Quỷ Thần Không Vào Chưa Mở Cửa

Chương 4: Phục vụ tận cửa



Ăn xong còn chưa đến 8 giờ, Đinh Mục không có gì để làm, cũng không biết nên làm gì, cái khách sạn này rõ ràng là không có mong muốn lôi kéo khách hàng thân thiết, ngay cả wifi cũng chập chờn, thấm đượm một vẻ thê lương gần đất xa trời.

Anh quen nếp móc di động trong túi quần ra, ấn vào, không sáng, bấy giờ mới nhớ là anh đã tắt nguồn rồi. Anh nhớ đến cái nhắc nhở cài đặt phần mềm khiến người khác ghét đến buồn nôn nọ.

Cái thứ quái quỷ gì không biết.

Anh khởi động máy, sau khi màn hình khởi động kết thúc thì hiển thị như bình thường, trong lòng anh cảm thấy vui mừng— cuối cùng cũng qua rồi! Quen cửa quen nẻo bấm mở sử dụng, ba, hai, một, mở lên— “Đã tải xuống thành công ‘Thập Dạ Âm Sơn’, cài đặt hay không? ‘Có’, ‘Không’.”

Nút chọn “Không” đó vẫn cứ là màu xám, thậm chí có ấn mười lần nó cũng chẳng may mảy suy suyển.

Mẹ, thế này không làm người ta thấy tởm sao.

Tinh thần kiên trì không từ bỏ này làm anh xúc động, cuối cùng anh cúi đầu khuất phục trước thế lực đen tối, cam chịu số phận phải nhấn “Có”, bắt đầu cài đặt.

Sau khi cài đặt thành công, anh nhấn giữ ứng dụng chuẩn bị xóa đi, nhưng phút chót lại quay xe.

Dòm thử xem rốt cục nó là cái thứ gì.

Anh ấn mở cái thứ vừa nhìn đã thấy cực kỳ rẻ tiền trông giống phần mềm tán gái đó lên, giữa màn hình chủ là hai con số, một cái xanh một cái đỏ, chính giữa có một dấu hai chấm, trông giống như tỷ số, bấy giờ hai số hãy còn là không hết.



Ngoài cái tỷ số này ra, bên dưới còn có một hàng phân loại, có diễn đàn, đào vàng[1], tài khoản các thứ. Không có chỗ nào khác thường, anh chuẩn bị mở lưu lượng mạng xem thử thế nào.

Tín hiệu ở đây kém cực kỳ, chỉ có độc một cột sóng bé tẹo, đã vậy còn lúc có lúc không, cái vẻ dầu hết đèn tắt khiến người ta chẳng hoài nghi chút xíu nào về việc một khắc tiếp theo nó sẽ nhắm mắt ngủ một cái là không tỉnh nữa mà chìm vào giấc ngàn thu luôn, ngâm cứu thêm một hồi sẽ đến nước không có tín hiệu.

Bật lưu lượng, tải cả nửa ngày trời, chỉ tải được một dòng chữ “Tải xuống thất bại”.

Đinh Mục: “…” Tôi cáu rồi đó nha.

Anh thoát khỏi ứng dụng, chuẩn bị xóa đi thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa: “Thưa ngài Trương Hải Phong, đây có phải là phòng của ngài không ạ? Làm phiền ngài mở cửa một chút được không?”

Anh đang định nói chị đi nhầm phòng rồi, ở đây không phải thì nghe thấy phòng bên cạnh vang lên tiếng bước chân loẹt quẹt, chỉ là có chút loáng thoáng, hiển nhiên hiệu quả cách âm quá kém.

Thì ra là phòng bên cạnh.

“Vào đi, là tôi đây, đèn chỗ tôi không bật được.”

Đây là giọng của Trương Hải Phong.

Qua một lúc, âm thanh trở nên hỗn loạn, có tiếng gậy cà lên đất, có tiếng đinh sắt rơi xuống đất, có tiếng người nhỏ giọng trò chuyện, rất nhanh, âm thanh liền biến mất, lại một tiếng đóng cửa vang lên, phòng bên cạnh yên tĩnh lại.

Khi Đinh Mục – một người hoàn hảo nghe xong hết tất cả – hoàn hồn thì có hơi xấu hổ, thật sự không phải là anh muốn nghe, là do vấn đề của bức tường này.

Đồng thời vang lên cùng với tiếng đóng cửa của phòng bên cạnh còn có tiếng rung di động của Đinh Mục. Anh lấy qua xem thử, con số trên màn hình đã thay đổi, màu đỏ biến thành chữ số một Ả Rập, mà màu xanh thì vẫn là số không.

Xảy ra chuyện gì vậy? Kích hoạt kiểu nào đấy? Thế này là sao?

Đột nhiên anh có một cảm giác bị người nhìn chòng chọc, cảm giác đó cứ như là vô ý chạm phải một thứ lạnh ngắt trắng muốt trong đêm tối mịt mờ, ních đầy cảm xúc khó chịu khiến người kinh tởm. Cũng như con mồi bị thợ săn để mắt đến, con chuột bị con rắn dán mắt nhìn.

Anh quay ngoắt lại, quét mắt nhìn quanh, không phát hiện ra thứ gì nhưng lại nhìn thấy bức tranh tết vẽ đứa bé dán trên tường, có lẽ là niên đại lâu lắm rồi, màu sắc trên đó bắt đầu lốm đốm loang lổ, hai mắt đứa bé nhòa thành một mảng đen đồng màu, lại càng giống hệt hai cái động tối om om.

Cảm giác này làm cho anh rất khó chịu. Anh bước đến phía trước, quơ lấy bức tranh tết xé xuống, cuộn cuộn nó lại rồi vứt vào thùng rác, lúc này mới cảm thấy tốt hơn chút đỉnh, nhưng cảm giác bị rình mò đó vẫn cứ bám riết không tha.

Giác quan thứ sáu của anh cực kỳ ảo diệu, loại trực giác thần kỳ này từng giúp anh tránh được rất nhiều nguy hiểm, về cơ bản là không có lúc nào cảm giác sai. Nếu như anh đã cảm nhận được, vậy thì nhất định là có vấn đề.

E là căn phòng này đã bị lắp đặt camera.

Anh tắt đèn, bật chức năng chụp ảnh của di động rồi lia quanh bốn phía, không có chỗ lộ ánh sáng đỏ, có lẽ không phải là tia hồng ngoại. Tuy nói anh là đàn ông, song vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Đang suy nghĩ, cửa đột nhiên bị gõ vang, tiếng gõ cửa thình lình xuất hiện càng cực kỳ đáng sợ trong bóng đen vô tận này. Đinh Mục nhíu mày, bật đèn nhưng vốn dĩ không đi mở cửa, chỉ cất cao giọng hỏi: “Ai?”

“Thưa anh, đêm dài đằng đẵng, anh có cô đơn lạnh lẽo không? Anh có cần phục vụ tận cửa không?” Ngoài cửa truyền đến một giọng nữ chói tai, dẹo dẹo nhão nhoẹt, nghe vào khiến người ta nổi da gà khắp người.

Đinh Mục: “…” Không cô đơn gì cả cảm ơn.



“Ngài chỉ cần mở cửa, để em cùng ngài thưởng thức đêm đẹp, cùng đến núi Vu[2], mở cửa ra, đón chào bến bờ tươi mới…” Người nữ nọ cố ý thở gấp một hơi: “Ưm… thưa ngài… mở cửa ra…”

Người của cái khách sạn này bị làm sao vậy hả! Còn có dịch vụ bất hợp pháp kiểu này?!



“Không cần.” Đinh Mục quả quyết từ chối, anh còn chưa khám phá ra vấn đề trong căn phòng này đâu, lại thêm người phụ nữ vào đây thì tính là chuyện gì đây? Chẳng lẽ lại là bẫy mật[3]?

“Ưm… anh ơi, mở cửa đi mà.” Giọng của người nữ nọ ngày càng ngọt ngấy.

“Không cần, biến, nếu không biến đi là tôi báo công an đấy.” Đinh Mục lạnh nhạt nói: “Tôi báo công an ngay giờ đấy.”

“… Hứ, đồ điên.” Người phụ nữ nọ nghe thấy, lạnh lùng cười khẩy rồi bỏ đi, giống như còn mang theo chút khinh khi và rơi vào tình thế ép buộc.

Đinh Mục lắc đầu, đặt di động xuống, lại nhìn chỗ tín hiệu trên đầu màn hình, vẫn chẳng có nổi dù chỉ là một cột tín hiệu.

Fine, ngay cả điện thoại cũng gọi không được, xem ra người nữ này biết chuyện này, thảo nào cô ta cười nhạo anh mà.

Ổn thôi, thích làm gì thì làm đi.

Anh không chú ý đến, rằng người phụ nữ này không gõ cửa phòng kế bên.

—————

Lời tác giả: Có một vài chỗ đã sửa rồi ha, đừng để ý đến nhận xét về tác phẩm của một số bạn bé đáng yêu ở bình luận nhá~ Cảm ơn sự ủng hộ mà các bạn dành cho tôi!
Chú thích:

1. Nguyên văn là 淘金. Theo giải thích của Baidu thì chức năng này giống với chức năng nhận xu hoặc tưới cây lấy xu trên Shopee, xu sau khi nhận được có thể sử dụng cho việc mua sắm trên nền tảng. 

2. Nguyên văn là cộng phó Vu Sơn (共赴巫山) tức Cùng đến núi Vu, chỉ chuyện mây mưa ân ái biến ảo kỳ diệu như cảnh núi Vu làm ngơ ngẩn lòng người. Người ta còn dùng cụm từ Vu Sơn Vân Vũ (Mây mưa núi Vu) như là sự hưởng thụ hoàn mỹ. 

3. Nguyên văn là 仙人跳, tiếng Anh là honey trap. Bẫy mật là một hoạt động điều tra liên quan đến việc sử dụng phụ nữ, các mối quan hệ lãng mạn hoặc tình dục như công cụ để khai thác những nguồn thông tin mật cho mục đích giữa các cá nhân, chính trị (bao gồm gián điệp nhà nước) hoặc mục đích kinh tế, rất được coi trọng trong các hoạt động tình báo. Bẫy mật được sử dụng chủ yếu để thu thập bằng chứng về vấn đề có liên quan. Bẫy mật cũng được sử dụng để ép buộc một người mới nghiện ma túy bất hợp pháp và cũng để buôn lậu ma túy.