Quy Tắc Phòng Ký Túc Xá Ban Đêm

Chương 4



Editor: Đá bào + NU

Beta: NU+Gió




8.

Cánh cửa phòng ngủ bên cạnh cũng được mở ra.

Một cô gái đang cúi đầu nhìn ra ngoài cửa, sau đó quay lại nói với người trong phòng:

“Không sao cả, đi ra đi.”

Sau đó có mấy cô gái đi theo phía sau.

Họ bất an nhìn xung quanh, dưới mắt đều là những quầng thâm đen xì.

Ngay sau đó, ở cuối phòng ngủ của họ, một cô gái bước ra.

Đầu bù tóc rối, nước da nhợt nhạt, tư thế đi lại không tự nhiên, như thể đang giẫm lên bông gòn, trọng tâm như đang lơ lửng.

Trên mặt cô gái ấy đeo một cái khẩu trang màu đen.

Tôi giật mình, m.á.u trong người gần như chảy ngược, da đầu tê dại cả lên.

Phòng bên tổng cộng có bốn người, không hơn không kém.

Nhưng cô gái ở phía cuối đó rõ ràng là người kêu cứu trước cửa ký túc xá của chúng tôi ngày hôm qua!

Trương Lâm cũng nhìn thấy cô gái kia, suýt chút nữa không kìm được sợ hãi mà la lên.

Tôi bịt miệng cô ấy, kéo cô ấy trở lại ký túc xá, nháy mắt ra hiệu với những người khác trong phòng, yêu cầu các cô ấy đừng gây ra tiếng động, cũng đừng bước ra ngoài cửa.

Tôi vờ như không nhìn thấy cô gái kia.

Những người ở phòng ngủ bên cạnh đi ngang qua cửa phòng của chúng tôi, có vẻ như họ muốn ra ngoài cùng nhau.

Không ai trong số họ chú ý tới người bạn cùng phòng đang đeo khẩu trang màu đen một cách bất thường kia sao?

Tiếng bước chân của mấy cô gái đó dần dần đi xa.

Đoán rằng họ sắp xuống lầu, tôi cẩn thận đưa điện thoại ra khỏi cửa, hướng về phía hành lang chụp một bức ảnh.

Tôi không dám tùy tiện thò đầu ra, chỉ có thể dùng cách thức này để dò xét tình huống bên ngoài.

Ảnh bị mờ và mất nét.

“Đây là cái gì?” Trịnh Hinh Nguyệt chỉ vào một cái bóng tối đen trên bức ảnh.

Tôi chụm hai ngón tay lại phóng to vị trí của bức ảnh đó lên, suýt chút nữa là ném luôn cái điện thoại.

Trong ảnh là một cô gái đeo khẩu trang đen, đầu gập 90 độ như con cú, hướng về phía phòng ngủ của chúng tôi.

Tôi không thể nhìn rõ sắc mặt của cô ấy bởi vì khuôn mặt đã bị khẩu trang che khuất.

Nhưng cặp mắt kia luôn cho người tôi cảm giác bản thân bị nhìn trộm, cả tiêu cự cũng không bình thường.

Nếu vừa rồi tôi thực sự thò đầu ra thì có thể đã phải đối diện với ánh mắt đó rồi.

“Cô ấy…cô ấy có phải là người hôm qua không…”

Đôi mắt của Trịnh Hinh Nguyệt trừng lớn, nhìn cảnh tượng đó đến phát hoảng.

“Cô ấy còn sống không? Hay là…”

“Sống cái quần què, cậu từng thấy qua người nào có thể cong cái cổ như vậy chưa?!” Giọng nói Trương Lâm khàn khàn.

“Đừng nghĩ nữa, giả vờ không nhìn thấy là được. Không phải thông báo có nói rồi sao, nếu gặp một người đeo khẩu trang màu đen, hãy giả vờ như cậu không nhìn thấy họ. “

“Đi thôi, chúng tôi lên lớp trước đi.”

9.

Hôm nay là thứ hai, tiết học đầu tiên là toán cao cấp.

Địa điểm học tại phòng học 512.

Trên đường có rất nhiều người đi bộ, nhưng đại đa số mọi người đều mang khuôn mặt lo sợ bất an, bước chân cũng mất kiên nhẫn hơn so với bình thường rất nhiều.

Sau khi đi qua một số người đeo khẩu trang màu đen, chúng tôi giả vờ không thấy, cũng không nhìn vào mắt họ.

Lúc 7:45, chúng tôi vội vã chạy đến tòa nhà giảng dạy.

“Xong rồi, sao lại nhiều người như vậy?” Trương Lâm kinh ngạc hô một tiếng.

Phía trước thang máy có mấy chục người xếp hàng dài, đây cũng là điều bình thường xảy ra trước tiết học đầu tiên vào thứ hai.

[Hãy tuân thủ nghiêm ngặt tiếng chuông lên lớp, không đến trễ cũng không được về sớm.]

Nếu xếp hàng chờ thang máy, chắc chắn không kịp chạy đến lớp trước khi chuông reo lúc tám giờ.

“Không thể chờ được nữa, chúng ta đi cầu thang bộ đi!”

Rất nhiều sinh viên đến sau cũng nhận ra rằng chờ thang máy có thể sẽ bị muộn nên đã chạy về phía cầu thang.

Một vài người trong số chúng tôi bị mắc kẹt trong đám đông.

Tầng một, 7:47.

Tầng hai, 7:48.

Tầng ba, 7:50.

Tầng bốn, 7:52.

Tầng năm, 7:54.

Vẫn còn sáu phút, thấy đã kịp, mấy người chúng tôi cùng thở phào nhẹ nhõm.

Hành lang tầng năm rất tối, rất nhiều phòng học đều bị khóa, có thêm hai nhóm khác cùng chúng tôi lên tầng năm.

Tất cả sinh viên đã tìm thấy lớp học của mình.

“506, 508, 510……514”

Các phòng học của trường chúng tôi được đặt ở cả hai bên trái và phải theo số chẵn và số lẻ. Theo như logic, phòng học 512 nên ở trong số 510 và 514 mới đúng.

Nhưng bây giờ, nó giống như đã biến mất.

7:56, chúng tôi vẫn chưa tìm thấy phòng học.

Trương Lâm sốt ruột, “Vu Sảng, cậu hãy xem kỹ lại một chút, có phải cậu tra thiếu rồi hay không?”

“Đừng ồn ào! Cậu tự mình xem đi, không có phòng học 512 nào cả!”

“Làm sao bây giờ, sắp đến giờ lên lớp rồi.”

Chúng tôi lo lắng như bốn con kiến đứng trên chảo lửa nóng.

“Chẳng lẽ chúng ta đi nhầm tòa nhà sao? Nhìn lại lịch học thử xem, tòa nhà này không sai chứ?”

Có gì đó không đúng.

Tình hình lúc này rõ ràng không phải là lỗi của chúng tôi.

Cho dù là tòa nhà nào, cũng không thể xuất hiện tình huống một phòng học đột ngột biến mất được.

[Trong trường học rất dễ đi lạc, nếu không tìm được phòng học, hãy che mắt lại rồi đi về phía trước mười mét.]

Tôi nhắm mắt lại, những âm thanh xung quanh dường như biến mất ngay lập tức.

Nhưng phía sau lại có một loại cảm giác bị dõi theo rất mãnh liệt.

Mở mắt ra, bên cạnh lại vang lên tiếng ầm ĩ của ba người bọn họ.

“Đừng nói chuyện, bây giờ mấy người chúng ta nắm tay nhau rồi nhắm mắt lại, cùng đi về phía trước mười bước.”

7:58, thời gian còn lại cho chúng tôi chỉ còn hai phút.

Nếu cứ chạy loạn lên, nhất định sẽ đến muộn!

Họ cũng ngay lập tức nhớ lại quy tắc kỳ lạ kia.

Chúng tôi vị trí hiện tại, từng người một nắm tay nhau.

Nhắm mắt lại.

Xung quanh lại rơi vào bóng tối vô tận và tịch mịch.

Tôi đứng ở vị trí thứ hai bên phải, tay trái nắm tay Trịnh Hinh Nguyệt, tay phải nắm tay Vu Sảng.

Vu Sảng đang run rẩy.

“Dao Dao…cậu có ở đó sao?”

Tôi nhẹ nhàng ừ một tiếng, cô ấy càng run rẩy hơn.

“Bên phải tớ có người.”

Mấy người chúng tôi cùng tỏ ra lạnh lùng.

Vu Sảng đứng ở phía ngoài cùng bên phải, bên phải cô ấy sao lại có người được.

“Đừng nhúc nhích! Đừng buông tay, cứ đi về phía trước! Nghe theo khẩu hiệu của tớ.”

Bước chân của một người là khoảng 60cm, có nghĩa là chỉ cần chúng tôi đi bộ về phía trước hai mươi bước, khoảng cách sẽ được hơn mười mét.

“1, 2, 3, ……. 19, 20.”

Sau khi đếm xong hai mươi bước này, lưng tôi dường như đã bị lạnh thấm mồ hôi.

“Mở mắt ra đi.”

Bốn người chúng tôi cùng mở mắt ra, xung quanh không xuất hiện bóng dáng của người thứ năm nào.

Và phòng học ở ngay trước mắt chúng tôi là 512.

Vừa bước vào phòng học, phía sau gần như đã ngồi kín, chỉ còn lại hai hàng phía trước còn chỗ trống.

Bốn chúng tôi nhanh chóng tìm cho mình một vị trí để ngồi xuống.

Đúng 7 giờ 59 phút.

Chuông vào học vang lên.