Quỷ Thần Không Vào Chưa Mở Cửa

Chương 7: Buổi biểu diễn bắt đầu



Đợi cho đám đông người mơ mơ màng màng về đến khách sạn thì mới như đột ngột giật mình tỉnh giấc từ trong cơn ác mộng. Có ai sẵn lòng tin rằng buổi sáng còn là người sống sờ sờ mà buổi tối lại cách biệt âm dương với bọn họ bởi cái chết đâu chứ?

Đinh Mục cau mày, móc di động ra xem giờ, đúng là 6 giờ rưỡi tối không sai.

Anh đang lo lắng một việc bị con người ta lãng quên— hình như thời gian trôi qua quá nhanh, trước mắt xem ra, không có ai phát hiện điều dị thường này. Cái khách sạn này có vấn đề, nhất định là có vấn đề. Anh nhìn đám đông suy sụp gào khóc, cảm giác bản thân như thể tách biệt ở bên ngoài thế giới. Hình như ngoại trừ có chút hoảng hốt ngay cái lúc nhìn thấy xác chết thì sau đó thế nhưng anh lại cảm thấy rất bình thường. Trong lòng anh có một âm thanh nói với anh rằng: Đây là cái giá của việc phá vỡ quy tắc.

Sự hờ hững đến từ thẳm sâu nội tâm này khiến anh có phần không rét mà run.

“Hai người chết đó là nhân viên của công ty các cậu à?” Người đàn ông áo đen quần đen nọ lẳng lặng xuất hiện, thình lình mở miệng dọa Đinh Mục giật nảy mình.

“Làm sao mà anh biết chúng tôi là người chung một công ty?” Đinh Mục hơi bị tò mò, anh suy nghĩ rồi lại nói: “Tôi tên là Đinh…”

“Tôi biết cậu, Đinh Thành.” Người nọ đột nhiên cắt ngang lời của anh làm cho Đinh Mục có một ít nghi ngờ. Anh nghĩ đến cảm giác bị dòm ngó mà bản thân cảm nhận được, rồi lại liên hệ đến cái chết của hai người, cảm thấy lời nói này của anh đây có lẽ là có một ít hàm ý, thế là thuận theo lời nói của anh ta: “Đúng vậy, anh biết tôi?”



“Tôi tên là Tần Ưng, Tần của Tần Thủy Hoàng, Ưng của Ưng Kích Trường Không[1].” Người nọ gật gật đầu, xem như là câu trả lời cho nghi vấn tiềm ẩn của anh: Khách sạn này có điều kỳ quái. “Tên hiển nhiên phải chính thức một chút mới có thể trao đổi được, bình thường tôi không nói cho người lạ biết.”

Từ lúc đến đây, đã là lần thứ hai Đinh Mục được người ta ngoài sáng trong tối nhắc nhở: Tên rất quan trọng, không thể nói cho người lạ biết được.

“Chúng ta đã biết tên của nhau, vậy tương đương với bạn bè rồi, không ngại nếu kết thêm một người bạn chứ?” Tần Ưng chìa tay phải ra, Đinh Mục vui vẻ nắm lấy: “Tôi không ngại.”



“Tên giống như viên gạch lót đường vậy, chỉ khi biết tên nhau mới có thể hiểu nhau được. Cũng giống như cửa thì không thể tùy tiện vào, chỉ khi nhận được phản hồi của chủ nhà mới có thể đi vào.”[2] Tần Ưng nói năng có lớp lang rõ ràng, lời lẽ khí phách, nhìn ra được anh ta là người thận trọng. Hào quang của loại người này rất dễ làm cho những người chung đụng với anh ta cảm nhận được sự an tâm, từ đó bất giác tin tưởng lời anh ta nói.

Tên, cửa, hai thứ này có liên quan gì với nhau sao? Đinh Mục không khỏi suy tư, hoàn toàn không giống người đã tận mắt chứng kiến cái chết.

Đối lập với run rẩy và gào khóc không dừng lại được của những người phía bên kia, phản ứng này của Đinh Mục càng thêm hờ hững. Kiểu vô tâm vô tình nhìn thấy người bên cạnh rời đi nhưng vẫn có thể suy nghĩ vấn đề một cách bình thường và lý trí ấy đủ để khiến người khác phản cảm, thế nhưng Tần Ưng lại không có một xíu ý tứ phản cảm, trái lại còn cảm thấy đây mới là điều bình thường, bởi vì bọn họ đều giống nhau.

Bọn họ đặc biệt. Nhưng ở nơi đây, sự đặc biệt này hình như chẳng phải là việc gì đáng để khoe mẽ, có khi còn rất nguy hiểm.

“Nếu như cậu có thể ra ngoài được, có vấn đề gì cậu có thể tìm tôi, đây là danh thiếp của tôi.” Tần Ưng rút ra một tấm card từ trong túi áo.

Đinh Mục nói tôi xin phép xong, nhìn tên phòng làm việc ở trên đó: Quan Sơn Nguyệt, chợt nhớ ra: “Bạch Tiên có phải là người của phòng làm việc các anh không?”

“Nó à? Nó là em gái tôi.” Tần Ưng trưng ra vẻ mặt ghét bỏ cực kỳ rõ ràng.



Đinh Mục sáng tỏ, xem ra tình cảm hai anh em rất tốt, nhưng tại sao anh trai trắng thế này, mà em gái lại thế kia… Anh vắt óc suy nghĩ muốn tìm một cách nói nhẹ nhàng hơn, nhưng lại không thể tìm ra từ ngữ thay thế, thôi vậy, cô em gái quả thực là rất đen, không chỉ đen mà còn lanh lợi hoạt bát đến mức giống một con khỉ da nhỏ[3].

“Anh! Em biết ngay là anh ở đây mà!” Nhắc Bạch Tiên là Bạch Tiên đến, cô chống nạnh, to gan lớn mật chỉ chỉ trỏ trỏ anh trai cô: “Có phải anh chửi em với người khác đúng không?! Em nghe thấy hết đó! Anh nói cái gì đấy?”

Chất giọng to như tiếng chuông này gào lên át hết tiếng khóc lóc suy sụp phía bên kia, tiếng khóc đột nhiên bị nghẹn lại, xung quanh lâm vào cảnh thinh lặng, bầu không khí lúng túng muốn chết.



“Đại Hắc Thiên[4] đó. Em có thể cười một cái không, không thì anh chẳng tìm được em.” Tần Ưng không chút nể mặt mà nói móc lại.

Nói thật, trong hoàn cảnh kiểu này, những người phía bên kia mà khóc nữa gào nữa thì quả thật chẳng khác gì tự làm nhục bản thân. Dần dà, tiếng khóc nhỏ lại, trên khuôn mặt của những người khóc lóc chậm rãi hiện ra một vẻ mịt mờ, như là không biết bản thân vừa nãy đang làm cái gì.

Đám đông người cũng không biết nên làm gì, mãi cho đến khi hướng dẫn viên nói nghỉ ngơi một lát, chốc nữa ăn cơm, bọn họ mới vực lại được tinh thần.

Xảy ra án mạng, mà còn là cách chết kỳ lạ như vậy, hiển nhiên là đoàn du lịch đều không có ý định tiếp tục vui chơi. Lúc ăn cơm có rất nhiều người đều như bị cướp mất hồn. Sau khi ăn xong bữa, đám đông người lập tức bao vây hướng dẫn viên, nói là phải trả lại tiền, kết thúc chuyến du lịch sớm, bọn họ bị một loại phẫn nộ không rõ nguồn cơn nghẹn nơi cổ họng, khí thế hào hùng.

Hướng dẫn viên bị vây ở trung tâm, có vẻ quá đỗi nhỏ yếu trong một vòng tròn đàn ông cao lớn xung quanh cực kỳ dữ tợn, mặt mày hung hãn, luôn mồm luôn miệng phải bồi thường, muốn rời đi.

“Không thể rời đi.” Bất kể là bị hỏi cái gì, hướng dẫn viên chỉ có một đáp án. Khuôn mặt cô ta chỉ có sự bình tĩnh, hoàn toàn không có cái vẻ thân thiết nhìn thấy trong ngày đầu tiên: “Nếu như mọi người không hài lòng với bên phía chủ nhà chúng tôi, chúng tôi có thể dành cho mọi người một ít quà tặng tuyệt vời. Với lại, buổi tối còn có một buổi biểu diễn xiếc thú để mọi người cùng thưởng thức.”

“Sẽ không chết người nữa chứ? Ai mà biết các người có phải đồ lừa đảo hay không?!” Lời nói của hướng dẫn viên vẫn không xua tan được nỗi sợ trong lòng đám đông người.

“Mời mọi người quay trở về phòng, đúng 8 giờ, buổi biểu diễn bắt đầu, tất cả mọi người phải ngồi đúng vị trí.” Ánh mắt nhìn đám đông người của hướng dẫn viên cực kỳ khiến người ta khó chịu, giống như tên đồ tể đang nhìn những chú dê con chờ làm thịt.

Ấy không phải là ánh mắt nhìn con người, mà càng giống như đang nhìn một đống đồ tế lễ hơn.
Chú thích:



1. Ưng Kích Trường Không có nghĩa là hùng ưng vỗ cánh bay lượn trên bầu trời bao la. Nó cũng ẩn dụ cho người có hoài bão ý chí lớn muốn phát huy tài năng của bản thân ở trong lĩnh vực rộng. 

2. “Viên gạch lót đường” nguyên gốc là 敲门砖, trong từ này có chữ “门” có nghĩa là cánh cửa. Hiểu đại khái là tên như cánh cửa vậy, cho người ta biết tên giống như cho phép người ta bước chân vào nhà mình. Người tốt vào thì không sao, người xấu vào có xảy ra chuyện gì thì hên xui tùy duyên. 

3. Khỉ da dùng để miêu tả những đứa trẻ hoạt bát, nghịch ngợm. 



4. Đại Hắc Thiên (Mahakala) là một vị thần hộ pháp (Dharmapala) trong Phật giáo Kim Cương Thừa, Ngài được tôn kính trong hầu hết các truyền thống Tây Tạng và Phật giáo bí truyền của Nhật Bản. Maha nghĩa đen là tuyệt vời và kala biểu thị thời gian, do đó Mahakala có nghĩa là “tuyệt vời vượt thời gian”.

Đại Hắc Thiên thường có màu đen và xuất hiện dưới 75 hình thức khác nhau, mỗi dạng là một hóa thân của Phật hay Bồ tát khác nhau. Màu đen đại diện cho sự vắng mặt hoàn toàn về màu sắc, nó thể hiện bản chất thực sự của Ngài là thực tại tuyệt đối hay tối thượng, siêu việt dưới mọi hình thức.

Mặc dù có thái độ phẫn nộ nhưng phẩm chất thiết yếu của Ngài là đánh thức lòng từ bi. Các phước lành của Ngài được cho là có thể dập tắt những khó khăn trở ngại phát sinh từ trầm cảm, tức giận và thù hận. Ngoài ra, Ngài còn có nhiệm vụ bảo vệ Pháp khỏi yêu ma quỷ quái.

Đại Hắc Thiên thể hiện sự phẫn nộ xuất phát từ lòng bi mẫn. Trong hình thức này, Ngài thể hiện quyết tâm vượt qua những trở ngại cản trở trên con đường mang lại hạnh phúc cho chúng sinh.