Quỷ Thần Không Vào Chưa Mở Cửa

Chương 9: Bóng ma trong gương



Bốn tấm gương này ước chừng cao hai mét, có thể soi rõ mồn một toàn thân của Nhan Minh Nguyệt. Nhan Minh Nguyệt quay lưng lại với gương, dưng không có cảm giác bị nhìn chằm chằm, còn có cả cơn buồn ngủ theo cùng, tuy nhiên lúc này chỉ mới hơn 8 giờ chút xíu.

Chắc là hồi hộp quá thôi, chi bằng ngắm anh đẹp trai nâng cao tinh thần. Nghĩ đoạn, cô ta len lén liếc mắt sang bên chỗ Đinh Mục, cách nhau không xa, nhưng cô ta lại không nhìn thấy rõ mặt của đối phương, khó ghê, nâng tinh thần không nổi, cô ta muốn đi ngủ.

“Rồi, mời cô Nhan đứng vào trung tâm sân khấu.” Tên hề chỉ chỉ bên chân của gã, ra hiệu cho Nhan Minh Nguyệt đứng vào chỗ đó – ngay phía trước tấm gương thứ nhất.

Nhan Minh Nguyệt không do dự, đi từng bước đến đó rồi quay lưng lại với gương, trong lòng không hề có sự chuẩn bị. Cô ta vẫn luôn cảm thấy có người nào đang nhìn mình, không phải là khán giả trước mặt cô ta, mà càng giống như là… trong gương hơn.



Cái ý nghĩ này dọa cô ta giật mình, có bệnh thì vái tứ phương, lúc này mới vội thầm nhẩm các Phật hiệu[1] như “Từ Hàng phổ độ”, “đại từ đại bi Quan Thế Âm”, “Nam mô A Di Đà Phật”.

“Được rồi, cô Nhan đã đứng trước tấm gương số 1, mọi người có thể thấy được là mặt gương cực kỳ nhẵn bóng, hơn nữa độ trong của gương vô cùng cao.” Tên hề thò tay gõ hai cái lên tấm gương, phát ra tiếng “cộp cộp” rõ ràng.

Ai không biết còn tưởng gã là người bán gương nữa cơ.

“Cô Nhan, mời cô chầm chậm đi về phía gương, cô sẽ phát hiện một điều thần kỳ.” Tên hề khom người làm cử chỉ “mời”, thái độ ân cần đến mức khiến con người ta cảm thấy không thoải mái.

Nhan Minh Nguyệt quay người, chậm rãi đi về phía tấm gương, khi đến bên cạnh gương thì dừng lại, có chút bơ vơ không biết làm sao mà nhìn sang tên hề.

Tên hề mỉm cười và nói: “Trông cô Nhan có vẻ hơi sợ sệt nhỉ, vậy đi, tôi đeo cho cô một cái bịt mắt, khi nào tôi nói dừng thì khi đó cô dừng lại không đi nữa, được không? Mọi người cũng đừng ồn ào, tránh cho cô Nhan không nghe thấy được khẩu lệnh của tôi.”

Nhan Minh Nguyệt gật gật đầu đồng ý với đề xuất này. Cô ta đi về phía tên hề để gã đeo giúp cô ta một cái bịt mắt màu đen, rồi sau đó để cho tên hề nắm lấy đầu ngón tay của cô ta, dắt cô ta đến trước tấm gương.

“Rồi, cô Nhan, cô có thể bắt đầu đi được rồi.” Tên hề nhắc nhở.

Bởi không nhìn thấy được nên Nhan Minh Nguyệt bước đi chậm chạp, cô ta xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến trước tấm gương, không nghe thấy lời nhắc của tên hề, cô ta bèn tiếp tục bước tới một cách nhát gừng. Lúc này, khi khán giả nhìn thấy cô ta đang bước đến trước tấm gương và vẫn tiếp tục tiến về phía trước thì không khỏi lo cô ta đâm vào gương, nhưng kết quả lại thấy được cô ta xuyên qua tấm gương không một chút trở ngại, đồng thời bước ra từ trong tấm gương thứ hai!

“Dừng.” Tên hề làm động tác “dừng”, cùng lúc nhắc Nhan Minh Nguyệt có thể không đi tiếp nữa: “Được rồi cô Nhan, mời cô tháo bịt mắt xuống.”

“Wow!” Nhan Minh Nguyệt phát hiện bản thân không hề quay lưng về phía khán giả và dừng lại trước tấm gương số 1, mà là đối mặt với khán giả và đứng trước tấm gương số 2: “Thật thần kỳ! Sao mà làm được vậy?”

Nhan Minh Nguyệt che miệng, một chút cũng không dám tin— thế mà cô ta lại không đâm đầu vào tấm gương thứ nhất, mà là xuyên qua tấm gương, bước ra từ trong gương số 2.

Nhìn thấy được cảnh này, tinh thần của khán giả đã được huy động hết mức— ít nhất là không có ai để tâm đến chuyện người chết lúc ban ngày nữa— hoặc là nói, người cần phải để ý lại là người thờ ơ nhất, chỉ dõi theo màn biểu diễn thần kỳ trước mắt, trái lại người không cần để ý thì kết nối những việc này lại rồi dự định tìm ra quy luật bên trong đó.

Tiếng rung của di động cắt ngang suy nghĩ về màn biểu diễn trước mắt của Đinh Mục, anh bực bội lấy di động ra nhìn, lại là cái phần mềm kỳ quặc quái đản kia đang nhắc nhở “Tỷ lệ trước mắt 0:4”.

Sự biến hóa khác thường này khiến Đinh Mục hơi để tâm, anh nhớ ra ban ngày lúc tượng thần ăn thịt người, di động cũng rung rung, chỉ là khi ấy anh quá hoảng loạn không để ý đến.

Sự biến hóa của cái tỷ lệ này, rốt cục là kích hoạt kiểu nào? Anh không thể biết được.

Cảm giác mù tịt này khiến anh có phần bực dọc, thậm chí không tài nào tập trung chú ý để xem biểu diễn.

“Nếu cô Nhan không tin, cô có thể thử lại một lần nữa.” Tên hề mỉm cười hiền hậu, cái mỉm cười của gã có vẻ hung tợn lại còn khôi hài dưới lớp thuốc màu lố lăng như chiếc mặt nạ.

Lần này khi Nhan Minh Nguyệt không đeo bịt mắt đi đến trước tấm gương, cô ta do dự một chút, thế là bèn cắn răng, nhắm mắt, kiên trì vượt khó đi tiếp. Nhóm người xem thì nhìn thấy cô ta đi vào tấm gương thứ hai rồi sau đó từ trong tấm gương thứ nhất đi ra.

Chờ cho nghe được tiếng la hét không thể nào tưởng tượng nổi của những người có mặt, cô ta mới hé một mắt, nhìn thấy khán giả chật kín và tên hề trang điểm lố lăng, cô ta che miệng, không dám tin vào mắt mình.

“Trời ạ! Vậy mà là thật này! Thần kỳ quá đi mất! Đừng có bảo là bản thiết kế máy móc gì gì đó nha?!” Nhan Minh Nguyệt phấn khích đến mức mặt đỏ hết cả lên, thật sự không dám tin cô ta lại có thể là khán giả may mắn tự mình trải nghiệm màn ảo thuật thần kỳ này, hơn nữa cô ta còn chẳng cảm nhận được gì cả! Trước đây cô ta cho rằng đứng trên sân khấu là có thể thấy rõ nguyên lý của ảo thuật, hiện tại vừa chứng kiến xong, đương nhiên là không phải rồi!

“Tôi có thể thử lại lần nữa được không?” Nhan Minh Nguyệt sáp đến bên cạnh tên hề hỏi, giọng nói bị micro khuếch đại đến tất cả mọi người có mặt, điều này khiến cô ta hơi hơi xấu hổ.

“Đương nhiên có thể, cô muốn thử bao nhiêu lần đều được cả, gương số 1 và gương số 2 liên kết với nhau, gương số 3 và gương số 4 liên kết với nhau.” Tên hề ra vẻ hết sức lịch thiệp.

“Cảm ơn!” Cô ta khom lưng cúi chào, kế tiếp cực kỳ hứng thú mà đi đến trước tấm gương thứ nhất, vươn tay chạm vào.

Rồi sau đó, cô ta nhìn thấy bàn tay của cô ta thò ra từ bên trong tấm gương thứ hai ở bên cạnh, không có bất cứ trở ngại nào.

Cô ta nhìn thấy cảnh tượng không hợp với lẽ thường này thì cảm thấy hơi bị ảo diệu, thế là bèn cử động ngón tay, phát hiện ra bàn tay đó và cảm giác của cô ta là đồng bộ, hệt như bóp méo không gian.


Chú thích:

1. Phật hiệu tức là danh hiệu của các vị Phật và các vị Đại Bồ Tát trong Phật giáo.