Quy Tắc Rời Trường Ngày Cuối Tuần

Chương 3



Editor: Đá bào

Beta: Gió




[11.]

Hóa ra là như vậy.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là đã trễ như vậy rồi mà tôi lại chỉ có một mình, sao dám ngồi taxi đây?

Người lái xe này thoạt nhìn có vẻ không giống một người tốt.

Các bạn cùng lớp dường như cũng đoán được suy nghĩ của tôi, cậu ấy nói qua điện thoại, “Cậu có sợ không? Đừng lo, chúng tớ có thể giữ cuộc gọi với cậu. Tớ và lớp trưởng cũng đang trên đường đến trường, bọn tớ chắc chắn sẽ đảm bảo sự an toàn cho cậu.”

“Vậy thì…Nhất định không được cúp máy nhé.” Lúc này tôi mới ra khỏi bồn hoa, đi theo người đàn ông lên chiếc taxi của ông ta.

Sau khi ngồi xuống, không biết có phải là ảo giác hay không.

Dường như tôi có nghe thấy một tiếng lạch cạch.

Đó là tiếng khoá cửa

“Quét mã sức khoẻ.” Giọng tài xế th.ô b.ạo.

Tôi vội gật đầu, nhưng mã sức khoẻ lại không quét ra được.

Thay vào đó, nó quét ra một đoạn chữ màu đỏ, với các ký tự in nghiêng đang không ngừng nhấp nháy:

[Hãy nhìn xuống dưới chân!!!]

[12.]

Đêm tối, trong xe taxi lại không bật đèn.

Ánh trăng mỏng manh từ ngoài cửa sổ chiếu vào, nhưng vì sự di chuyển liên tục của chiếc taxi mà vỡ vụn.

Người lái xe đang nghe một chương trình phát thanh về giao thông.

[……Một phần t.h.i t.h.ể của cô gái 20 tuổi Triệu Bồi Thần – người đã bị mất liên lạc sau khi lên chiếc xe taxi Tiểu Tích Thuận đã được tìm thấy trong thành phố. Kết quả khám nghiệm t.ử t.h.i cho thấy t.h.i th.ể của n.ạ.n nh.ân có dấu hiệu bị xâ.m h.ại, thời gian t.ử v.o.ng là khoảng từ 8 đến 9 giờ tối hôm qua. Cảnh sát đang nỗ lực hết sức để truy lùng nghi phạm…]

Tài xế “chậc” một tiếng rồi chuyển sang kênh khác.

Ánh trăng chiếu qua vô lăng.

Tôi thấy vết máu trên cổ tay áo ông ta.

[13.]

“Này? Cậu vẫn đang ở đó chứ? Sao lại không nói lời nào?” Trong điện thoại truyền đến thanh âm nghi hoặc của bạn học.

Người lái xe dường như nhận thấy sự bất thường nên đã nhìn vào gương chiếu hậu treo trên xe.

Chúng tôi nhìn nhau qua gương chiếu hậu.

Đôi mắt của ông ta rất đỏ.

Giống như một con thú đã sẵn sàng để săn mồi.

Tôi căng thẳng nuốt nước bọt.

Thời gian bây giờ là 8 giờ 15 phút tối.

Cô gái bị mất liên lạc ngày hôm qua, vào giờ này, bị x.â.m ph.ạm rồi s.át h.ại trong xe taxi.

Chỉ được tìm thấy một phần t.h.i t.h.ể của cô ấy.

Hung thủ vẫn đang bỏ trốn.

Vì vậy vào lúc này, nếu tôi nhìn xuống dưới chân mình, sẽ thấy một phần còn lại của t.hi th.ể cô ấy ẩn dưới chỗ ngồi của tôi sao?

[14.]

“Cháu bị sao vậy?” Người tài xế hỏi tôi.

Giọng nói của ông ta vẫn khàn khàn. Đó là âm thanh bị bào mòn bởi thuốc lá và rượu bia quanh năm suốt tháng.

Các bạn cùng lớp cũng liên tục gọi tên tôi qua điện thoại.

Tôi lấy lại tinh thần, giả vờ bình tĩnh nói: “Không có gì, cháu chỉ hơi chóng mặt thôi. Có thể là do bị hạ đường huyết.”

Người lái xe không nói chuyện nữa, bàn tay của ông ta mò mẫm bên cạnh chỗ ngồi của mình.

Một lát sau, ông ta lấy ra một hộp kẹo kỳ lạ.

“Kẹo đây, mời cháu.”

Đây là một hộp kẹo màu trắng được đóng gói bằng tiếng Anh.

Tôi không dám ăn, cũng không dám không ăn.

Tôi mở gói ra, lại có một dòng ghi chú bên trong.

[Nhìn xuống dưới chân!!!]

[15.]

E là tôi đang gặp nạn rồi!

Tôi nắm chặt điện thoại di động, buộc bản thân mình bình tĩnh lại, sử dụng giọng điệu thoải mái nhất có thể, cầu cứu các bạn học.

“Gần đây tớ rất thích “Tiếng hét” của Edward Monk.”

“Cậu đã xem qua bức họa kia chưa? Tớ cảm thấy nó giống với tình huống hiện tại của tớ, cực kì giống luôn. Tớ cũng giống như nhân vật chính trong bức tranh đó, ở bên bờ vực của sự sụp đổ.”

“Bây giờ tớ cũng đang ở trên một cây cầu, nhưng nó không phải trong trung tâm thành phố.

Cây cầu này tớ chưa đi qua bao giờ, nó hơi cũ, có thể đã bị bỏ hoang trong nhiều năm.

Tớ nghĩ rằng nó nên được đặt tại văn phòng của Cục công an thành phố ở hướng tây bắc. Các cậu biết dòng sông kia phía tây bắc đúng không?”

Các bạn cùng lớp của tôi nghe không hiểu.

“Cầu gì? Sông nào? Cậu nhìn bảng chỉ dẫn xem, có phải xe của cậu đang đi chệch hướng không?”

Tất nhiên là chiếc xe đã đi chệch hướng.

Nhưng nếu người lái xe thực sự là kẻ g.i.ế.t người. Liệu ông ta có thay đổi tuyến đường để quay lại vì những lời miêu tả chi tiết vừa rồi của tôi hay không?

Sẽ không.

Ông ta sẽ chỉ g.i.ế.t tôi.

Ngay sau đó, trên điện thoại bắt đầu xuất hiện tiếng âm thanh lộn xộn.

Lúc đầu, tôi vẫn có thể mơ hồ nghe thấy giọng nói nghi ngờ của các bạn học.

Sau đó, không còn nữa.

Chỉ có sự lặp lại máy móc của AI:

[Nhìn xuống dưới chân!!!]

[Nhìn xuống dưới chân!!!]

Mọi thứ xung quay đều bắt tôi phải nhìn xuống dưới.

Tôi biết, tôi không thoát được rồi.