Quy Tắc Ngầm (Tiềm Quy Tắc)

Chương 34: Trở mình



"Không biết em đang nói cái gì..."

Tiêu Mạc Ngôn giả vờ như không thèm để ý lẩm bẩm, nhưng trong lòng đã sớm loạn lên, ở trong mắt Hạ Linh Doanh, cô nhìn thấy ngọn lửa sắp bùng phát, nguời cô cũng không ăn nữa, chỉ mong mau rời khỏi chỗ thị phi này, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Nếu như tiểu bạch thỏ không cẩn thận trở mình biến thành đại hôi lang, để cho công quân nghìn năm của cô..., mặt mũi cô vứt hết đi.

Tiêu Mạc Ngôn vội vàng nhặt quần áo lên, ai ngờ vừa mới mặc quần lót vào sau lưng lại có một thân thể mềm mại dán vào, Tiêu Mạc Ngôn thân thể cứng đờ, kinh ngạc quay đầu nhìn lại, vừa quay người lại đã bị Hạ Linh Doanh hung hăng hôn lên đôi môi, không hề an nhàn mà trực tiếp tách hàm răng của cô, cướp đoạt thành trì, chiếc lưỡi nho nhỏ ở trong khoang miệng Tiêu Mạc Ngôn tuỳ ý dạo chơi, tham lam quấn lấy lưỡi của Tiêu Mạc Ngôn, không có ngôn ngữ nào có thể nói, nhưng vẫn là hôn cô thở gấp liên tục. Khí lực trên người cô dần bị hút hết, Hạ Linh Doanh nâng tay phải lên, nhẹ nhàng vuốt ve theo đường cong hoàn mỹ, rồi đến cái mông đẫy đà kia, hơi thoáng hiện một chút thô lỗ vuốt ve.

"Đừng..."

Tiêu Mạc Ngôn đã bị kích thích, cả kinh, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Hạ Linh Doanh, nhất thời khó có thể phản ứng nhìn chằm chằm người đẹp trước mặt. Chưa hề cho cô chút thời gian đấu tranh, tay trái Hạ Linh Doanh nâng lên, đặt trên mắt của Tiêu Mạc Ngôn, cảm giác lành lạnh khi chạm vào khiến cho Tiêu Mạc Ngôn không tự chủ rụt cổ, trên người nổi da gà, Hạ Linh Doanh học phương pháp vừa rồi của cô, thu hồi tay phải, đặt trên nơi mềm mại kia, vuốt ve, nâng đầu gối lên cao.

"Ưm... Hạ Hạ... đừng..."

Miễn là Tiêu Mạc Ngôn nói, Hạ Linh Doanh liền dùng sức hôn cô, hai tay đặt phía sau cô, đẩy cô đến cạnh cái bàn gỗ lúc nãy, hai tay Hạ Linh Doanh chợt dùng lực, ôm lấy Tiêu Mạc Ngôn đè lên bàn.

"Đừng..."

Tiêu Mạc Ngôn hoảng sợ, ngẩng đầu lên nhìn Hạ Linh Doanh, trong mắt lộ ra một tia kinh hoảng. Một cái hôn nhạy cảm rơi trên bụng, Tiêu Mạc Ngôn cả người sợ run lên muốn tránh né, Hạ Linh Doanh nhíu mày, đứng vững, nắm lấy cằm của cô ép cô ngẩng đầu lên, dùng sức hôn xương quai xanh khêu gợi, lưu lại nhiều đoá hoa đào tươi đẹp.

"Ưm..."

"Đừng cử động!"

Hạ Linh Doanh không nhịn được gầm nhẹ, giọng nói khàn đến tột cùng. Bị ép ngẩng đầu lên khiến Tiêu Mạc Ngôn đầu óc trống rỗng, đến bây giờ vẫn không hiểu mình tại sao lại bị đè? Còn có, nàng cái này gọi là không có kinh nghiệm sao? Chỉ nói mới một lần yêu nhau... cái này... lẽ nào chính là ngôi sao trong truyền thuyết?

"Đừng..."

Nhận thấy Tiêu Mạc Ngôn thất thần, Hạ Linh Doanh nghiêm phạt bằng cách cắn ngực cô một cái, nhưng vẫn không ngừng nghỉ chút nào, tay trái trườn trên bắp đùi nhẵn bóng, tay kia trượt vào trong.

"Ách..."

Thân thể bị xuyên thấu, cảm giác đau đớn kịch liệt truyền đến, Tiêu Mạc Ngôn đau đến hít sâu một hơi, thân thể khẽ nâng lên, hai tay nắm chặt thành quyền, lặng lẽ đợi Hạ Linh Doanh hoạt động tiếp.

Hạ Linh Doanh nhận ra sự căng thẳng của cô, tay phải vẫn lưu lại trong người Tiêu Mạc Ngôn, tay trái đặt trên cổ cô, nhẹ nhàng vuốt ve. Dần dần, thân thể Tiêu Mạc Ngôn trầm tĩnh lại, làn da bởi vì nàng vỗ về mà trở nên mẫn cảm, trên trán có một giọt mồ hôi chảy xuống, hai mắt mê ly nhìn lên, thân thể khẽ lắc lư theo động tác tay của Hạ Linh Doanh, hô hấp ngày càng gấp rút. Cảm thấy một cỗ nhiệt khí dâng lên trên bàn tay, tim Hạ Linh Doanh đập rộn lên, cúi đầu, dùng sức cắn xé hai nơi trắng mịn, gia tăng kích thích.

"Đừng... Hạ Hạ... A..."

Ở giữa tiếng gào và sự giãy giụa của Tiêu Mạc Ngôn, Hạ Linh Doanh hết tốc lực tiến vào bên trong, đang lúc lặp đi lặp lại, chỉ cảm thấy trên tay chặt chẽ, dòng nước ấm tràn ra, rồi không có cách gì hoạt động nữa, nàng dừng lại, nằm trên người Tiêu Mạc Ngôn, không ngừng thở dốc.

Thực sự mệt quá... so với diễn một tuồng kịch còn mệt hơn...

Nhưng có thể lắng nghe tiếng lòng của Tiêu Mạc Ngôn thế này, có một cảm giác hạnh phúc đặc biệt, bây giờ nàng đã hiểu vì sao Tiêu Mạc Ngôn mỗi lần đều không kịp chờ đợi mà muốn có được nàng, quả nhiên yêu đến tận xương cốt thì sẽ có mong muốn chiếm hữu, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô dường như vui sướng lại duờng như thống khổ, thầm nghĩ chỉ muốn chiếm lấy, không ngừng chiếm lấy...

Mà Tiêu Mạc Ngôn đã sớm mất đi tri giác, thân dưới còn đang không ngừng co rút, cả nguời một chút sức lực cũng không có.

Hạ Linh Doanh ngẩng đầu nhìn, say đắm nhìn gương mặt đầy mồ hôi của Tiêu Mạc Ngôn, giữa gương mặt trắng mịn lỗ ra một tia quyến rũ, so với bình thường càng thêm mê người, trong lòng rung động, tay nàng lại tuột xuống.

"Em... Đừng..."

Tiêu Mạc Ngôn càng muốn giãy giụa, Hạ Linh Doanh động tác tay càng mạnh, càng khiến cho Tiêu Mạc Ngôn tức giận, tất cả các chiêu nàng dùng đều là trước đây cô từng dùng.

"Ưm..."

Bỗng nhiên kích thích khiến cho Tiêu Mạc Ngôn nhíu mày, tay trái dùng sức ôm lấy Hạ Linh Doanh, phát ra tiếng rên khe khẽ. Không dám suy nghĩ nhiều cũng không cho cô suy nghĩ nhiều, Tiêu Mạc Ngôn chỉ có thể nhắm hai mắt thật chặt, đắm chìm giữa tình yêu Hạ Linh Doanh cho cô, nhưng mà cho dù cô đang bị đánh chiếm cũng không quên thề rằng, ngày hôm nay chịu mọi thứ này, cô nhất định sẽ trả lại hết cho Hạ Linh Doanh!

Một căn phòng đầy ý xuân, đốt cháy đêm đen lạnh lẽo.

=============================

Lúc bà Từ lo sợ cầm chìa khoá mở cửa nhà thì trong phòng khách yên tĩnh không một bóng người, bà đi về phía phòng ngủ vẫn không ngừng lẩm bẩm.

Hạ Hạ, cháu nghìn vạn lần cũng đừng để ta thất vọng, nhất định sẽ nhịn được, ừm, nhất định sẽ như thế!

Hết thảy bày ra trước mắt, bà Từ trợn to hai mắt, bất khả tư nghị nhìn sự lộn xộn trước mặt. Áo lót của hai người, quần lót bị quăng đầy đất, chiếc giường trắng tinh bên cạnh lại không một bóng người, ở trên chiếc bàn gỗ đào hình chữ nhật, hai người thân trần đang ôm nhau ngủ ngon lành. Khi thấy tay của Hạ Linh Doanh vẫn còn lưu lại trong người Tiêu Mạc Ngôn, bà Từ bịt miệng thật chặt, lùi về sau mấy bước, đóng cửa lại, mặt đỏ lên lui ra ngoài, thở hổn hển.

Đó là gì? Người nhịn không được lại là Hạ Hạ? Xem tình trạng thế này là ăn đi ăn lại, lăn qua lăn lại giày vò?! Hạ Hạ... điều này sao có thể?

Hai người trong phòng bị tiếng đóng cửa nặng nề đánh thức, mông lung mở hai mắt ra. Theo bản năng, Hạ Linh Doanh rút tay phải ra, lại chọc cho Tiêu Mạc Ngôn một trận run rẩy, mất hứng nhíu mày lại. Nhìn quần áo vương vãi đầy đất, gương mặt trắng nõn của Hạ Linh Doanh đỏ lên, quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy Tiêu Mạc Ngôn, lần này, nàng đỏ từ đầu đến chân.

Tiêu Mạc Ngôn lười biếng liếc nàng một cái, hừ nhẹ một tiếng rồi nhặt quần áo lên muốn mặc vào nhưng tiếc rằng, Tiêu Mạc Ngôn lần nữa cảm thấy bị thương thật bất tiện, cô xoay người, híp mắt nhìn về phía Hạ Linh Doanh còn đang xấu hổ.

"Thế nào? Đem người ta ăn sạch rồi còn không hầu hạ một phen?"

Trong đầu Hạ Linh Doanh tất cả đều là hình ảnh điên cuồng hôm qua, nàng nghe Tiêu Mạc Ngôn nói thế, gương mặt lặp tức nóng lên nhìn Tiêu Mạc Ngôn. Trên thân thể trắng tuyết hiện đầy vết hôn, Hạ Linh Doanh cúi đầu, ngập ngừng thì thầm:

"Chị... còn đau phải không...?"

Hiếm thấy, Tiêu Mạc Ngôn đỏ mặt, giận dữ nhìn Hạ Linh Doanh, không nói lời nào, vì vị trí kín đáo kia, có cảm giác không thoải mái và hơi hơi đau như kim châm nên hơi ngượng ngùng.

Trước kia không phải không có người muốn chạm vào Tiêu Mạc Ngôn, nhưng cô đều nghiêm nghị cự tuyệt, giới hạn cao nhất cô cho phép là hôn môi, nhưng hôm nay, bị tiểu bạch thỏ bất động thanh sắc này lột da ức hiếp, trong lòng cô cũng không phải không có cảm xúc, Tiêu Mạc Ngôn giơ "bàn tay gấu" lên nhìn một chút, bất đắc dĩ lắc đầu, aiz, đúng là vấn đề thân thể, chứ không thể là tài nghệ không bằng nguời.

Hạ Linh Doanh mặc quần áo trước, bước lên, lúc này mới giúp Tiêu Mạc Ngôn mặc quần áo, lúc nhặt lên quần lót của cô, hai người không hẹn mà cùng đỏ mặt quay đầu đi.

Tiêu Mạc Ngôn đã sớm hận đến ngứa răng, Tiêu Mạc Ngôn cô cư nhiên lại hồ đồ bị người ta đẩy? Đến bây giờ, cô cũng không hiểu Hạ Linh Doanh hôm qua hoạt động tự nhiên như thế... ừm...

"Hai người các cô, lập tức, lập tức đi ra cho tôi!"

Giọng nói nổi trận lôi đình của bà Từ vang lên phá vỡ thời gian ngượng ngùng và ngọt ngào của hai người, hai người ngơ ngác nhìn nhau, Hạ Linh Doanh chột dạ giúp Tiêu Mạc Ngôn mặc quần áo tử tế, cúi đầu chậm rãi đi ra ngoài. Phía sau, Tiêu Mạc Ngôn nhìn bóng lưng của nàng, có phần đau lòng, Hạ Linh Doanh như thế này đối với cô, cũng là biểu hiện rằng yêu cô không phải sao? Mình chẳng phải là vẫn muốn chiếm lấy nàng sao? Nếu đã yêu Hạ Linh Doanh như thế, hạ quyết tâm muốn sống cùng nàng đến hết đời, chỉ cần là nàng muốn, toàn bộ có thể đều sẽ cho nàng, thân thể, có là gì chứ? Suy tính nhiều như vậy để làm gì?

Hạ Linh Doanh mang vẻ mặt bất an đi ra ngoài, đội nhiên tay phải bị người ta nắm lấy, nàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiêu Mạc Ngôn đang mỉm cười nhìn nàng.

"Em khẩn trương như vậy làm gì? Chuyện chúng ta làm cũng không phải chuyện xấu, hơn nữa, tay phải của tôi chẳng phải là không được cử động sao?"

Hạ Linh Doanh nhàn nhạt đáp một tiếng, vẫn là gương mặt rầu rĩ, nhìn Tiêu Mạc Ngôn chẳng biết tại sao, nàng không nói gì, hai người trầm mặc dắt tay nhau ra ngoài. Trên ghế sofa, bà Từ đang bắt chéo hai chân, mặt đen lại nhìn hai người, đôi mắt sáng nhìn Tiêu Mạc Ngôn và Hạ Linh Doanh dò xét, nỗ lực tìm kiếm đầu sỏ thực sự, bà thế nào cũng không tin là Hạ Linh Doanh chủ động!

"Bà Từ, bà làm gì thế hả? Già mà không kính, vào phòng ngủ cũng không biết gõ cửa!"

Sợ bà Từ trách Hạ Linh Doanh, Tiêu Mạc Ngôn tiến lên từng bước, đem nàng ngăn phía sau, mở miệng cãi chày cãi cối.

Bà Từ liếc cô một cái, phất tay.

"Cô, đi sang một bên!"

Nói xong, bà Từ đẩy Tiêu Mạc Ngôn một cái, ánh mắt dừng trên người Hạ Linh Doanh, mà lúc này Hạ Linh Doanh giống như đứa trẻ mắc sai lầm vậy, cúi đầu thật sâu. Tiêu Mạc Ngôn mím môi, kinh ngạc nhìn hai người.

Cái này... chẳng lẽ có chuyện gì đó giấu cô?

Bà Từ thấy dáng vẻ đáng thương của Hạ Linh Doanh, thở dài:

"Hạ Hạ, lúc gần đi, bác sĩ đã dặn cháu những gì?"

Hạ Linh Doanh mím môi, ngẩng đầu liếc Tiêu Mạc Ngôn một cái, sợ vẻ uy nghiêm của bà Từ, nàng chậm rãi lên tiếng:

"Không được cử động tay phải... còn có... không cho phép vận động mạnh..."

Tiêu Mạc Ngôn nghe Hạ Linh Doanh nói xong, thân thể cứng đờ, đầu óc trống rỗng, không thể vận động mạnh? Ngày hôm qua thì sao?! Nói cái gì tay cô không thể cử động, sau đó đè cô lên bàn... cái này...

"Hạ Linh Doanh!!!"

Tiêu Mạc Ngôn ngoảnh đầu lại, vẻ mặt bi thương nhìn nàng, hoá ra, em cũng học được cách gạt người rồi?