Quy Tắc Tòa Nhà Tử Thần

Chương 9



53.

Có lẽ trong những lúc nguy cấp, năng lực tự nhiên sẽ bộc lộ.

Tôi thậm chí không biết mình lấy can đảm từ đâu.

Hai tay cầm hai lá bùa, chạy về phía con quỷ phía sau.

Làn da của con quỷ chạm vào lá bùa lập tức bị thiêu cháy.

Đầu tiên nó tạo thành một cái lỗ, sau đó ngọn lửa nhanh chóng lan ra xung quanh.

Tên ác quỷ hét lên trong đau đớn và thống khổ.

Nhưng cũng không cách nào tiếp tục hơi tàn nữa.

Con quỷ dần dần biến mất… cho đến khi trở thành tro bụi.

Các con quỷ còn lại sợ hãi lùi lại, không nghĩ tôi lại dám ra tay như vậy.

Hoặc cũng có thể bọn chúng sợ hãi vì nhìn thấy đồng loại đột nhiên biến mất.

Trong lúc nhất thời, không có con quỷ nào dám bước lên phía trước.

Cái tôi muốn là phản ứng này.

Trong khi bọn chúng đang bị phân tâm, tôi mở cửa ngôi nhà an toàn màu xanh lá cây.

Thực ra, tôi không muốn đi.

Cho dù đó là cầu thang lên xuống hay ngôi nhà màu đỏ. Tất cả đều bị bọn ác quỷ vây quanh tầng tầng lớp lớp.

Tôi không có sự lựa chọn nào khác.

Chỉ còn có ngôi nhà an toàn màu xanh này, không biết vì sao bọn quỷ rất ít, thậm chí bọn chúng còn không dám đến gần ngôi nhà màu xanh.

Sau khi tôi bước vào. Tình hình ở đây thực sự khiến tôi cảm thấy hơi kỳ lạ.

Ngôi nhà an toàn màu đỏ chưa đầy 2 mét vuông.

Trong khi ngôi nhà an toàn xanh lại rộng khoảng 20 mét vuông.

Nhưng trong vòng hai mươi mét vuông này có đến hơn hai mươi cánh cửa.

Tôi đếm đại khái khoảng 28 cánh cửa.

Trên mỗi cửa đều có số nhà.

Chúng là 104, 204, 304, 404, 504...2804.

Mỗi phòng đều kết thúc bằng số 4?

Điều này có nghĩa là gì?

Căn phòng mà Trần Nhiễu biến mất là 404, và căn phòng mà đứa trẻ ở tầng năm tôi gặp là 504?

Nó có liên hệ gì với nhau?

54.

Tôi cẩn thận quay đầu lại nhìn cánh cửa lớn.

Không có tiếng động, cũng không có mấy tấm kính thủy tinh.

Cánh cửa như ngăn cách mọi âm thanh từ bên ngoài.

Hay những thứ đó đã bỏ đi?

Tôi lưỡng lự không biết nên ở lại quan sát, hay tiếp tục lên tầng 17, hoặc mở một trong những cánh cửa ở đây?

Khi tôi đang ở trong một mớ hỗn độn.

Bên trong cánh cửa ở đây phát ra âm thanh.

Đó là tiếng bước chân của con người! Giọng nói rất rõ ràng. Trong căn nhà này, ngay cả giọng nói yếu ớt cũng có thể nghe thấy.

Một tay tôi cầm lá bùa, một tay rút súng.

Tìm nơi phát ra âm thanh.

Hóa ra đó là âm thanh từ cánh cửa1804.

Tôi đứng nhìn chằm chằm vào chuyển động của cánh cửa.

Khoảnh khắc tiếp theo, tay nắm cửa bắt đầu xoay.

Ngay khi tôi đang rất lo lắng, có hai người bước ra từ cánh cửa.

Chỉ một đêm mà tinh thần của tôi đã bị kích thích liên tục.

Còn chưa nhìn rõ ai đang đến, tay tôi đã vô thức nổ súng.

Bùm!

“Chết tiệt!” Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Tôi nhận ra đó là Mã Đại Lưu và Trần Nhiễu.

"Chết tiệt, Lâm Huệ, may là cô run tay, nếu không hai thầy trò tôi đã anh dũng hy sinh rồi.” Mã Đại Lưu kinh hãi nhìn viên đạn còn đang bốc khói trên khung cửa.

Thấy hai người bọn họ, tôi không thể chịu đựng được nữa, ngồi xổm xuống đất che mặt bắt đầu khóc.

55.

Thấy tôi khóc, hai người lập tức sa sầm mặt.

"Ôi, đừng khóc, tôi không có trách cô, sao cô lại khóc?"

"Ừ đúng rồi, Chị Lâm, chị đừng khóc, chị làm chúng tôi cảm thấy áy náy, không biết an ủi chị thế nào?”

Hai thầy trò thay phiên nhau an ủi tôi.

Tôi đứng dậy ôm lấy cả hai người: "Tôi cứ ngỡ hai người xảy ra chuyện! Tưởng không bao giờ gặp lại nhau nữa!"

Sau khi nghe tôi nói, Mã Đại Lưu và Trần Nhiễu không nói nhiều nữa mà vỗ vai tôi.

Khi tôi nhìn lên, hai người họ mắt cũng đỏ hoe.

Có lẽ, họ cũng đã trải qua rất nhiều chuyện.

Vì vậy, đối với lời nói của tôi, đã có sự đồng cảm.

Tôi buông tay ra và nhìn Trần Nhiễu: "Cậu ở 404 đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại biến mất?"

Nghe tôi hỏi, khuôn mặt của Trần Nhiễu cứng đờ, bắt đầu trầm giọng nhớ lại.

"Công cụ ở 404 đã chữa lành chân cho tôi, nhưng hắn tính phí điều trị.”

"Chi phí điều trị không phải là tiền, mà là số lần an toàn."

Tôi nghi ngờ hỏi số lần an toàn là gì?

"Thời điểm chúng ta mới tới lầu một, một trong những quy tắc là mỗi người ban đầu đều có 50 điểm, vi phạm quy tắc, sẽ bị trừ điểm tương ứng."

Những lời của Trần Nhiễu làm tôi nhớ đến các quy tắc đã xem trước đây, nhưng từ đầu đến cuối, tôi không có dấu hiệu bị trừ điểm hay những thứ tương tự.

Cũng không có ai kiểm tra số điểm, nên tôi không để ý đến nó.

Bây giờ Trần Nhiễu nhắc đến, tôi chợt nhớ ra.

“Một lần chữa trị như vậy, em sẽ bị trừ 30 điểm.”

Những lời của Trần Nhiễu khiến tôi bị sốc, trong tòa nhà tử thần, các quy tắc có thể được kích hoạt bất cứ lúc nào.

Mà lần chữa trị này sẽ bị trừ ít nhất 30 điểm, ai cũng biết ý nghĩa của nó.

Đó thực sự là một khoản phí điều trị đắt đỏ!

56.

“Hắn trừ điểm của cậu sao?” Tôi vội vàng hỏi, tôi cũng vào điều trị, nhưng sao không có dấu hiệu bị trừ điểm.

Trần Nhiễu cụp mắt xuống, ánh mắt tối sầm, tiếp tục hồi tưởng:

“Lúc đó, hắn tính tiền em, khi em đang loay hoay không biết nên đưa gì cho hắn, thì một bàn tay vươn ra từ trong bóng tối… bàn tay đó dài ít nhất 2 mét…”

"Nhưng em vẫn không nhìn thấy cơ thể của hắn, như thể bàn tay đó xuất hiện từ hư không!”

"Em chưa kịp phản ứng thì bàn tay đó đã nắm lấy đầu em. Em cảm thấy như mình đang đánh mất thứ gì đó rất quan trọng, em vô thức lấy kính bát quái mà lão Ngô đưa cho và đập vào hắn!”

"Thứ đó kêu lên một tiếng, em mơ mơ màng màng mở một cánh cửa, không phải là 404, em không tìm thấy chị…”

Nói đến đây tôi cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Phòng 404 giúp người ta chữa lành vết thương, nhưng cũng sẽ tính phí chữa trị tương ứng.

Và phòng 404 cũng là ma, nên bọn họ sợ những thứ như kính bát quái trừ tà.

Quan trọng nhất, từ 404 có thể dẫn đến nơi khác.

404 đã bị kính bát quái làm bị thương. Vì vậy, ảo ảnh của phòng y tế không còn duy trì được nữa.

Giống như lúc tôi và Trần Nhiễu nhìn thấy khi lần đầu tiên bước vào.

Chỉ là, tại sao lại trùng hợp như vậy? Là do tượng thần?

Tại 404 có rất nhiều bức tượng được đặt trong đó.

Và tôi đã gặp tượng Lầu Thần ở lối thoát hiểm.

Tôi không biết chúng có liên hệ gì với nhau hay không.

Nhưng là cảnh sát, trực giác cho tôi biết có gì đó không ổn.

Hơn nữa, tại sao tôi không bị trừ điểm?

Bóng đen trên cửa là ai? Tại sao lại nhắc nhở tôi?

57.

Tôi nhìn Trần Nhiễu, mặc dù cậu ấu vẫn còn chưa hết bàng hoàng.

Nhưng trên người không có vết thương nào nên tôi yên tâm.

"Mở cửa 404 rồi cậu đi đâu?

"Làm sao cậu gặp được sư phụ?”

Trần Nhiễu nhìn Mã Đại Lưu, tiếp tục nhớ lại:

"Sau khi ra khỏi cửa 404, em cảm thấy có gì đó không ổn."

“Chị đã xem “Đạo Mộng Không Gian” chưa?” Trần Nhiễu nhìn tôi chăm chú.

Tôi gật đầu ra hiệu cho cậu ta tiếp tục.

"Em giống như đang ở trong “Đạo Mộng Không Gian”, dường như em đang ở hai không gian.

“Ví dụ như em đẩy một cánh cửa ra, bên trong là một căn phòng trống, nhưng sau khi em ra ngoài, hành lang bên ngoài đã thay đổi.”

"Một giây trước em còn đang xem quy tắc trên tường tầng 18, chớp mắt một cái, quy tắc trên tường đã trở thành quy tắc tầng 17."

Nghe những lời của Trần Nhiễu, tôi cũng hơi bối rối, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Nhưng ở đây, có một điểm quan trọng, quy tắc tầng 17, 18!

“Cậu có nhớ quy tắc của tầng 17 và 18 không?” Tôi nhẹ nhàng hỏi.

"Sao lại không nhớ khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy”

“Khi em nhìn thấy các quy tắc, em đã cố gắng ghi nhớ chúng một cách cẩn thận!” Có lẽ vì kiệt sức, đôi mắt của Trần Nhiễu đỏ ngầu.

"Tầng 17 chỉ có hai quy tắc."

[Quy tắc 26: Bạn có thể rời khỏi tầng 17 bằng lối thoát hiểm, nhưng bạn không thể rời đi bằng thang máy.]

[Quy tắc 27: Có những sinh vật lạ ở tầng 17 và chúng coi tầng 17 là nhà của mình. Cứ sau 15 phút sẽ có một cuộc kiểm tra ngẫu nhiên, nếu bạn còn là người sống và đang ở tầng 17, vui lòng tránh chúng! Nếu không thể tránh khỏi, xin hãy giơ thẻ xanh và đầu hàng.]

Tôi lập tức ghi nhớ những gì Trần Nhiễu nói về các quy tắc ở tầng 17.

Sau đó hỏi: "Còn tầng 18?"

58.

"Có 4 quy tắc ở tầng 18."

[Quy tắc 28: Không được rời khỏi thang máy, và không được rời khỏi lối thoát hiểm, nếu không bạn sẽ tự gánh lấy hậu quả.]

[Quy tắc 29: Tầng 18 và 17 là tầng anh em, thường xuyên có không gian trao đổi, mời phân biệt quy tắc của tầng 17 và 18, đừng phạm sai lầm.]

[Quy tắc 30: Có những sinh vật lạ ở tầng 18 và chúng coi tầng 18 là nhà của mình. Các cuộc tuần tra ngẫu nhiên cứ sau 10 phút sẽ bắt giữ những người còn sống mà chúng gặp phải ở tầng 18, vui lòng tránh chúng! Nếu không thể tránh khỏi, hãy giơ thẻ đỏ và đầu hàng.]

[ Quy tắc 31: Phòng 1804 có thể kiểm tra số lần bạn an toàn, vui lòng tuân theo quy tắc, những người bị trừ điểm sẽ bị xóa sổ.]

Sau khi nghe những lời của Trần Nhiễu, tôi cảm thấy não mình không đủ dùng.

Tôi lấy giấy bút trong túi ra chuẩn bị viết.

Có câu nói, một trí nhớ tốt không bằng một cây bút tồi.

Ngay khi tôi rút tờ giấy trong túi, điện thoại bất ngờ rơi ra.

Lúc này, tôi ngạc nhiên khi thấy điện thoại đã mở được.

Suy nghĩ cẩn thận một chút, có thể trong lối thoát hiểm có một con quỷ đã can thiệp vào điện thoại của tôi.

Nhưng trong ngôi nhà an toàn màu xanh lá cây, nó tạo ra hiệu ứng cách ly hiệu quả.

Sau đó tôi thấy có một tin nhắn chưa đọc trong nhóm.

Đó là tin nhắn của Mao Mẫn.

"Mọi người ở đâu? Ai nói cho tôi biết với! Tôi đang ở lối thoát hiểm tầng 5!"

"Không biết tại sao, tôi lại ở trong lều, tôi rất sợ... không dám ra ngoài..."

Nhưng khi tôi gửi tin nhắn trả lời, nó lại không thể gửi được.

Tín hiệu chết tiệt!

Tôi nói với hai người họ về tình hình của Mao Mẫn, thảo luận cách đi xuống cầu thang.

Nếu đi xuống bằng lối thoát hiểm thì rủi ro quá lớn.

Đặc biệt là bây giờ chúng tôi có ba người.

"Có thể từ nơi này đi tầng 5!"

Trần Nhiễu chỉ vào cửa 504 phía sau cậu ta, điều này lập tức làm cho tinh thần tôi tỉnh táo lại.

59.

“Sao cậu biết?” Lời vừa nói ra, tôi lập tức phản ứng lại.

Họ có thể mở cửa từ tầng 18 để đến đây, không lẽ những cánh cửa này có thể dẫn đến các tầng khác?

Đầu óc của Trần Nhiễu nhanh hơn tôi, cậu ấy hiểu rất nhanh mấu chốt của vấn đề này.

Chẳng lẽ đây chính là tác dụng của ngôi nhà an toàn?

Tuy nhiên, trong các quy tắc đã đề cập, màu đỏ mới là ngôi nhà an toàn thật sự.

Tại sao, tôi đã vào ngôi nhà màu đỏ lại không được bảo vệ.

Nhưng khi tôi bước và ngôi nhà màu xanh, thì lại được bảo vệ hiệu quả?

Một hạt giống nghi ngờ đã được gieo vào lòng tôi.

Còn về việc Trần Nhiễu đã gặp Mã Đại Lưu như thế nào, chuyện gì đã xảy ra với họ ở tầng 17 và 18.

Không còn thời gian để tra rõ nữa.

Tôi chỉ có thể lên tầng 5 tìm Mao Mẫn, sau đó sẽ hỏi kỹ cậu ấy.

Hai người bọn họ cũng rất nóng lòng muốn tìm Mao Mẫn.

Khi tôi chuẩn bị mở cửa 504.

Những lời của Mã Đại Lưu khiến tôi chú ý.

“Haizz, không nghĩ tới con bé này lại chạy đến lối thoát hiểm ở tầng 5. Tôi còn tưởng cô ấy chết trong thang máy rồi.”

Tôi ngạc nhiên nhìn Mã Đại Lưu, rồi ngừng mở cửa.

“Cô vẫn chưa biết phải không?”

"Sau khi cô và Trần Nhiễu ở lại 404, chúng tôi định đi thang máy lên tầng 17, nhưng Mao Mẫn đột nhiên ngẩng đầu lên và kinh hãi nhìn lên trần nhà... Sau đó, một giây tiếp theo tôi thấy cô ấy bị trần nhà nuốt chửng…”

Những lời của Mã Đại Lưu khiến tôi lạnh sống lưng.

Đây... chuyện gì đang xảy ra vậy, tại sao lại khác với câu chuyện mà Lão Ngô và Diệu Vấn kể…

Tôi thận trọng lùi lại một bước và giữ khoảng cách nhất định với Mã Đại Lưu.

60.

“Ý ông là Mao Mẫn đã vi phạm nội quy trong thang máy và bị trần thang máy nuốt chửng?” Tôi thận trọng hỏi.

"Có rất nhiều sợi tóc rơi từ trần nhà xuống. Mao Mẫn là người đầu tiên phát hiện. Tôi không ngờ cô ấy lại..."

Tôi cẩn thận quan sát biểu hiện của Mã Đại Lưu, chuẩn bị bỏ chạy nếu có điều gì không ổn: "Vậy còn những người khác thì sao! Sao mọi người lại bị tách ra!"

“Chúng tôi đã cố gắng cứu cô ấy nhưng không thể. Lúc này, cửa tầng năm mở ra, Diệu Vấn như bị quỷ ám đi ra khỏi thang máy, gọi thế nào cũng không quay lại được!”

"Sau đó, khi cửa thang máy sắp đóng lại, lão Ngô đột nhiên lao ra ngoài!”

"Tôi là người duy nhất còn lại lên tầng 17...”

"Tôi tuyệt vọng gửi tin nhắn cho Lão Ngô, ông ta trả lời đang ở lối thoát hiểm tầng 5.”

Những lời của Mã Đại Lưu làm tôi bối rối.

Theo suy luận trước đó, ở nơi nào vi phạm quy tắc, sẽ bị con quỷ nơi đó đánh dấu.

Theo như Lão Ngô và Diệu Vấn nói, Lão Ngô là con rối của con quỷ thang máy, còn Diệu Vấn là con rối của Trương Hồng (con ma hành lang tầng năm).

Còn Mao Mẫn đã bị Điềm Điềm bắt đi, mặc dù cô ấy cũng có thể đã bị đánh dấu, nhưng Mao Mẫn đã được tôi cứu.

Theo Mã Đại Lưu, người bị con quỷ thang máy bắt là Mao Mẫn, và người bị con quỷ nhỏ Điềm Điềm bắt đi là Diệu Vấn.

Lão Ngô thì sao? Chuyện gì đã xảy ra với Lão Ngô?

Trong khi tôi còn đang vắt óc suy nghĩ, những lời của Mã Đại Lưu đã tháo gỡ nút thắt cho tôi.

61.

"Lão Ngô gửi cho tôi một tin nhắn, ông ta nói trước đó bị lừa trong thang máy,phải dùng rất nhiều biện pháp trừ tà mới hóa giải được.”

"Sau đó còn nói ông ta nghe thấy giọng nói của Diệu Vấn ở hàng lang tầng 5 và định đến cứu cậu ấy.”

Tôi đã xem tin nhắn mà Lão Ngô gửi cho Mã Đại Lưu, đó thực sự là phương thức liên lạc của Lão Ngô.

Đúng là giọng nói của ông ta.

Điều cuối cùng Lão Ngô nói là sau khi cứu Diệu Vấn, ông ta sẽ lên tầng 17 để gặp Mã Đại Lưu.

Nghĩ đến đây, tôi chợt nhận ra một điều.

Giả sử Mã Đại Lưu là thật, thì những gì ông ấy nói cũng là sự thật.

Vậy thì Mao Mẫn đã bị con quỷ thang máy đánh dấu.

Mà bây giờ cô ấy đang ở hành lang tầng 5 và bị mắc kẹt trong lều không thể ra ngoài.

Vì khi tôi rời đi, tôi đã đặt rất nhiều phương thức trừ tà ở ngoài lều.

Thật không ngờ, hành động này lại giúp tôi.

Nếu không, trong lối thoát hiểm, ngoài việc đề phòng vi phạm quy tắc, tôi còn phải đề phòng Mao Mẫn.

Sau đó, Diệu Vấn bị tiểu quỷ Điềm Điềm đánh dấu, anh ấy cũng không phải là vì cứu tôi mới đến tầng 5, mà là cố tình đẩy tôi đến tầng 5 để Điềm Điềm đưa tôi đi.

Còn Lão Ngô bị con quỷ hành lang tầng 5 đánh dấu.

Cho nên, ông ta cố tình hướng dẫn tôi đến lối thoát hiểm tầng 5.

Nhưng mà không ngờ các quy tắc của Điềm Điềm và Trương Hồng đều bị tôi hóa giải.

Có vẻ như chúng chỉ có thể dẫn dắt những người sống vi phạm các quy tắc.

Nhưng mục đích của chúng là gì?

Hướng dẫn người sống vi phạm các quy tắc để họ trở thành người chết thay?

Bọn họ còn sống không? Còn tỉnh táo không?

Điều khiến tôi bối rối là vì Lão Ngô muốn dẫn tôi vào lối thoát hiểm.

Nhưng tại sao ông ta có thể lấy bùa chú và giúp tôi giải quyết các quy tắc của tiểu quỷ Điềm Điềm.

Tại sao xác chết của ông ta lại giúp tôi trong lối thoát hiểm?

Chẳng lẽ... ông ta không phải bị Trương Hồng đánh dấu?

Nhưng có chuyện gì xảy ra trên đường lên tầng 17?

Ngoài ra, các màu sắc về ngôi nhà an toàn cũng bị sai. Tại sao quy tắc lại bị sai? Ai đã sửa đổi nó?

Vậy những người bị đánh dấu có vào được ngôi nhà màu xanh không?

Hoặc ác linh giả làm con người có thể vào không?

Tôi cần phải tìm ra sự thật trước khi xác nhận lời nói của Mã Đại Lưu có đáng tin hay không!

Ngoài ra, tôi cũng đã vi phạm quy tắc 2 lần.

Một lần ở thang máy tầng 4, tôi đã bước nhầm chân, nhưng đã được giải quyết ở 404.

Tuy nhiên 404 không trừ điểm an toàn của tôi.

Lần thứ hai là tiểu quỷ Điềm Điềm, nhưng nó đã được giải quyết.

Vậy quy tắc 404 có còn ảnh hưởng đến tôi không? Nó vẫn sẽ đánh dấu tôi chứ??

Có mối liên hệ nào giữa bức tượng ở 404 và Lầu Thần không?

62.

Quá nhiều câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu nhưng không ai giúp tôi giải đáp được.

Đúng rồi! Người… không có.

Nhưng quỷ thì có thể.

Tôi thích thú với những ý tưởng đột ngột nảy ra trong đầu.

Trương Hồng đã nhận sự giúp đỡ của tôi, bây giờ cô ấy không còn thù địch với tôi nữa.

Khi cô ấy gặp tai nạn trong tòa nhà tử thần, cô ấy đã ở lại đây.

Lại là quy tắc trong NPC.

Tôi có thể hỏi Trương Hồng để biết thêm được nhiều vấn đề.

Cho dù đó là bí mật của 404, hay bí mật của Lầu Thần và con quỷ trong thang máy.

Điều quan trọng nhất là tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra với Lão Ngô.

Ngay cả khi Trương Hồng không muốn nói với tôi.

Tôi cũng có thể thu hồi các đồ vật trừ tà mà Lão Ngô đem theo, nó sẽ giúp ích rất nhiều cho chúng tôi trên con đường phía trước.

Trước kia tôi là một người vô thần, nhưng giờ đây tôi đã bắt đầu tin vào tâm linh như Lão Ngô.

Suy nghĩ kỹ một chút.

Sau đó, tôi mới hiểu sâu hơn những gì Lão Ngô đã nói lúc đầu.

Có lẽ vì ông ta đã làm cảnh sát nhiều năm và tiếp xúc với nhiều sự kiện siêu nhiên cùng với thầy của tôi.

Cho nên về phương diện tâm linh, ông ta hiểu biết sâu sắc hơn chúng tôi.

Còn chúng tôi là những người không có kinh nghiệm vẫn cho rằng như vậy là mê tín.

“Đến tầng 5 thôi!” Tay tôi lại đặt lên nắm cửa.

Tôi đã không nói ra nghi ngờ của mình với Mã Đại Lưu và Trần Nhiễu.

Bởi vì bây giờ tôi không tin Mã Đại Lưu.

Cả hai không phản đối và đi theo sau tôi.

Trước khi mở cửa, tôi nắm chặt lá bùa.

Tôi ra hiệu cho hai người họ cầm súng.

Mặc dù chúng tôi nghĩ cánh cửa này dẫn thẳng đến 504, nhưng đó chỉ là suy đoán.

Không ai biết đằng sau cánh cửa này là gì.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, tôi đẩy cánh cửa được đánh số 504 ra.

63.

Phía sau cửa 504.

Các đồ nội thất giống như tôi đã thấy trước đây.

Ánh sáng vẫn lờ mờ như cũ.

Chỉ là ngôi nhà này nhìn không ổn lắm

Nhưng nếu bạn hỏi tôi không ổn chỗ nào, tôi cũng không biết.

Cũng là phòng khách bị cháy tương tự như trước.

Vấn đề nằm ở đâu?

Tôi tạm thời buông bỏ những nghi ngờ.

Không cần mất thời gian suy đoán những chuyện không cần thiết nữa.

Trọng tâm bây giờ là tìm Trương Hồng.

Mã Đại Lưu và Trần Nhiễu lần đầu tiên đến đây, nhìn họ có chút lo lắng.

Tất cả đều mím môi không nói, và nhìn xung quanh.

Tôi cũng không ở đây lâu, trực tiếp dẫn hai người đến lối thoát hiểm trên tầng 5.

Có lẽ bây giờ Trương Hồng đang ở đó.

Điều kỳ lạ là sau khi chúng tôi đến đây, đã không nhìn thấy bóng dáng của Trương Hồng.

Tôi tìm kiếm xung quanh và chạy trở lại phòng 504.

Nhưng không có dấu vết nào của hai mẹ con họ.

Bọn họ dường như đã biến mất.

Lúc này tôi mới chú ý đến vị trí ghế sofa.

Không đúng!

Trước đây, ghế sofa được đặt bên phía tay trái từ cửa chính bước vào.

Hiện giờ, ghế sofa được đặt ở phía bên tay phải sau khi vào cửa.

Cuối cùng tôi biết vấn đề ở đâu rồi!

Đồ đạc trong toàn bộ căn phòng này, và đồ đạc trong phòng 504 trước khi tôi bước vào, hoàn toàn ở trạng thái gương!

Tôi chạy ra khỏi phòng.

Bên trong hành lang! Tất cả các cửa phòng đều bị đảo ngược vị trí!

“Nhìn kìa!” Trần Nhiễu nói, chỉ vào một mảnh giấy gần cửa.

Tôi biết đó là gì, đó là bảng quy tắc mà tôi đã thấy về 504 trước đây.

"Các từ đã bị đảo ngược!" Trần Nhiễu hét lên.

Sao có thể như thế này, đồ đạc, cửa phòng, thậm chí cả chữ đều đảo ngược!

Tôi chợt nghĩ đến Mao Mẫn!

Chạy đến lối thoát hiểm tầng 5.

Trước đó tôi đã vội đi tìm Trương Hồng, nhưng tôi quên xem Mao Mẫn thế nào.

Khi chúng tôi đi vòng đến lối thoát hiểm.

Tôi chết lặng.

64.

Mao Mẫn đâu?

Ngay cả cái lều, bùa chú của tôi để lại nữa.

Mọi thứ, mọi thứ đã biến mất!

Mẹ con Trương Hồng và và Mao Mẫn đều đã biến mất!

Mặc dù nhiệt độ lúc này khoảng 7, 8 độ, nhưng mồ hôi vẫn túa sau lưng tôi.

Tôi còn tự hỏi không biết mình có vấn đề về tâm thần không.

Tất cả những gì tôi thấy trước đây chỉ là ảo giác?

Mã Đại Lưu và Trần Nhiễu thấy tôi có điều gì đó không ổn.

"Đừng lo lắng, chúng ta từ từ tìm xem, Mao Mẫn sẽ không sao."

"Sư phụ của em nói đúng đó. Mao Mẫn mới gửi tin nhắn cho chúng ta được vài phút. Không thể có chuyện gì xảy ra sớm như vậy được." Trần Nhiễu lặp lại.

Đúng rồi! Mao Mẫn có gửi tin nhắn cho chúng tôi.

Cô ấy nói đang ở trong lều.

Tất cả không phải là ảo giác của tôi.

Nhưng, cô ấy đã đi đâu?

“Chúng ta tìm lại xem sao?” Mã Đại Lưu đề nghị.

Trần Nhiễu và Mã Đại Lưu bắt đầu tìm kiếm xung quanh.

Tuy nhiên, chúng tôi không tìm thấy gì, tầng năm hoàn toàn trống rỗng.

Giống như họ chưa bao giờ xuất hiện.

Khi chúng tôi đang cảm thấy bế tắt.

Tôi chợt nhớ có một nơi ở tầng năm mà tôi chưa đến.

Đó là thang máy!

Chỉ có thang máy là chúng tôi chưa đi tìm.

Tôi nói với họ suy nghĩ của mình.

Trần Nhiễu không có gì thay đổi, nhưng Mã Đại Lưu thì khi nghe tôi nhắc đến thang máy đôi mắt mở to, run rẩy nói.

"Đừng! Con ma nữ trong thang máy ở tầng năm đó thật sự đáng sợ! Ở đó quá nguy hiểm! Mao Mẫn đã bị ma nữ đó bắt đi!"

Tôi đưa cho Mã Đại Lưu một lá bùa:

"Ông và Trần Nhiễu ở lại đây, tôi đi thang máy xem."

Tất cả những điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra từ bên trong thang máy.

Mặc dù tôi vẫn không tin Mã Đại Lưu, nhưng tôi không thể để họ liều mạng.

Nếu là nơi nguy hiểm, một mình tôi đi là được.

65.

"Vớ vẩn! Chúng ta là đồng đội! Làm gì có đạo lý để chị mạo hiểm một mình!” Trần Nhiễu túm lấy tôi.

"Đi thôi! Em đi cùng chị, sư phụ ở lại đây đi!" Vừa nói, hắn vừa định đi cùng tôi.

"Hai đứa nhỏ này, khi tôi làm cảnh sát, hai đứa còn mặc tả! Tôi chỉ thấy bên đó nguy hiểm, nhưng không phải vì vậy mà để hai đứa nhóc các cậu xông lên trước đâu!”

"Lão Ngô mà biết được chắc chắn sẽ cười nhạo tôi.”

"Đi thôi, tôi là tiền bối, để tôi dẫn đầu!"

Mã Đại Lưu bảo vệ tôi phía sau, vẻ mặt như ta không xuống địa ngục thì ai sẽ xuống địa ngục.

Ông ấy sải bước về phía thang máy và nhấn nút.

Thang máy từ từ đi xuống từ tầng 17.

Chúng tôi căng thẳng nhìn chằm chằm vào cửa thang máy.

“Ding dong…”, cửa thang máy mở ra.

Tuy nhiên, những gì chúng tôi phải đối mặt hóa ra là một họng súng đen ngòm.

“Mao Mẫn!” Tất cả chúng tôi đều ngạc nhiên khi thấy người trong thang máy.

Hóa ra là Mao Mẫn!

Mao Mẫn cũng bất ngờ khi nhìn thấy chúng tôi!

"Sao mọi người lại ở đây! Mọi người đã đi đâu vậy!"

Nói xong, mắt Mao Mẫn đỏ hoe.

“Đừng khóc, không phải chị nói ở trong lều chờ chúng tôi sao, tại sao lại một mình chạy vào thang máy?” Trần Nhiễu nghi ngờ hỏi Mao Mẫn, lúc này cậu ta còn chưa biết Mao Mẫn đó là do ác quỷ giả thành.

Vì nghi ngờ Mã Đại Lưu nên tôi chưa nói cho họ biết.

Không ngờ câu trả lời của Mao Mẫn khiến chúng tôi ngạc nhiên: "Lều gì? Cậu đang nói về cái gì vậy?"

“Không phải chị đã gửi tin nhắn nói chị ở trong lều, đang rất sợ, bảo chúng tôi tới tìm chị sao?” Trần Nhiễu giơ điện thoại lên và chỉ vào nội dung tin nhắn.

Sau khi nhìn vào điện thoại, Mao Mẫn sững người.

Một lúc sau, cô ấy run rẩy nói:

“Điện thoại di động của tôi không có tín hiệu, đây không phải là tin nhắn của tôi…”