Quy Tắc Rời Trường Ngày Cuối Tuần

Chương 7



Editor: Đá bào

Beta: Gió




[31.]

Thế mà tôi lại không chết.

Sương mù tan đi, con đường vào ban đêm lại nhộn nhịp trở lại.

Tôi ngồi trên một bồn hoa trong tiểu khu mình sinh sống.

Tôi lấy điện thoại ra và mở nhóm chat với các bạn học.

Không có lịch sử trò chuyện.

Tôi tìm nhóm gia đình một lần nữa.

[Có ai biết bố mẹ cháu đã đi đâu không?]

Gửi đi.

Điện thoại đã khôi phục tín hiệu.

Tôi nhận được một tin nhắn từ dì của mình ngay sau đó.

[Cả gia đình chúng ta đã đi dự đám tang.]

[Có ai mất sao ạ?]

[Một cô bé.]

Ồ.

Hình như là họ hàng xa.

Tôi đi đến giao lộ và giơ điện thoại lên lắc nó.

Điện thoại không rung.

Không có sương mù, cũng không có người đàn ông đang cầm trái tim xuất hiện.

Tốt lắm.

Có vẻ như tôi đã trở về thực tại.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, gọi một chiếc xe taxi và về nhà.

Người lái xe yêu cầu tôi quét mã khai báo sức khỏe.

Tỉ mỉ kiểm tra hai ngày.

Tốt lắm, mọi thứ đã trở lại bình thường.

Có lẽ tôi nên đi gặp bác sĩ tâm lý, chắc tôi mắc chứng cuồng loạn rồi.

[32.]

Tôi về nhà an toàn và mở cửa ra.

Không có tờ giấy ghi chú nào trên tường trước cửa ra vào.

Tôi hoàn toàn yên tâm và bật đèn trong phòng khách.

Lúc này, trên bàn ăn, một túi đồ ăn tự động bung ra.

Hả?

Có gió sao?

Tôi nhặt cái túi lên.

Nó lại rơi xuống.

Chẳng lẽ là do tôi chưa bình tĩnh lại hay sao?

Khi tôi cầm chiếc túi lên lần thứ ba, tôi đã chạm phải một bàn tay nhỏ bé ấm áp.

Đó là bàn tay của một cậu bé mũm mĩm, ấm áp.

Tôi rút tay lại như một cú điện giật.

Cậu bé với đôi mắt to đen láy nhìn tôi chằm chằm: “Chị, chị không biết là không được ngồi ăn trên bàn ăn hay sao?”

[33.]

Cái gì!

Từ khi nào tôi lại có một người em trai thế này!

Đúng lúc này, âm thanh vặn chìa khóa phát ra từ cửa chống trộm.

Đáng chết, chẳng lẽ lại là thứ dơ bẩn lúc trước sao?

Tôi thực sự bị bệnh rồi, rõ ràng là ở nhà vẫn dính vào, tại sao tôi khó khăn lắm mới thoát khỏi, sau đó trở về nhà rồi mà vẫn bị nó quấn lấy vậy?

Chẳng lẽ chỉ vì tôi suy nghĩ theo tiềm thức, nhà là nơi trú ẩn an toàn?

Tôi còn chưa kịp mắng mình ngu xuẩn, cửa đã mở ra.

Đó là bố mẹ tôi.

Phù…

Nhưng cũng coi như có thể thở phào nhẹ nhõm.

[34.]

Bố mẹ tôi có mang về một bức ảnh lớn màu đen trắng.

Hình như nó là một bức ảnh của người chết.

Thật sự, tham gia một lễ tang mà thôi, sao còn đem di ảnh của người ta về nhà?

Ta đang muốn phàn nàn vài câu, lại phát hiện ra, người trên di ảnh hoá ra chính là tôi.

[35.]

“……Mẹ?”. Tôi kinh hoàng hét lên.

Mẹ tôi đã nghe thấy rồi.

Bà ấy hỏi tôi: “Sao vậy?”

Bà ấy có thể nhìn thấy tôi.

Tôi vẫn còn sống.

Tôi chưa chết.

Tôi không phải là ma!

Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ vào bức ảnh hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“Chuyện gì xảy ra ư? Đây là con.”

“Con?”

“Đúng vậy, di ảnh của con.”

“Nhưng con vẫn còn sống mà.”

Mẹ tôi nhìn tôi với ý vị sâu xa, sau đó treo di ảnh ở nơi dễ thấy nhất trong phòng khách.

Tôi đột nhiên nhớ lại, dì đã nói trong nhóm rằng, hôm nay họ tham dự đám tang của một cô bé.

Chẳng lẽ cô bé này chính là tôi?

Trong khoảnh khắc đó, không biết là mình căng thẳng hay sợ hãi, tôi chỉ cảm thấy miệng mình khô khốc.

Mẹ tôi vừa nhìn thấy đồ ăn gọi về trên bàn, trên mặt lập tức nổi lên tầng mây đen dày đặc: “Sao chị con lại kém cỏi như vậy? Chẳng phải mẹ đã nói với nó rồi sao? Không ăn đồ ăn mang về, đồ ăn này nào có lành mạnh gì. Trong tủ lạnh hết thức ăn rồi sao? Con cho em trai con ăn cái này ư?”

Em trai nào?

Tại sao tôi không biết tôi có em trai?

Tôi đồng ý chăm em trai từ khi nào?

Tôi hỏi: “Mẹ đã tham dự đám tang của ai?”

“Của con ư?”.

“Đúng vậy, của con.”

Mẹ tôi nhìn tôi một cách hợp lý: “Con là một người phụ nữ, cũng là một người chị, phải biết hy sinh cho gia đình.

Những người phụ nữ trong gia đình chúng ta, bao đời nay đều hy sinh cả. Con nhìn mẹ và dì của con đi, có ai không hy sinh tất cả mọi thứ cho gia đình đâu?

Sớm muộn gì con cũng phải vậy. Chúng ta thương con nên đã chuẩn bị tang lễ cho con. Đây là sự ghi nhận của cả gia đình dành cho con”.