Quỷ Thai Mười Tháng

Chương 7: Đừng quay đầu lại, một mạch đi ra ngoài!



"Ngươi là ai?"

Tôi nhìn dung mạo thiếu niên thanh tú đẹp trai kia, cảm thấy có chút quen mắt, nhưng nhất thời lại không nhớ ra mình đã gặp được soái ca như vậy ở đâu

Được thiếu niên này ôm, tôi chỉ cảm thấy trên người hắn có chút lạnh, hơi thở lành lạnh trên cơ thể lại làm cho cảm giác nhịp tim đập nhanh hơn.

Tôi đỏ mặt, muốn thoát khỏi vòng tay hắn, lại không nghĩ rằng đôi tay màu trắng như ngà voi này cứng ngắc không có độ đàn hồi.

Chẳng lẽ thiếu niên bất phàm này lại là một cương thi?

Thiếu niên cao ngạo nhìn về phía bà lão bị gãy tay, lãnh khốc nói: "Ngươi cũng gan đó, vợ của ta há có thể để cái đồ bị thịt như con trai bà nhúng chàm sao?"

Lòng tôi có chút chột dạ, trong lòng có chút sợ hãi, chẳng lẽ thiếu niên ôm tôi lúc này, sẽ không phải là người cùng tôi kết hôn trong mơ chứ?

Là cha ruột của cái quỷ thai đang trong bụng tôi?

Thân thể của tôi không tự chủ run rẩy một chút, nghĩ đến cái đêm bị hắn chiếm giữ, cảm giác nhục nhã dâng trào trong lòng, tôi vậy mà bị một con ma cường bạo!

Người con trai bằng giấy của bà ta dường như rất sợ chàng thiếu niên này, từ bên trong bàn thờ Phật quỳ hướng thiếu niên dập đầu không ngừng nói: "Tha cho mẹ con chúng ta đi, mẹ ta cũng chỉ là nhìn trúng âm khí nặng trên người cô ta, có thể ra vào hai giới âm dương tùy ý mới muốn giữ cô ta lại bên ta. Chúng ta thật không biết, cô ta là vợ ngài!"

Người giấy cúi đầu xin tha thứ, luôn mang theo một tia kinh dị buồn cười, tôi nhếch miệng, tôi đã ngưng quên đi cảm giác sợ hãi quan sát đến bà lão kia.

Bà ta bị bẻ gãy xương, chỗ đứt lộ ra gân cốt trông thật ghê rợn, gân cốt kia giống như súp lợn để trong tủ lạnh bị đóng băng trong hai mươi năm vậy.

Chỗ bị đứt, đồng thời lúc này còn chui ra mấy con giòi trắng trắng mập mập.

"Về sau bảo người trong phố đường âm hãy cẩn thận, nhìn rõ tướng mạo của cô ấy, nếu như lại phát sinh chuyện này lần nữa....."

Thiếu niên lạnh lùng vứt lại một câu, ôm tôi quay người rời đi khỏi cửa tiệm, cánh cửa bị xích vào xích sắt được hắn ta đi xuyên qua như thể không có gì.

Hắn ôm lấy tôi, đôi ủng dưới chân bước trên sàn đá xanh ướt trong hẻm, tạo ra âm thanh "bật, bật"

Xung quanh là những người mặc quần áo cổ xưa, tất cả họ đều cầm một cây nến trên tay.

Những ngọn lửa trên ngọn nến thật sự kì quái, bị người nâng ở trong tay vậy mà không giống ngọn lửa bình thường ở dương gian nhảy lên mà lại duy trì một hình dạng, yếu ớt lóe lên ánh sáng.

Cả một đầu ngõ nhỏ đều lờ mờ dị thường và ánh nến mờ nhạt màu xanh lam được nhóm lại khiến nó cực kì sáng

Con hẻm dài này dường như không có kết thúc, trong nháy mắt nó chỉ có bóng tối vô tận và ánh sáng từ ngọn nến.

Tôi cũng không nhớ kĩ, lúc tôi tới lại đi qua nơi này, hắn đây là muốn mang tôi đi đâu?

Tôi vừa định hỏi hắn, hắn đã mở miệng trước.

"Đừng nhìn ánh nến, coi chừng không thể quay trở về." Những ngón tay đẹp của hắn đặt trên mắt tôi, chỉ cảm giác những ngón tay ấy cũng cực kì lạnh.

Một đôi tay thon dài như vậy, mà lại dễ dàng phá hủy tay kẻ khác, nó phải có bao nhiêu sức mạnh đây?

Đối với người đàn ông đang ôm tôi, trong lòng tôi tồn tại một tia cảm kích, cũng rất kính nể.

Tôi cảm thấy, hắn đang quan tâm tôi.

"Ngươi là ai?" Tôi hỏi lại lần nữa.

Hắn để lại cho tôi một câu:

"Ba của đứa bé".

Thế gian này còn có cái tên kì lạ như vậy sao?

Tôi lơ ngơ, nhưng hắn nhẹ buông tôi ra và đặt tôi ở cuối con hẻm sau đó mới từ từ gỡ tay che mắt tôi.

Trước mắt tôi, là một mảnh sáng của ánh trăng, tôi biết hắn đã dẫn tôi đi đến cuối của phố đường âm.

"Đừng quay đầu lại, một mạch đi ra ngoài!"