Quy Tắc Rời Trường Ngày Cuối Tuần

Chương 1



Editor: Đá bào

Beta:
NU



[1.]

Tôi là một sinh viên nội trú và chỉ được về nhà vào cuối tuần.

Nhưng tuần này, bố mẹ đi dự đám t.a.n.g của một người họ hàng, trong nhà chỉ có mình tôi.

Hơn 8 giờ tối, cuối cùng tôi cũng về đến nhà.

Trên bức tường tại cửa ra vào có dán một tờ giấy ghi chú rất dễ thấy.

Những ghi chú thật kỳ lạ.

Đầu và tay cầm, làm sao có thể đảo ngược lại được chứ?

Chẳng lẽ đồ ăn tr.eo trên cổ, đ.ầu được cầm trên tay sao?

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

“Giao hàng!”

Tôi đã gọi ship đồ ăn trên đường về nhà.

Tôi lập tức mở cửa ra, cầm lấy túi đồ ăn được ship đến.

Nhân viên giao hàng không chịu buông tay.

Anh ta nắm chặt lấy túi giao hàng, kéo cổ áo mình xuống.

“Cô gái, có thấy vòng cổ pha lê đỏ này của tôi đẹp không?”

Lúc này tôi mới phát hiện trên cổ của người nhân viên giao hàng có đeo một sợi dây chuyền pha lê màu đỏ rất ngắn.

Viên pha lê có hình dáng giống giọt nước, nhưng vì chiếc vòng quá ngắn khiến nó giống như chiếc vòng choker bó chặt trên c.ổ, nhìn từ xa tựa như một vết cắt vừa chảy m.á.u xuống.

Lời nhắn thứ ba của bố mẹ:

[Đầu của nhân viên giao hàng ở trên cổ, đồ ăn được cầm trên tay. Nếu ngược lại thì đừng mở cửa.]

Một cảm giác ớn lạnh từ da đầu chạy dọc xuống theo sống lưng của tôi.

[2.]

“Trông rất kỳ quái sao?” Nhân viên giao hàng buông túi đồ ăn ra, xoay người rời đi.

Tôi lập tức lui vào trong phòng, khóa trái cửa lại, sợ không khóa được, còn dùng sức cơ thể đẩy mạnh vài cái.

Tôi chưa nghe nói có họ hàng nào mới qu.a đ.ời cả.

Vậy đám ta.ng mà bố mẹ tôi tham dự là của ai?

Những điều trên tờ giấy ghi chú có ý nghĩa gì?

Tôi run rẩy lấy điện thoại ra gọi cho bố mẹ.

Không ai trả lời.

Cho dù tôi có gọi bao nhiêu cuộc, vẫn không có ai nhấc máy.

Tôi lại nhắn tin vào nhóm chat gia đình.

Không có tín hiệu.

Không có bất cứ một tín hiệu nào!

Đúng lúc này, tôi phát hiện trên tờ hoá đơn mua hàng ban nãy có in một dòng chữ rất to:

[RA KHỎI ĐÂY MAU. CHẠY NGAY ĐI!!!]

[3.]

[Uỳnh Uỳnh Uỳnh]

Lại có người gõ cửa.

Không, lần này không phải là gõ.

Là đập cửa!

Tôi rùng mình.

Có phải do vừa rồi tôi đã “mở cửa” cho một cái gì đó kỳ quái hay không?

Cho nên những thứ khác ẩn núp trong bóng tối nhìn trộ.m cũng tìm tới?

Tôi nín thở, cẩn thận nhìn về phía mắt mèo.

Bên ngoài có một thanh niên giao hàng.

Đầu anh ta ở trên cổ, đồ ăn mang đến cầm trong tay, có vẻ đang mất kiên nhẫn, dùng sức đập….

“Có ai ở nhà không?”

Tôi lo lắng nhìn về phía cổ anh ta.

Cổ áo đồng phục là kiểu kỵ sĩ cổ cao, tôi không nhìn thấy gì cả.

Đúng lúc này, điện thoại di động trong tay bỗng nhiên rung lên.

Cuộc gọi đến là một số lạ!

[4.]

Không phải điện thoại di động của tôi không có tín hiệu hay sao?

Sao tôi có thể nhận được cuộc gọi này?

“Mở cửa, tôi nghe thấy chuông điện thoại rồi.”

Tôi nắm chặt điện thoại, dựa người vào cánh cửa, căng thẳng nuốt nước bọt.

Đúng lúc này, điện thoại lại rung lên.

Ứng dụng nào đó thông báo rằng người giao đồ ăn đã gửi cho tôi một tin nhắn.

Tôi run rẩy mở ra.

[Nhanh lên đi, đơn hàng tiếp theo của tôi sắp hết giờ rồi.]

“Thôi tôi để ở ngoài cửa nhé.”

Ngay khi giọng nói của người bên ngoài vừa dứt lời, đèn nhà tôi bỗng nhiên vụt tắt.

Toàn bộ ngôi nhà trong nháy mắt chìm trong màu đen.

Tôi nhìn ra ngoài qua mắt mèo, bên ngoài cũng tối om, dường như cũng bị mất điện.

Hay là bị sập cầu dao rồi?

Nhưng ngay lúc này, tôi lại nghe thấy tiếng gõ cửa rõ ràng vang lên.

Không phải cửa chính!

Là cửa phòng ngủ!

Có người đang gõ cửa phòng ngủ của tôi!

Thế nhưng, trong nhà không phải chỉ có mình tôi hay sao?

[5.]

“Cốc cốc cốc”

Phòng ngủ của tôi vẫn đang vang lên tiếng gõ!

Ngay lập tức tôi bật đèn flash của điện thoại lên.

Phòng ngủ của tôi không biết đã đóng lại từ khi nào.

Thậm chí còn bị khóa.

Mà tại thời điểm này tôi đang đứng ở trước cửa phòng, và tôi thấy rõ ràng được có thứ gì đó đang ở trong phòng ngủ của tôi, cố vặn tay nắm cửa của phòng ngủ.

Bởi vì tay nắm cửa đang di chuyển!

Đang bị cái gì đó vặn liên tục!