không ai gây khó dễ cho nàng nhưng khi tiệc rượu đã gần nửa, mấy người đàn ông cũng đã uống say, dục vọng trong người khiến họ mơ hồ, giơ ly rượu liên tiếp mời, Hạ Linh Doanh không cách nào từ chối đành phải cau mày uống xong ly rượu cay, vài ly rượu uống vào khiến da thịt trắng nõn ửng hồng mê người. Dưới ngọn đèn lại đốt cháy dục vọng của mấy gã đàn ông, ly rượu dưới ánh đèn càng thêm nổi bật.

A Sâm lo lắng canh giữ ở cổng, đi qua đi lại, mấy lần muốn xông vào lại bị người của đạo diễn Lâm chặn lại, hắn biết rõ sức nặng của Hạ Linh Doanh trong lòng Tiêu Mạc Ngôn, nhớ lại lần trước Tiêu Mạc Ngôn tức giận, không dám kéo dài, hắn cầm điện thoại gọi.

Đang thu xếp tài liệu, Tiêu Mạc Ngôn nhận được cuộc gọi liền thay đổi sắc mặt, cô thông báo vài câu qua điện thoại bàn rồi cầm chìa khoá xe nhanh chóng xông ra ngoài. Tiêu Mạc Ngôn ngồi trong xe cắn răng, đôi mắt hẹp dài lộ ra lửa giận, nắm chặt lấy vô lăng, móng tay trở nên trắng bệch.

Được lắm, Lâm Hữu Niên(đạo diễn Lâm), biết rõ là phụ nữ của tôi lại còn dám...

Tiêu Mạc Ngôn lòng như lửa đốt chạy đến Long Phong, A Sâm dựa theo lời Tiêu Mạc Ngôn đã điều động thêm mười mấy người đến, Tiêu Mạc Ngôn xoã tóc trên vai như thác nước, đôi mắt từ trước nay luôn lười biếng lại toé lửa, quần áo toàn thân đều màu đen, đôi giày cao gót nện dưới chân, vẻ mặt nghiêm túc, cô gật đầu với A Sâm một cái, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào. Bảo vệ nhìn thấy Tiêu Tổng đích thân đến, vốn là chột dạ lại thấy phía sau cô toàn những người mặc áo đen, ai cũng không có can đảm ngăn lại, không thể làm gì khác hơn là để cô đi vào trong.

Đang lúc Tiêu Mạc Ngôn đi vào trên đôi giày cao gót, với dáng điệu ưu nhã gợi cảm đẩy cửa ra, bên trong phòng, mấy người đang ép rượu sửng sốt, bàn tay đang giơ ly rượu cứng đờ, đồng loạt quay đầu nhìn lại.