Quý Thương

Chương 46: Nụ hoa (6)



Khu Quang Hoa của thành phố Vân Bàn, trước cửa sổ sát sàn của căn hộ thông tầng tại tầng trên cùng một biệt thự, một người đàn ông khoác áo choàng tắm đang nghe điện thoại.

Qua cửa sổ có thể thấy được phân nửa thành phố Vân Bàn, từ độ cao này dòng xe cộ, các tòa kiến trúc, đường xá đều chỉ như những miếng gỗ xếp hình vô tri, những con người luồn lách ở giữa càng trở nên nhỏ bé như cát bụi.

Đứng trước cửa sổ này ban đêm có thể giơ tay hái sao trời, ban ngày bước một bước sẽ chạm đến thái dương. Tiền tài có thể đưa người ta lên đỉnh cao vời vợi, để cúi xuống khinh thị tất thảy những thứ dưới chân mình.

Đương nhiên là trừ quyền lực.

“Mày đừng có học theo dượng nhé Trương Sấm. Chơi gái thì được nhưng nhớ lấy đàn bà ngoài đường cũng như kính áp tròng, dùng một lần vứt đi là an toàn nhất. Chớ có bạ đâu cũng gieo giống. Cuối cùng lại đến lượt ba tao dọn rác cho ổng, vừa mất mặt vừa suýt hỏng hết việc lớn.”

Điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay hồi lâu nhưng không đưa lên miệng, khúc tàn dài rụng xuống khi bàn tay Trương Sấm bắt đầu siết lại. Hắn nhìn chằm chằm dúm tro đen dưới sàn rồi di di mũi chân lên đó và trả lời bằng giọng thật nhũn nhặn: “Anh cứ yên tâm, không hỏng việc được đâu. Trên danh nghĩa em đã rút hết khỏi công ty rồi, giờ có xảy ra chuyện gì cũng không thể ảnh hưởng đến chuyện làm ăn được.”

“Mẹ kiếp tao quan tâm đếch gì chuyện làm ăn của mày? Nhỡ thằng già khai hết chuyện thối tha của nhà mày cho cảnh sát để liên lụy đến nhà tao thì sao? Ông bô tao đang tính leo lên nữa đấy, đủ tuổi rồi, đạt tiêu chuẩn thâm niên rồi, mày không định để ổng ngã ngựa trong cái cống thối nhà mày đấy chứ? Mày biết bọn nhà báo bây giờ chưa, có cái gì chúng nó không nhúng mũi vào không hả? Với lại mày dẹp mẹ mấy cái đồng cắc ấy đi, nhìn xa vào, tiền ở đâu ra? Chuyện làm ăn từ trên trời rớt xuống à? Mày vẫn chưa hiểu hay sao?”

“Em hiểu ạ.” Trương Sấm đáp: “Anh bớt giận. Việc này sẽ không xảy ra nữa đâu, lão già và thằng con hoang đó đều phải câm vĩnh viễn rồi.”

Người ở đầu dây bên kia còn định nói gì nữa nhưng Trương Sấm đã vội vã đổi chủ đề: “Chà, anh ơi thế trại hè đợt này thế nào ạ? Ông giáo sư ấy có vừa lòng không?”

“Không vừa lòng mà được à? Lão làm con người ta gần chết đấy, gớm thương tích cùng mình, thấy bảo mặt lão cũng không tha. California gắt lắm, may mà mình thủ sẵn cái giấy chứng nhận tai nạn.”

Trương Sấm cười nói: “Có ông giáo sư này giúp thì việc của dượng hẳn là chắc chân lắm rồi.”

Sau khi cúp máy, Trương Sấm mở két sắt lấy ra một cái USB màu trắng. Đây là thứ hắn mua được từ Dịch Thiếu Thanh với giá hai triệu. Trong đoạn ghi âm trong USB Trương Sấm cảm thấy cùng lắm mình chỉ là vai phụ số ba, còn cái kẻ ngạo mạn vừa lên giọng dạy bảo hắn trong điện thoại mới đáng là nhân vật chính.

Nhưng kẻ đó không biết hắn đã nắm được đoạn ghi âm này, hắn vẫn tưởng Trương Sấm bị Dịch Thiếu Thanh tống tiền bằng video quay cảnh giường chiếu của ông bô ngày trước. Vì thế vừa xong kẻ đó mới chửi cả Trương Sấm lẫn cha hắn, không thèm nể cha hắn là hàng cha chú của nó.

Khi cắn răng nghe chửi Trương Sấm đã cay cú nghĩ: “Mày thích lên giọng à, mạng sống cả nhà mày nằm trong tay tao đây mà mày không biết điều. Địa vị hơn người à, vênh váo à, rồi cũng phải ngoan ngoãn phục tùng tao thôi.”

Hắn đã có tiền tài, giờ đây hắn lại nắm được điểm yếu của quyền lực. Hắn đã không còn là thằng ranh con tò tò theo đít người ta mười năm trước nữa, ngày ấy vớ được đứa con gái xinh xẻo ngon mắt hắn chỉ có phần giữ chân cho người ta hành sự.

Tiếng con gái khóc nghẹn, khản đặc vang lên từ đoạn ghi âm, Trương Sấm đã không thể nhớ được con bé đó trông thế nào nữa. Thậm chí nếu Dịch Thiếu Thanh không đến tống tiền hắn cũng quên béng đêm đó mình đã phạm tội ác này.

Hắn sống mà không hề có mặc cảm tội lỗi, bao nhiêu năm trôi qua đứa con gái chết trong đồng hoa hướng dương với hắn mà nói chẳng khác gì những con bướm anh em hắn lỡ tay đập chết khi nô đùa. Đã từng để lại dấu ấn đấy, nhưng lâu dần cũng quên thôi.

Trương Sấm nghe đi nghe lại đoạn ghi âm, hắn bắt đầu chìm đắm vào giọng la hét thê thiết, khản dần của con bé, dường như hắn được trở lại đêm hôm ấy, cảm giác này khiến máu huyết trong người hắn sục sôi hưng phấn không chịu nổi.

Đúng lúc đó thì tiếng chuông cửa vang lên dưới nhà. Trương Sấm tắt ghi âm, cất lại USB vào két rồi bực bội đi xuống.

Nếu vụ án Dịch Thiếu Thanh chưa được phá, chưa bắt bớ thì cảnh sát đến nhà điều tra còn hiểu được. Giờ hung thủ bị bắt rồi Trương Sấm không hiểu cảnh sát còn đến tìm mình làm gì. Dù sao hắn vẫn bình tĩnh mở cửa, khách sáo mời hai viên cảnh sát vào nhà.

Trương Sấm thít lại áo choàng tắm, ngồi bắt chéo chân xuống salon, hai tay khoanh trước ngực. Người cảnh sát ngồi bên phải trên ghế đối diện trông mặt mũi hiền lành hơn, anh ta cũng chưa lên tiếng lần nào nhưng chẳng hiểu vì sao từ lúc Trương Sấm mở cửa ra hắn đã cảm thấy áp lực và thái độ lạnh lùng đến khó chịu từ anh ta.

“Tôi nghe nói là bắt được thủ phạm rồi.” Trương Sấm nói với viên cảnh sát tóc ngắn ngồi bên trái, “Lần này hai đồng chí đến có việc gì vậy?”

“Anh Trương thần thông quảng đại quá, án còn đang điều tra mà anh đã biết thông tin nội bộ rồi.” Doãn Hạo vào thẳng chủ đề, “Lần này chúng tôi đến là để hỏi thêm một chuyện, khi người bị hại Dịch Thiếu Thanh đến tìm anh ngoài vay tiền anh ta còn đề cập đến chuyện gì khác không?”

“Ngoài tiền ra tôi và cậu ta còn gì để nói?” Trương Sấm mỉa mai: “Các anh đã tìm đến đây chắc là cũng biết hết quan hệ của tôi và cậu ta rồi. Dịch Thiếu Thanh là con hoang của ba tôi trong lúc mẹ tôi mang bầu tôi. Bao nhiêu năm nay mẹ con cậu ta kiếm chác được từ nhà tôi đâu có ít.”

“Anh Trương thẳng thắn thật, với một người em trai có nguồn gốc như vậy mà anh sẵn lòng cho hẳn hai triệu.” Doãn Hạo hỏi: “Xem ra hai anh em anh khá thân nhau nhỉ.”

“Anh em chó gì.” Trương Sấm hừ lạnh, “Ông già ranh ma lắm, từ bé ổng đã nhồi nhét nó ở cạnh tôi, học cùng trường cùng lớp, đi đâu cũng bắt tôi lôi nó theo. Hồi đó tôi có biết gì đâu, cứ coi nó là anh em chí cốt thật, hóa ra nó chỉ canh me cái thằng anh trên trời rơi xuống. Giờ hễ không vòi được tiền ở chỗ ông bô nó lại mò đến nã tôi. Anh thử nghĩ xem, anh cảnh sát, loại người như thằng đó ngoài tiền ra nó còn chuyện gì để nói với tôi nữa?”

“Dịch Thiếu Thanh không nhắc đến ai khác với anh sao?” Quý Thương vốn im lặng từ đầu đột nhiên lên tiếng, “Ví dụ như Vương Cảnh Bình chẳng hạn.”

Thật ra đúng là hôm đó Dịch Thiếu Thanh không hề nhắc đến Vương Cảnh Bình với Trương Sấm, nhưng sau khi Dịch Thiếu Thanh rời đi Trương Sấm đã dần dần nhớ ra.

Mười hai năm trước, cái ngày họ định rời khỏi thôn Hoa Đài, hắn và thằng anh họ đang ở trong phòng gọi điện về nhà thì bị Dịch Thiếu Thanh gọi cửa. Lúc ra hắn mới thấy một thằng bé nằm trong sân, sau ót còn chảy máu.

Dịch Thiếu Thanh kể về đoạn ghi âm và bảo sợ thằng bé này đi báo cảnh sát nên đã đánh nó ngất xỉu. Bọn hắn nhét lại vào túi thằng bé cái MP4 Vương Cảnh Bình cầm nhầm, trước đó chúng còn tải một đoạn ghi âm phim hình sự Hồng Kông vào máy.

Cái MP4 chứa đoạn ghi âm tại hiện trường phạm tội Dịch Thiếu Thanh thề thốt đã ném xuống cái hồ trước cửa ngay sau khi cướp được từ tay thằng bé.

Vì Dịch Thiếu Thanh cũng là người trong cuộc nên bao nhiêu năm qua chưa bao giờ Trương Sấm nghi ngờ lời nó nói hôm đó.

“Vương Cảnh Bình à, tôi có nhớ cậu ta, bạn thời trung học của tôi, một con mọt sách đấy.” Trương Sấm vẫn giữ nguyên tư thế ngồi nhưng cả người hắn gượng gạo lùi sâu vào salon, lưng dán vào lưng ghế.

Khi hắn cử động, mấy sợi tóc còn ẩm xòa xuống trán, Trương Sấm đưa bàn tay vẫn ép trước ngực đến trắng bệch lên vuốt tóc ra sau đầu rồi hỏi vẻ điềm nhiên: “Cậu ta sao vậy?”

Trong phòng thoáng chốc yên tĩnh, dưới vẻ bình thản nội tâm Quý Thương đã cuộn trào bởi cơn phẫn nộ. Từ giây phút Trương Sấm mở cửa ra, ý thức được con người này đang sống xa hoa phè phỡn và không mảy may hối hận, những suy nghĩ độc địa vẫn luôn lởn vởn ở ‘vùng xám’ của Quý Thương lại bắt đầu trỗi dậy.

Để kẻ này chết giống như trong sách không tốt hơn sao? Quý Thương không hiểu tại sao mình phải ngồi đây, thật là nực cười, anh sẽ bảo vệ cho giống quỷ ma này tiếp tục lêu lổng ở nhân gian ư?

Doãn Hạo cầm ly nước trên bàn đưa cho Quý Thương. Nhờ hơi ấm từ bàn tay dán lại và ánh mắt trấn an của Doãn Hạo, Quý Thương chật vật bình tĩnh lại.

Trước đó Doãn Hạo đã hỏi vì sao Quý Thương chấp nhận giúp cảnh sát điều tra vụ án này, cũng tức là bảo vệ những kẻ đã hãm hại Đinh Tư Tân. Dù sao cái chết của Đinh Tư Tân là một vết hằn vĩnh viễn trong lòng Quý Thương, sự phẫn nộ của anh đã từng được phô diễn trong từng câu chữ anh viết, trong sách anh đã giết chết từng người bọn chúng bằng những cách thức tàn nhẫn nhất.

Chẳng lẽ anh quên được rồi, anh vượt qua rồi?

Quý Thương không quên, cũng không thể vượt qua được. Anh không đến để bảo vệ những con quỷ chết không hết tội đó, anh chỉ muốn ngăn cản cái người cũng đang phẫn nộ vì cái chết của Đinh Tư Tân không dấn sâu hơn vào vực thẳm.

Không thể tạo ra một con quỷ để giết những con quỷ khác.

“Xin lỗi, tôi tụt huyết áp.” Quý Thương nói xong lại hờ hững nhìn Trương Sấm và tiếp: “Vương Cảnh Bình chết rồi. Chết ngày mùng ba tháng trước. Bị giết.”

“Vương Cảnh Bình chết rồi à?” Trương Sấm thản nhiên lặp lại, hắn cũng sắp quên hẳn mặt mũi con mọt sách đó rồi, chết thì chết thôi, có gì đâu.

Doãn Hạo nghiêm túc lặp lại, “Hiện cảnh sát đã liên kết hai vụ án của Vương Cảnh Bình và Dịch Thiếu Thanh để cùng điều tra. Nếu Dịch Thiếu Thanh từng nói gì với anh Trương, nhất định anh phải cho chúng tôi biết.”

“Hai vụ đó thì liên quan gì đến nhau? Làm gì phải cùng điều tra?” Trương Sấm bắt được điểm quan trọng nhất trong lời nói của Doãn Hạo.

Quý Thương nhìn Trương Sấm rồi thản nhiên đáp: “Có một tiểu thuyết được đăng trên mạng viết về câu chuyện một thiếu nữ bị ba thiếu niên thiêu chết trong đồng hoa hướng dương.”

Tia trào phúng trong mắt Quý Thương khiến Trương Sấm có cảm giác mình đang trần truồng đứng giữa trời tuyết để người người soi mói. Hắn vội ngoảnh mặt đi, nhưng khi nghe thấy Quý Thương nhắc đến đồng hoa hướng dương mi mắt đang rũ của hắn chợt giật giật.

“Cuốn sách đó nói về chuyện trả thù. Cảnh sát nghi ngờ có người bắt chước cách giết người trong đó để dụ dỗ, bày mưu cho người khác giết Vương Cảnh Bình và Dịch Thiếu Thanh giống như trong sách.” Quý Thương tiếp tục nói.

Trương Sấm bật dậy, chồm cả người về phía trước, hai tay hắn chống trên cạnh bàn trà thủy tinh. Nhưng hắn chỉ nhìn chằm chằm vào mặt Quý Thương mà không nói gì, một lát sau hắn lại thản nhiên ngồi xuống, gõ gõ ngón tay lên ghế: “Nghe kinh dị quá nhỉ, tình tiết hay gặp trong phim Mỹ đấy.”

“Anh không sợ à?” Quý Thương cố tình hỏi: “Trước khi chết Vương Cảnh Bình đến tìm Dịch Thiếu Thanh, trước khi chết Dịch Thiếu Thanh lại đến tìm anh. Trước kia các anh là bạn học, anh không sợ mình sẽ thành mục tiêu tiếp theo à?”

Trương Sấm cười khinh bỉ.

Không khí trong phòng bắt đầu trở nên căng thẳng. Doãn Hạo lên tiếng đề nghị nếu Trương Sấm đồng ý cảnh sát sẽ cung cấp nhân sự bảo vệ anh ta nhưng Trương Sấm từ chối.

Trước khi rời đi, cuối cùng Quý Thương cũng hỏi: “Anh Trương vẫn không nhớ ra tôi à?”

“Chúng ta biết nhau à?” dù Trương Sấm không hứng thú với đàn ông nhưng gương mặt này của Quý Thương nếu từng gặp chắc hắn phải có ấn tượng chứ nhỉ.

“Tôi nhắc anh một chút nhé.” Quý Thương cười nói: “Mười hai năm trước, nhóm bốn người các anh đã từng đến ở nhà Ngô Anh Tư, ở thôn Hoa Đài, tỉnh Ninh An.”

Trương Sấm nheo mắt nhìn Quý Thương và rồi hắn giật mình kinh hãi, nhưng ngoài mặt hắn vẫn tỏ ra bình thản như không.

Quý Thương nhìn Trương Sấm, ánh mắt anh chậm rãi vượt qua vai hắn.

“Mưa nữa à?” Quý Thương nhìn ngoài cửa sổ rồi đưa tay xoa xoa gáy, cười nói: “Cứ mưa là cái sẹo sau ót tôi lại đau, lần nào đau tôi cũng nhớ đến các anh.”

Nụ cười trên môi Quý Thương trở nên giễu cợt: “Không ngờ các anh lại quên tôi rồi.”

“À.” Trương Sấm nhớ ra Quý Thương thật nhưng điều ấy không đủ để khiến hắn sợ hãi, hắn vẫn cười đáp: “Tôi nhớ ra cậu rồi, cô bé nhà họ Đinh gọi cậu là Tiểu Cửu đó hả.”

Quý Thương không ngờ Trương Sấm ngông cuồng đến vậy, hắn lại dám nhắc đến Đinh Tư Tân trước mặt anh. Anh siết chặt nắm tay, mất một hồi lâu anh mới ép được mình bình tĩnh lại.

Doãn Hạo mở cửa, anh đưa tay kéo thắt lưng Quý Thương Quý Thương mới chịu quay bước ra ngoài: “Tạm biệt anh Trương, gửi lời chào của tôi đến anh họ anh nhé.”

“Anh họ (*) nào?” Trương Sấm đứng trong nhà, khinh khỉnh giễu cợt: “Hồi đó chỉ có ba người bọn tôi về thôn Hoa Đài thôi, với lại Ngô Anh Tư là bà cô (*) tôi.”

“Trí nhớ của cậu kém quá, cậu Quý ạ.”

Trương Sấm đẩy cửa ra, nụ cười và cái phẩy tay của hắn biến mất sau cánh cửa. Để lại Quý Thương đứng đó ngơ ngác như người mất hồn.
Chú thích:

(*) anh họ: ở đây gốc là “biểu ca”, là anh họ đằng ngoại, con của cậu, dì.

(*) bà cô: ở đây gốc là “di ngoại bà”, là em ruột hoặc em họ đằng nội của bà (chung họ với bà).