Quý Thương

Chương 37: Asmodeus (19)



Bầu trời không sao, khi mặt trăng bị mây mù che lấp những tia sáng trắng lẩn giữa cụm mây tựa như muốn xé toạc đêm đen.

Quý Thương đứng cạnh xe, trầm ngâm nhìn bầu trời loang lổ sáng tối. Bất kể anh tưởng tượng ra được những tình tiết dã man nhường nào thì hiện thực luôn có cách trở nên tàn khốc hơn gấp trăm, gấp nghìn lần.

Chuyên viên giám định kéo dây niêm phong ra để vào hiện trường. Xe cứu thương lấp lóe đèn xanh lam, hai cái túi đựng thi thể màu đen được bê lên xe.

Doãn Hạo đứng sau lưng Quý Thương nhìn anh một lát rồi mới bước tới. Quý Thương ngoảnh lại, không hỏi câu gì.

“Đưa anh đến chỗ này.” Doãn Hạo nói bằng giọng mệt mỏi.

Hai mươi phút sau Doãn Hạo và Quý Thương đã ngồi trên băng ghế tại một quảng trường nào đó ở trung tâm thành phố.

Nhà cao tầng, đường cái, cửa hàng, đèn đóm sáng trưng.

Biển người tấp nập, ai nấy đều tươi tỉnh, ai nấy đều mỉm cười, ai nấy đều sống động.

Có đứa trẻ con nhằm lúc vòi nước ngừng phun để mon men đến gần rồi lại ré lên cười chạy mất lúc nước tóe lên.

Các bác gái tập trung một góc thản nhiên múa may nhảy nhót, cái đuôi dài của những chiếc quạt hoa màu trắng màu hồng bay phấp phới trong gió.

Bóng bay bảy màu nảy tưng tửng giữa đám đông, người ta xúm đông xúm đỏ trước máy bán kem, tiếng rao bánh dày nóng với váng đậu tẩm ngũ vị không ngừng réo rắt.

Có một cô bé nắm tay bạn trai bước trên hàng rào kim loại như đi trên dây.

Doãn Hạo nói ngay: “Nguy hiểm đấy, đừng đi trên hàng rào.”

Cô bé cười ngượng ngùng rồi nhảy xuống, cậu bạn trai đỡ được eo cô rồi nhẹ nhàng thả cô chạm đất. Hai đứa ôm nhau vừa chạy vừa cười rinh rích.

“Ầm ĩ nhỉ.” Doãn Hạo cười nói.

Quý Thương cũng chẳng hỏi tại sao Doãn Hạo lại dẫn anh đến đây, nhưng khi thấy Doãn Hạo ngồi trên ghế và vẻ căng thẳng thả lỏng dần anh đã hiểu ngay.

Nhìn chăm chú vào vực sâu quá lâu rồi, cậu ấy cần ngắm nhân gian.

Quý Thương nói: “Ầm ĩ là bản chất của loài người mà.”

Doãn Hạo gật đầu, vẫn im lặng nhìn dòng người qua lại, một lát sau đột nhiên anh nói nghe có phần tự giễu: “Anh biết không? Lần đầu tiên đến hiện trường án mạng em suýt nôn ra cả mật xanh đấy.”

Quý Thương đáp: “Bình thường mà, đọc bao nhiêu hồ sơ cũng không sốc bằng tận mắt thấy hiện trường.”

Khuỷu tay Doãn Hạo tì trên thành ghế, đầu anh ngả về phía Quý Thương: “Trước khi ra hiện trường em cứng lắm. Em nghĩ ai sợ chứ còn lâu em mới sợ. Lần đầu em đi bữa đó là 6 giờ sáng, em làm màu cực kỳ, trên đường em ăn hẳn mấy cái bánh bao nhân thịt. Ai biết được ra đến nơi gặp ngay tử thi trương phình, em ngu người luôn.”

Nói những lời này tuy Doãn Hạo không có ý cười nhưng biểu cảm của anh thật nhẹ nhõm. Quý Thương bảo: “Thế bây giờ gặp nhiều thì quen rồi hả? Đã nói được câu xác nào chẳng là xác chưa.”

Doãn Hạo đứng dậy đưa tay xoa xoa mặt, giữa không gian huyên náo giọng anh vẫn rành rọt mạnh mẽ: “Nói thật loại chuyện này mãi mãi không quen được, mà cũng không nên quen, em không định quen. Bởi vì có nó em mới ý thức được mình đang làm gì, mình nên làm gì.”

Quý Thương hơi ngẩng lên nhìn Doãn Hạo. Chốc chốc lại có người đi qua phía sau anh, có lẽ bởi vì anh ở gần Quý Thương nhất nên giờ phút này Quý Thương chợt cảm thấy Doãn Hạo sao mà cao lớn quá. Có thể là vì những điều anh vừa nói mà Quý Thương chợt cảm thấy một sức hấp dẫn mãnh liệt toát ra từ Doãn Hạo, một thứ hấp dẫn hoàn toàn không thuộc về tình ái. Nếu nhất định phải định nghĩa thì đó hẳn là phản xạ bản năng của một đứa trẻ lần đầu tiên ra khỏi nhà một mình, trước khi đi cha mẹ nó sẽ dặn dò không biết bao nhiêu lần rằng:

“Nếu gặp người xấu con phải làm sao nhỉ?”

“Phải đi tìm chú cảnh sát nhé.”

“Cảnh sát”, đó là một tập thể đã hy sinh và cống hiến qua hàng thế hệ để đổi lấy niềm tin mãnh liệt, thuần túy của người đời. Và chính nhờ sự tồn tại của những người như Doãn Hạo mà niềm tin vào tập thể ấy mới có thể nối dài vĩnh viễn.

Quý Thương lười biếng dựa vào thành ghế, không hề che giấu sự ngưỡng mộ trong mắt. Cuối cùng anh cất tiếng gọi như đùa: “Anh cảnh sát ơi.”

Doãn Hạo liếc xuống Quý Thương: “Cần giúp gì đây?”

“Bớt chút thời gian đưa thương binh sắp khỏi về được không?”

“Vì nhân dân phục vụ.” Doãn Hạo mỉm cười, “Đi nào, đồng chí thương binh sắp khỏi.”

Quý Thương đứng dậy, hai người băng qua quảng trường ồn ào, luồn lách tránh những đứa trẻ nô đùa, tránh khỏi nước bắn tung tóe, cùng bịt tai khi rảo bước qua dàn loa choe chóe của các bác gái. Thế giới này thật sự quá ầm ĩ, nhưng bọn họ cũng như bao người… giữa sự ầm ĩ ấy mỗi lần nhìn về phía nhau họ lại thấy an lòng.

Quý Thương bưng hai tai, lớn tiếng hỏi giữa lời ca ‘con bướm say làm sao bay khỏi thế giới hoa’: “Thế là em toàn đến mấy chỗ này để giải tỏa áp lực à? Độc đáo thật đấy!”

Doãn Hạo cũng gào lên đáp lại: “Thỉnh thoảng cũng đi chỗ khác!”

“Đi đâu?”, ồn quá Quý Thương chẳng nghe thấy gì.

Doãn Hạo ngừng lại rồi đáp bằng âm lượng bình thường: “Ví dụ như đi gặp người muốn gặp.”

Quý Thương vẫn không nghe rõ, ra đến bãi đỗ xe yên tĩnh anh mới hỏi lại.

Thế mà Doãn Hạo lại nói: “Sau này em kể cho.”

Quý Thương lên xe, đến lúc cài dây an toàn không hiểu sao tự dưng anh lại nhớ đến lời Sài Lộ nói lúc tối.

Anh ngừng tay lại, hỏi: “Lúc ở cổng xưởng in Sài Lộ bảo vụ nào cũng dính líu đến khu công nghiệp Táo Lâm là có ý gì? Gần đây ở đó còn xảy ra vụ gì nữa à?”

Doãn Hạo vốn đã bắt đầu khởi động xe nhưng thấy Quý Thương chưa cài dây an toàn anh liền ngừng lại, đưa tay chỉ chỉ bàn tay Quý Thương đang cầm đầu dây. Quý Thương hoàn hồn, vội cài khóa vào.

“Anh biết đấy, vụ 703 mới đây đó.” Doãn Hạo thuận miệng nói.

“Vụ 703 à?” bàn tay Quý Thương vô thức nắm chặt.

Trong thời gian ngắn như vậy mà lại xuất hiện thêm một vụ án mô phỏng tiểu thuyết, việc này thật sự quá quái dị. Mà điều khiến người ta phải nát óc nhất là hung thủ thực sự của cả hai vụ án đều đã mất mạng. Hai con người hoàn toàn không quen biết nhau tại sao phải cùng say mê cách thức giết người anh tả trong sách vậy.

Nếu bảo thủ phạm vụ án 703 là độc giả của Quý Thương thì còn tạm chấp nhận được nhưng Hướng Tùng Đào là một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi, chẳng lẽ ông ta cũng đam mê tiểu thuyết trên mạng? Đam mê đến mức phải ‘phục chế’ lại nguyên dạng trong đời thực trong khi ông ta hoàn toàn có thể chọn cách giết người đơn giản hơn nhiều. Việc gì phải làm phức tạp đến thế?

Lại còn con số “2” bị đèn chiếu tới trên ngực Dịch Thiếu Thanh nữa, cái này thì có ý nghĩa gì với Hướng Tùng Đào? Quý Thương còn không biết lúc đó Doãn Hạo có nhìn thấy con số đó không, từ lúc rời khỏi nhà máy anh vẫn chưa tìm được cơ hội để hỏi.

“Đúng rồi, là vụ án 703 bắt chước cách giết người trong sách của anh đó.” trong lúc Quý Thương đang suy nghĩ Doãn Hạo lại nói, “Nạn nhân Vương Cảnh Bình cũng chính là người chủ mưu vụ án, anh ta cũng đến khu công nghiệp Táo Lâm trong ngày tử vong.”

Đây là lần đầu tiên Doãn Hạo nhắc đến tên người bị hại trong vụ án 703 với Quý Thương, cũng là lần đầu tiên anh xác nhận với Quý Thương người chết chính là kẻ chủ mưu.

“Vương Cảnh Bình.”

Quý Thương nhẩm từng chữ cái tên này như tự đánh đòn cảnh tỉnh mình. Rồi một giọng nói xa xưa chợt vang lên trong đầu Quý Thương.

“Tiểu Bình đang vẽ kìa.” Đinh Tư Tân kéo Quý Thương chạy về phía gờ tường bằng gạch của sân nhà bên đường, “Mình sang xem ảnh vẽ gì đi.”

“Mình không đi đâu.” Quý Thương rõ ràng là bị Đinh Tư Tân lôi đi. Sáng nay Đinh Hằng Viễn đi chơi với bạn học cũ, bây giờ Quý Thương và Đinh Tư Tân đang đi đón anh ta. Lúc này Quý Thương vô cùng nóng ruột chỉ muốn bay ngay đến trạm xe bus, cậu đâu còn lòng dạ nào mà ghé chỗ này chỗ nọ như Đinh Tư Tân vô tâm.

“Đi nào.” Đinh Tư Tân thì thào, “Mình ra chào Tiểu Bình một tí thôi. Tằng Đại Trùng đáng ghét ngày nào cũng chỉ dẫn hai ông bạn kia đi chơi, toàn để Tiểu Bình ở nhà một mình. Mình nghĩ mấy ổng đưa Tiểu Bình về chắc là để sai vặt quá. Tội nghiệp Tiểu Bình, tụi mình sang hỏi thăm một tí thôi mà.”

Dù sao cũng không mất nhiều thời gian, cuối cùng Quý Thương vẫn bị Đinh Tư Tân lôi vào sân nhà đó, nhưng cậu vẫn cằn nhằn: “Cậu còn nói ông Tằng Trùng Trùng gì đó hả, cậu thì sao? Tiểu Bình, Tiểu Bình, lễ phép đâu rồi? Vương Cảnh Bình lớn hơn cậu nha.”

Hai đứa đã tới dưới gờ tường, Vương Cảnh Bình nghe thấy có người vào sân thì vội vàng che hai tay lên tờ giấy vẽ. Lúc nhận ra là Đinh Tư Tân và Quý Thương cậu ta mới có vẻ thả lỏng và mỉm cười ngượng ngùng với hai đứa.

“Tiểu Bình nghe thân thiết mà.” Đinh Tư Tân cười vẫy tay với Vương Cảnh Bình, “Đúng không, Tiểu Bình?”

Vương Cảnh Bình khẽ gật đầu, vẫn mỉm cười nhìn hai đứa.

Chủ nhà này là Ngô Anh Tư, Ngô Anh Tư thường sang buôn chuyện với bà ngoại Quý Thương là bà Hầu Tố Trân. Quý Thương từng nghe Ngô Anh Tư kể con trai em gái bà ta rất ngỗ nghịch, cuối học kỳ đã đứng bét lớp lại còn đánh nhau ở trường nên bị đánh cho một trận và tống về quê ‘cải tạo lao động’, trải nghiệm cuộc sống vất vả của người nông dân. Cụ thể là phải tách bắp ngô giúp Ngô Anh Tư.

Thằng cháu đó của Ngô Anh Tư dẫn thêm mấy người bạn học về cùng, ngày nào chúng cũng rủ nhau lên thị trấn chơi game mất mặt. Mãi tối mịt chúng mới mò về, vì tối đến cha mẹ chúng sẽ gọi điện kiểm tra.

Ngô nhà Ngô Anh Tư chất cao như núi nhưng thật ra chỉ có mình Vương Cảnh Bình hiền lành ở nhà giúp bà ta làm lụng. Ngô Anh Tư rất quý Vương Cảnh Bình, suốt ngày thấy bà ta gọi Tiểu Bình à Tiểu Bình ơi. Thế nên Quý Thương cũng hơi quen thân với Vương Cảnh Bình còn ba đứa kia cậu chỉ đụng mặt dăm lần, đặc biệt là thằng cháu lúc nào cũng hỉnh mũi lên trời của Ngô Anh Tư thì cậu còn chẳng nhớ nổi tên.

“Đang nghỉ hè thì phải đi chơi chứ. Anh đừng có hiền thế họ bắt nạt cho.” Quý Thương nói giọng khá khó chịu, chủ yếu là vì cái kiểu khúm núm của Vương Cảnh Bình làm cậu sốt hết cả ruột, “Anh phải học cách nói không, hiểu chưa.”

“Anh, anh…” Vương Cảnh Bình ấp úng một hồi rồi lí nhí đáp, “Không sao đâu, làm nhiều một tí cũng được. Vừa làm vừa học thêm kiến thức thôi mà, cũng tốt em ạ.”

Quý Thương nghe vậy thì tức nghẹn cổ, hai mắt cậu thiếu điều trợn lọt tròng.

Đinh Tư Tân vội tìm cách đổi chủ đề để dàn hòa, cô nhìn quanh rồi cầm cái MP4 màu trắng trên bàn lên: “Ôi Tiểu Bình ơi, MP4 này của anh là dòng mới nhất đúng không, cái này có cả chức năng ghi âm với chụp ảnh nữa nè. Em thích lắm mà ba mẹ em không chịu mua cho em.”

“Anh Long tặng anh đấy.” Vương Cảnh Bình đáp ngay, vừa nói cậu ta vừa đưa mắt liếc Quý Thương như muốn phân bua rằng bọn bạn cũng đối xử tốt với cậu ta lắm.

Quý Thương nói nhỏ: “Anh mà không làm cả bài tập cả việc nhà cho anh Trùng đó thì ở đấy mà được cho.”

“Ha ha.” Đinh Tư Tân vội vàng bịt mồm Quý Thương rồi đẩy cậu ra đằng sau. Sau đó cô lanh lẹ trèo lên bờ tường, ngồi xổm xuống cạnh Vương Cảnh Bình, “Để em xem Tiểu Bình vẽ gì nào.”

“Anh vẽ chơi thôi, dở lắm.” Vương Cảnh Bình bỏ tay ra khỏi bức tranh, thái độ cậu ta có vẻ xấu hổ. Có lẽ là vì Quý Thương đã nói trúng tim đen cậu ta, hoặc cũng có thể vì ngượng khi cho người khác xem tác phẩm của mình.

Bức tranh là một bản phác chì vẽ đường về quê nhà, ruộng lúa, sông nước, trên ngọn núi xa xa là đồng hoa hướng dương. Tuyền hai màu đen trắng, cả mây trên trời cũng là nét chì ảm đạm. Thật ra mà nói nét vẽ rất vụng về nhưng cả bức tranh lại toát ra một vẻ tịch liêu, ngột ngạt.

Đinh Tư Tân nhíu mày, cô cầm cây bút chì màu vàng bên cạnh lên tô tô bông hoa hướng dương to nhất trên sườn núi.

“Tặng Tiểu Bình một bông hoa có màu nè.” Đinh Tư Tân ngắm nghía một lúc, có vẻ rất là hài lòng với bút pháp ‘điểm nhãn cho rồng’ của mình, “Hoa hướng dương thì phải màu vàng chứ, giống mặt trời ấy.”

Tiếng cảm ơn của Vương Cảnh Bình nhỏ đến mức chẳng ai nghe được. Đinh Tư Tân thì không đi bậc đá mà nhảy luôn từ gờ tường xuống đất. Đoạn cô kéo khuỷu tay Quý Thương, dung dăng dung dẻ đi ra cửa, “Tạm biệt nhé, Tiểu Bình.”

Ra khỏi nhà đó Quý Thương mới gắt gỏng hẩy tay Đinh Tư Tân ra, “Nè Đinh Tư Tân, nam nữ thụ thụ bất thân nha.”

“Nam nữ thụ thụ cái gì, nằm mơ à.” Đinh Tư Tân nói xong liền hẩy lại Quý Thương một cái rồi vừa chạy vừa thì thào, “Tụi mình là dâu với con.”

Mất một lúc Quý Thương mới hiểu ra, cậu đuổi theo Đinh Tư Tân, hai tai đỏ rần.

Cô bé cười khanh khách ngoái lại làm mặt hề ghẹo cậu, trên má hằn một cái lúm đồng tiền xinh xinh như trái đào phương Nam tháng sáu chín đỏ ngọt ngào.

Từ lúc đó Doãn Hạo nói gì Quý Thương chẳng nghe được nữa.

Cho đến khi xe ra khỏi bãi, Quý Thương mới đột nhiên nói: “Doãn Hạo, đưa anh đến bệnh viện số hai đi.”