Quy Tắc Phòng Ký Túc Xá Ban Đêm

Chương 9



Editor: Đá bào + Gió

Beta: Gió




18.

Con quái vật kia đã đi đến bên cửa sổ, nhưng vì nghe thấy tiếng động nên nó nhanh chóng quay lại.

Có vẻ như thính giác của nó nhạy bén hơn thị giác.

Con quái vật dừng lại trước giường, giây tiếp theo, nó bò xuống giường dưới.

Cảm thấy chiếc giường phía trên người mình đột ngột trùng xuống, tôi và Trịnh Hinh Nguyệt bịt chặt miệng lại, sợ nó nó sẽ phát hiện ra nếu chúng tôi gây ra bất kỳ tiếng động nào.

Tiếng giày cao gót trong hành lang ngày càng gần, lần này cô ta đi qua tất cả các phòng khác, đến thẳng cửa phòng ký túc xá của chúng tôi.

Chỉ với một tiếng gõ, cánh cửa dễ dàng bị đẩy ra.

Người phụ nữ dường như không nghĩ đến điều này, những lời cô ta định nói đã bị nghẹn lại trong cổ họng.

Cô ta ho nhẹ một tiếng: “Kiểm tra các thiết bị điện bị cấm! Người đâu? Giao đồ bị cấm ra cho tôi!”

Không ai trả lời cô ta.

Người phụ nữ càng tức giận hơn, đóng sầm cửa phòng ngủ phía sau lưng lại.

“Đừng để tôi tìm được, nếu không, sinh viên ngỗ nghịch sẽ bị phạt.”

Cô ta đi một vòng quanh phòng, đôi chân đi giày cao gót màu đỏ dừng lại trước chiếc giường đối diện.

Tôi đổ mồ hôi thay cho Trương Lâm và Vu Sảng.

Người phụ nữ đột ngột xốc chiếc chăn lên.

“Ồ? Vậy là không giấu ở đây à.”

Cô ta từ từ quay lại và đi về phía tôi và Trịnh Hinh Nguyệt.

“Ha ha ha, lúc kiểm tra không được trốn, mau đi ra đây, tôi đã nhìn thấy các em rồi.”

Tôi đã rất ngạc nhiên.

Ngay sau đó, cô ta bước đến chỗ tôi và vén chăn lên.

“Học sinh không vâng lời sẽ bị trừng phạt, từng người một.”

Lời còn chưa dứt, cô ta đột nhiên dừng lại, thậm chí hoảng sợ lui về phía sau hai bước.

Từ cái bóng trên mặt đất, tôi nhìn thấy thứ trên giường đứng dậy, rồi dùng đôi tay mảnh khảnh bóp chặt lấy cổ người quản lý rồi nhấc bổng cô ta lên.

“Thức ăn….…”

Đôi chân của người quản lý điên cuồng đá giữa không trung, nhưng nó hoàn toàn vô dụng đối với con quái vật.

Trên đầu truyền đến âm thanh nhai nuốt, rồi có thứ chất lỏng ấm nóng chảy ra từ miệng của con quái vật, nhỏ xuống tý tách.

Tôi cứng người nhìn cảnh này, Trương Lâm ở phía đối diện sợ tới mức nhắm mắt lại.

Sau khoảng mười phút, tiếng nhai chát chúa biến mất.

Quái vật nhện…đã ăn thịt nữ quản lý?

Họ không phải là cùng một băng đảng sao?

Làm sao có thể có ăn thịt đồng loại được?

Trong nháy mắt, giữa mớ hỗn độn trong đầu tôi chợt lóe lên một tia sáng.

Ông trùm của băng đảng sẽ chặt ngón tay của đàn em ngỗ nghịch, còn thời này kẻ mạnh sẽ ăn thịt kẻ yếu.

Cho nên, trong hệ thống của họ, cấp độ của con quái vật nhện phải cao hơn quản lý ký túc, có khả năng là cao hơn vài cấp.

Trong giờ học, ngay cả những sinh viên đeo khẩu trang cũng không dám đến muộn, tương tự, khi kiểm tra các thiết bị điện trái phép, Dương Lộ ở ký túc xá bên cạnh phải mở cửa cho quản lý ký túc xá.

Nhưng bây giờ xem ra thì, có vẻ những điều này giống như phục tùng hơn.

Vì vậy, cấp độ của nữ giảng viên và quản lý ký túc xá phải cao hơn sinh viên đeo khẩu trang.

Còn đầu bếp thì sao?

Họ đóng vai trò gì?

“Sẽ ăn, sớm muộn gì cũng ăn.”

“Ăn nhiều để lớn nhanh hơn.”

Họ giống như một nguồn cung cấp thức ăn hơn, và những món thịt kho tàu đó là chất dinh dưỡng.

Ngoài việc nuôi dưỡng những “sinh viên” đeo khẩu trang đen, họ còn nuôi con quái vật nhện đen này.

Sinh viên bình thường trở thành “sinh viên” đeo khẩu trang đen, và họ cũng có thể trở thành thức ăn cho quái vật.

Đây là chuỗi thức ăn!

Thứ đó men theo đường ký túc xá, từ từ trèo ra khỏi cửa sổ rồi bò xuống.

Cửa sổ tự đóng lại.

Lần đầu tiên tôi có một suy nghĩ kỳ quặc, con quái vật này còn không quên đóng cửa trước khi rời đi.

Nó cũng khá lịch sự đấy.

19.

Nửa tiếng sau chúng tôi mới dám bò từ trong gầm giường ra.

“Con quái vật đó đã ăn thịt quản lý ký túc rồi sao?”

Vừa nghe xong tôi và Trương Lâm lập tức tái mặt đi, không ai muốn nhớ lại một màn kinh dị như vừa rồi cả.

Tôi nói dự đoán của mình với mấy người họ.

Vu Sảng kinh ngạc tròn cả mắt.

“Ôi mẹ ơi, nội bộ mấy con quái vật này cũng quá phức tạp rồi!”

Trương Lâm nhíu mày, “Vậy chúng ta thế nào, kiểm tra thành công hay thất bại?”

“Không còn quản lý ký túc thì còn kiểm tra thiết bị điện tử gì nữa chứ, chắc đã qua màn rồi.”

Có lẽ đã qua mười một giờ, bây giờ chỉ còn lại duy nhất một quy tắc chưa được kiểm chứng.

[Sau 11 giờ 59 phút không được sử dụng bất kỳ thiết bị điện tử nào.]

Tôi lấy điện thoại ra, 11 giờ 57 phút.

“Còn hai phút nữa, chúng ta có thử nốt quy tắc cuối cùng hay không?”

Ba người họ đều nhìn tôi, đợi tôi đưa ra quyết định cuối cùng.

Thực tế mà nói, còn hai quy tắc cuối cùng nữa mới đúng.

Cho dù là quy tắc sau 11 giờ 59 phút không được sử dụng thiết bị điện tử hay một nửa quy tắc liên quan đến cuốn sổ tay sinh viên đều xoay quanh vấn đề thời gian.

Tại sao những quy tắc đài phát thanh đưa ra lại có thật có giả, rất rõ ràng, đài phát thanh đã bị một số tín hiệu gây nhiễu.

Mà những quy tắc giả này thực ra chính là những cái bẫy để đánh lạc hướng sinh viên.

Cái bẫy, sẽ càng có lợi với những con quái vật ấy hơn.

Mục đích cuối cùng của bọn chúng là gì? Có lẽ là khiến toàn bộ sinh viên trong trường đều biến thành những cái xác không hồn đeo khẩu trang màu đen.

Quy tắc giả sẽ hại chết sinh viên, vậy nếu chúng tôi muốn sống thì phải làm những việc trái ngược lại.

Đã 11 giờ 58 phút rồi.

“Hinh Nguyệt, có phải cậu có gương hay không?”

Trịnh Hinh Nguyệt nghe thấy câu hỏi không chút liên quan này của tôi bỗng ngây ra, sau đó gật đầu.

Kiểm chứng mỗi quy tắc đều phải đối mặt với nguy hiểm, mà điều tôi muốn làm lúc này chính là tìm ra sơ hở để khiến ít rủi ro nhất có thể xảy ra.

“Cậu lấy gương qua đây, chúng ta dùng gương để xem thời gian trên điện thoại, như vậy chắc chắn sẽ không được tính là sử dụng thiết bị điện tử.”

Mọi người đột nhiên hiểu ra, Trịnh Hinh Nguyệt vội vã lấy chiếc gương gấp từ trong túi của mình ra.

11 giờ 59 phút.

Chúng tôi dựng điện thoại lên bàn, ngồi cùng nhau rồi xoay lưng lại, dùng gương để nhìn vào màn hình điện thoại.

Tôi cài thời gian tắt màn hình là sau hai phút, đủ để chúng tôi có thể nhìn rõ được.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hơi thở của chúng tôi cũng trở nên thật nhẹ, cùng nhìn chằm chằm vào điện thoại trong gương.

56, 57, 58, 59…

Xem đến con số cuối cùng, màn hình điện thoại vụt tắt.